Đám lưu manh vốn đang bao vây thiếu nữ đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt lộ vẻ trào phúng nhìn thiếu niên không biết từ đâu nhảy ra như nhìn một thằng ngốc.
Tên cầm đầu khoanh tay trước ngực, ngữ điệu vô cùng khinh thường:
“Mày là đứa nào mà dám xen vào chuyện của bọn tao? Khôn hồn thì cút, nếu không đừng trách bọn tao dạy dỗ luôn cả mày.”
La Tam Si nhìn một đám vẻ mặt hung thần ác sát, cả người hơi run lên.
Lại nghĩ mình đường đường là sơn tặc, làm quái gì phải sợ cái đám lưu manh này.
Thế là gân cổ nói:
“Các..
các ngươi..
sao..
sao lại..
ăn hiếp..
hiếp một cô..
cô nương như thế?”
Phương Tình: “…”
Này, chú ý cách dùng từ của ngươi nha.
Đám lưu manh bỗng bật cười như điên, một tên trong số đó vừa chỉ về phía La Tam Si vừa ôm bụng nói:
“Bọn..
bọn tao thích..
thích thế đấy.
Mày có thể làm gì hả?” Dứt lời cả đám lại cười điên cuồng.
Phương Tình nhìn thiếu niên mặt đã trắng bệch đang luống cuống phía trước, mày đẹp khẽ nhíu lại.
Liếc mắt quan sát đám người này một chút, nhân lúc bọn chúng lơ đãng liền móc từ trên người một bịch nhỏ trở tay vung lên.
Bộn phấn theo đó vãi ra dính đầy lên người đám lưu manh còn đang cười bên cạnh.
Chỉ thấy chúng la lên oai oái, tay không ngừng khua khoắng xung quanh.
Lúc này nàng mới vội vàng chạy lại nắm tay thiếu niên vẫn còn đang si ngốc đứng đó quát:
“Đi mau”
La Tam Si cứ ngây ngốc mặc nàng kéo đi như vậy.
Thực ra hắn rất muốn nói, mình có thể đánh đuổi được bọn này.
Thế nhưng mà cảm giác được nàng nắm tay cũng vô cùng hạnh phúc.
Hắn không nỡ để mất đi.
Chạy được hồi lâu, đến khi cảm thấy phía sau không còn ai đuổi theo nữa.
Hai người mới dừng lại thở dốc.
La Tam Si đứng thẳng dậy bộ dạng xoắn xuýt ngại ngùng:
“Cô nương..
ngươi..
ngươi không..
không có..
việc..
việc gì chứ?”
Phương Tình ngước nhìn thiếu niên đang không ngừng vặn xoắn hai tay lại với nhau, buồn cười đáp:
“Cũng may là có huynh giúp đỡ, ta mới dễ dàng chạy thoát như vậy?”
La Tam Si vội vã xua tay, ngọng nghịu nói:
“Ta..
ta..
cũng..
cũng chưa làm..
làm cái gì..
gì cả.
Là cô..
nương..
thông..
thông minh.”
“Huynh đang muốn đi đâu à?” Nàng hỏi.
“A..
à..
ta là đi..
tìm..
tìm người.” Hắn khó khăn nói.
“Huynh đi một mình?”
Thứ cho nàng suy nghĩ nhiều, nhìn bộ dạng dễ bắt nạt của hắn.
Thực không nghĩ ra, làm sao người nhà hắn lại để hắn một người đi đường như vầy.
“Nhà của huynh ở đâu?” Thiếu nữ đột nhiên hỏi.
La Tam Si có chút không theo kịp ý nghĩ của nàng, ngẩn người một lúc mới đáp:
“Ta..
nhà ta..
ở xa..
xa lắm.
Ta là trốn..
trốn người trong nhà..
ra..
ra ngoài.” Nói xong lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Giờ bị..
bị lạc..
đường..
đường rồi.”
“Vậy để ta đưa huynh về nhà.
Huynh yên tâm, ta cũng rất rành đường xá đấy.” Nếu không nàng cũng không thể làm được cái nghề kia.
Nhắc đến “nghề nghiệp”, nàng có chút đắc ý khẽ vuốt ve ống tay áo, ở đây đang có một túi bạc nha.
