Lê Vân sau khi rời khỏi hoa viên tâm trạng vẫn luôn không tốt.
Vốn trước đây nàng còn nghĩ có thể làm ngơ mọi sự tính toán trong lòng biểu muội.
Bây giờ xem ra là nàng đã coi nhẹ vấn đề này rồi.
La gia huynh đệ có mấy người, nàng cho rằng biểu muội không nhất định sẽ coi trọng La đại thiếu, cho nên ôm tâm tình bình thản mà xem diễn.
Thực ra khi đó ngay cả nàng cũng không rõ tâm tư của mình là gì.
Ban đầu là vì sự thú vị, sau đó thật sự để lại ấn tượng tốt ở trong lòng.
Có lẽ cái sai của nàng chính là quên mất ấn tượng tốt lâu dần rồi cũng sẽ trở thành yêu thích, mà thích là tiền đề để kết thành hạt giống tình yêu trong tâm hồn.
Bởi vì tình cảm đã lặng lẽ nảy mầm.
Theo thời gian giống như một mầm cây không ngừng đâm chồi, nảy lộc rồi phát triển.
Hiển nhiên nàng đã không còn có thể bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nhìn hai người kia thân mật như thế, trái tim nàng hụt hẫng vô cùng.
Vốn cho rằng có thể làm như không, hiện thực ngay lập tức cho nàng một cái tát.
Đinh Hương nhìn thấy nàng không thoải mái, trong lòng cũng có chút thở dài:
“Nếu tiểu thư cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra không có chút đột phá nào như thế.
E rằng người còn chưa đến tay đã bị cướp mất rồi.”
Lê Vân nhếch khóe môi:
“Em muốn ta phải làm như thế nào? Chẳng lẽ đem mặt mo đi tỏ tình với hắn?”
Nàng dù sao cũng là một nữ tử khuê các, cái việc tỏ tình gì đó có thể làm hay sao?
Đinh Hương hai mắt có chút sáng lên, nghĩ cũng không phải là không thể ah.
Biểu tiểu thư người ta còn chủ động như vậy nha.
Ai..
Chỉ trách tiểu thư nhà nàng xưa nay vốn được người truy phủng, sự thanh cao ngạo nghễ đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng.
Giờ bảo nàng buông bỏ mà đi bày tỏ với nam nhân thật sự là có chút khó khăn á.
Bỗng nhiên trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng:
“Tiểu thư, hay người cũng làm giống như biểu tiểu thư đi? Giả vờ gặp gỡ rồi ngã trước mặt La công tử, tốt nhất là ngã luôn xuống hồ nước ấy.
Đến lúc đó hắn ắt sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, hai người cùng tiếp xúc thân mật, chắc chắn sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm hơn.”
Lê Vân: “…”
Hàng này là xem quá nhiều hí kịch đi? Ý tưởng sao lại có thể điên rồ như thế?
Lần trước cũng hiến cho nàng một tối ý, vẫn còn chưa kịp làm chi thì đã xảy ra chuyện như này.
Ai..
Liệu có nên thử một lần hay không? Dù sao biết được hắn đối với nàng như thế nào, nàng mới có thể làm ra lựa chọn.
Cho dù sau này chuyện của bọn họ không thành, như vậy cũng sẽ không có gì phải nuối tiếc.
Lê Vân nhìn Đinh Hương một cái, giống như đã hạ quyết tâm:
“Lần trước em nói cái kế hoạch gì kia, có thể tin được chứ?”
Đinh Hương chắc như đinh đóng cột:
“Tiểu thư yên tâm, dựa vào kinh nghiệm thường xuyên đọc thoại bản của em.
Đây là một phương pháp vô cùng hiệu quả.”
Lê Vân: “…”
Cái kinh nghiệm gì đó nghe qua thật là phiêu lưu ah.
Vẫn là thôi đi ha?
“Việc này tiểu thư cứ để em sắp xếp, đảm bảo sẽ thu hoạch được kết quả.”
Tới nước này Lê Vân cũng muốn đánh cược một phen.
Khuôn mặt thanh nhã hơi đỏ lên nói:
“Vậy cứ theo ý của em mà làm đi.”
***
Ban đêm.
Trong thiên lao tối tăm ẩm thấp, chỉ có ánh sáng của những ngọn đuốc được treo trên tường nhà giam là thỉnh thoảng lại lay động, làm bớt đi một phần nào sự âm u trầm mặc mang đầy tử khí ở nơi đây.
Lúc này, trên hành lang dọc hai bên phòng giam, một nam nhân trung niên vận quan phục màu đỏ tía chậm rãi đi tới.
Nhìn hoa văn và màu sắc y phục này không khó để nhận ra hắn là mệnh quan lớn nhất trong triều đình hiện tại, Trịnh thừa tướng Trịnh Tông.
Phía sau ông ta là một vài tên lính cai ngục, bộ dáng khúm núm không ngừng mở miệng xum xoe.
Trịnh Tông liếc mắt nhìn họ một cái, khí thế không giận tự uy khiến cho đám người bọn họ lập tức lùi về, chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Cho đến khi đi tới trước phòng giam cuối cùng ông ta mới dừng lại.
Dùng vẻ mặt đắc ý mà nhìn vào người đang ngồi ở bên trong, trào phúng nói:
“Đã lâu không gặp ah, Trần tướng quân.”
Chỉ thấy trên đống rơm rạ được trải dưới sàn nhà, một nam nhân trung niên đầu bù tóc rối đang lặng lẽ ngồi đó.
Hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, dường như rất khinh thường người đối diện.
Trịnh Tông cũng không nổi giận, hắn nhếch môi cười khẩy:
“Ngươi cứ tiếp tục giả vờ giả vịt đi.
Đợi đến lúc lên pháp trường rồi, ta xem ngươi có thể làm bộ như thế nào.”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp khàn khàn trào phúng:
“Haha! Ta là tướng lĩnh lãnh binh một phương, cũng không phải đám thư sinh nhát như chuột giống các ngươi.
Trên chiến trường máu tanh còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ hãi bị chém đầu.
Chỉ là thân tướng sĩ nên bọc thây trong da ngựa, giờ chết bởi một tên tiểu nhân như ngươi thật sự là sỉ nhục đối với ta.”
Trịnh Tông nghe hắn trào phúng mình, trong lòng có chút tức giận, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhếch mép lên cười:
“Có thể khiến ngươi chết uất ức như vậy, ta thật sự là hả lòng hả dạ ah.”
“Thế nào? Hôm nay ngươi đến chỉ là để trào phúng ta?”
“Đúng vậy! Thuận tiện báo cho ngươi một tin tốt.”
Dừng một chút liền không rõ ý vị nói:
“Hoàng thượng bệnh liệt giường rồi.
Thế nào? Có phải rất tốt hay không?”.