Tiểu Hôi bị người túm sau gáy xách lên có chút bất mãn kêu chít chít, cố gắng quơ bốn chân ngắn ngủn vùng vẫy ra khỏi bàn tay đang túm lấy mình.
Trần Trung lúc này mới nhìn rõ thứ trên tay, nghi hoặc nói:
“Hóa ra không phải chuột mà là sóc sao?”
Đoạn chăm chú quan sát nó một lượt từ đầu đến đuôi, trong lòng không khỏi nghĩ: Vì sao trong nhà lao mà cũng có loại vật này.
Bất chợt nhìn đến một tờ giấy nhỏ được cuộn chặt buộc dưới cổ nó, bèn tò mò gỡ ra xem.
Dưới ánh sáng leo lắt của phòng giam, nét chữ quen thuộc hiện ra làm ông hơi sửng sốt.
Cẩn thận xem xét một chút, hồi lâu sau mới khẽ nhếch môi cười.
A..
cái lão cáo già Lê Văn Quân này cũng thật là nghĩa khí đấy.
E rằng ngoài hắn ra, bây giờ khắp cả triều đình cũng không còn ai dám đứng ra bênh vực chứ nói gì đến việc cứu ông ra ngoài.
Nghĩ đến dã tâm của Trịnh Tông kia, hai mắt ông chợt trở nên lạnh lẽo.
Lại nhìn bức thư một cái, sau đó đưa ngón trỏ lên miệng cắn mạnh, đến lúc máu đỏ tươi nhỏ ra, ông liền đem đầu ngón tay ấn xuống mảnh giấy bắt đầu viết chữ.
Xong xuôi rồi liền đem tờ giấy cuộn chặt lại buộc vào cổ tiểu Hôi, bàn tay có chút chai sạn vỗ vỗ đầu sóc nhỏ, cười khẽ:
“Được rồi, ngươi mau đi đi.”
Nói xong liền thả nó xuống đất, nhìn nó mon men rón rén bò ra ngoài.
***
Thư phòng Hầu phủ.
Lê hầu gia cầm trong tay một tờ giấy, nghe hai huynh đệ La Nhất Phong kể lại toàn bộ những gì mình điều tra được, chân mày ông cau lại, có chút đăm chiêu nói:
“Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp tên Trịnh Tông này rồi.”
Lê Lâm ở bên cạnh liền lên tiếng:
“Theo cha, chúng ta nên làm thế nào? Có nên vạch trần bộ mặt của hắn ta không?”
La Nhị Gia nhìn hắn:
“Ta thấy ông ta có vẻ rất tự tin ah.
Chắc chắn là đã mưu đồ lâu rồi.”
“Tiểu Nhị nói đúng.
Bây giờ hoàng thượng đang bệnh nặng, cũng không biết có thể qua khỏi hay không? Dù chúng ta đứng ra vạch trần cũng không làm gì được hắn.”
Lúc này, La Nhất Phong đột nhiên nói:
“Hầu gia, chúng ta xuống núi lần này chỉ để cứu người.
Cũng không có hứng thú với chuyện tranh quyền đoạt vị.
Đợi cứu được Trần tướng quân ra rồi, chúng ta sẽ đi tìm đệ đệ.
Sự tình này ngài vẫn là để lại bàn bạc với ông ấy đi.”
Bọn họ chỉ là một đám sơn tặc nhỏ bé, thiên hạ này do ai làm chủ thì cũng chẳng có liên quan.
Mỗi ngày nghĩ cách kiếm tiền cũng đã mệt mỏi rồi, mấy chuyện phiền phức như này vẫn nên tránh xa mới tốt.
Lê hầu gia nghe hắn nói vậy, có chút cười khổ:
“Ai..
là ta làm khó cho các ngươi rồi.”
Trong lòng lại âm thầm trợn mắt.
Cái đức hạnh này thật không hổ là đồ đệ của tên La Thành kia.
Ai..
làm sao mà giữ chân bọn hắn ở lại đây?
Lê hầu gia thở dài, có chút mệt mỏi phất phất tay nói:
“Được rồi! Đợi vài ngày nữa thì lập tức cứu người ra.
Mấy ngày nay các ngươi cũng đã vất vả, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, ba người liền khom lưng chào một cái rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lúc này Lê Lâm mới lên tiếng:
“Phong huynh, có việc này ta cũng muốn báo cho ngươi biết.
Chúng ta đã nghe ngóng được tin tức của tam đệ ngươi rồi.”
Nói xong liền liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp dường như muốn nói điều gì.
La Nhị Gia thấy hắn như vậy, nhíu mày hỏi:
“Hắn đang ở đâu?”
Lê Lâm ho nhẹ một tiếng, gãi gãi mũi đáp:
“Ở trong nhà lao của huyện Diễn Châu gần kinh thành.”
La Nhất và La Nhị: “…”
Tam đệ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ah.
Không lẽ là bị người ta vu oan hãm hại?
Lê Lâm thấy thần sắc lo lắng của hai người, vội vàng nói:
“Phong huynh, các ngươi cứ yên tâm.
Ta sẽ cử thân tín đến đó đem người cứu ra ngoài.
Gì chứ chút chuyện này Bình An hầu phủ vẫn có thể làm được.”
La Nhất Phong cảm kích ôm quyền nói:
“Vậy thì đa tạ thế tử.”
Ai..
cái tam đệ ngốc nghếch này thật là không khiến người bớt lo..