Đây là lúc tung bột phấn nàng nhanh tay trộm được ở trên người tên cầm đầu kia.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nói lắp xen lẫn một chút vui vẻ khó thấy:
“Cô..
cô nương, ngươi không..
không phải..
về..
về nhà..
sao?”
Thiếu nữ nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống, vẻ mặt hờ hững nói:
“Ta không có nhà.
Người trong nhà đều đã chết cả rồi.” Xong lại bổ sung thêm:
“Bởi vì ta không muốn ở lại nơi đó nên đã bán nhà đi.
Ta muốn đi thăm thú khắp mọi miền đất nước, nếm những món ăn ngon ở mọi nơi.”
Còn về việc kiếm tiền để đi? Ai..
chỉ đành “mượn” của người khác vậy.
Ai bảo nàng liễu yếu đào tơ, ăn không được mệt nhọc làm gì.
Đến nỗi gả chồng? Ừm..
không phải bác gái nào đó trong thôn đã nói: “Chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm” hay sao.
Xem đi, nàng rất có tinh thần học hỏi nha.
Nghĩ một chút liền quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh.
Trông hắn ngốc như vậy, nể tình hắn dũng cảm xông lên cứu nàng, đành bớt chút thời gian dẫn hắn về nhà vậy.
La Tam Si không biết được suy nghĩ của nàng.
Lúc nghe thấy nàng nói mình không có nhà, trong lòng hắn còn mang theo khổ sở, một lúc sau mới lắp bắp nói:
“Hay cô..
cô nương đến..
đến sơn..
a..
đến nhà..
của chúng..
chúng ta đi.
Nơi..
nơi đó..
rất..
rất tốt.” Mặc dù nghe qua hơi sợ một tí.
“Ta nói rồi, ta muốn đi du ngoạn, sẽ không ở lại nơi nào cả.” Thiếu nữ đáp.
“Cô..
cô nương..
chẳng..
chẳng lẽ..
muốn..
muốn đi..
cả..
cả đời sao?”
Không thể không nói giờ phút này La Tam vô cùng biết giác ngộ.
Nói câu nào trúng luôn câu đó.
Chỉ thấy thiếu nữ nghe xong hơi khựng lại, có chút bâng quơ đáp lời:
“Cái này để sau rồi tính.” Đoạn liếc hắn một cái, không vui nói:
“Huynh không muốn về nhà sao? Nói nhiều thế làm gì?”
La Tam Si hơi lúng túng đáp:
“Thực ra..
ta..
ta là..
muốn..
đi..
đi tìm..
các..
các huynh đệ..
của ta.”
Bây giờ mà trở về kiểu gì cũng bị sư phụ “dạy dỗ” một trận.
Hắn mới không dại đâu.
Nhìn bộ dáng không có ý muốn về nhà của hắn, Phương Tình đành hỏi:
“Vậy huynh có biết bọn họ đi đâu không?”
“Ta..
ta chỉ biết..
họ..
họ đi..
cái gì..
Bình..
Bình An hầu..
hầu phủ.” Ai..
cũng không biết là ở nơi nào.
Chỉ thấy thiếu nữ nhíu lại mày đẹp, có chút đăm chiêu nói:
“Theo ta thấy cái hầu phủ gì đó chắc là ở kinh thành đi.
Nghe nói mấy vị quan to phú quý đều ở đó cả.”
La Tam Si hai mắt phát sáng, nhìn nàng lắp bắp nói:
“Vậy..
vậy..
chúng ta..
đi..
kinh..
kinh thành..
đi.”
Phương Tình nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có một người đồng hành cũng không tệ.
Dù sao thì bây giờ nàng cũng chưa biết đi đâu tiếp theo, bèn mỉm cười:
“Được rồi! Vậy thì chúng ta cùng đi.”
Trên con đường nhỏ, hai bóng người dần dần đi khuất.
Ánh chiều tà nhuộm màu vàng nhạt chiếu lên thân ảnh của họ vô cùng hòa hợp.
Chỉ thấy thanh âm thiếu nữ vui vẻ vang lên:
“Ta còn chưa biết tên huynh nha.”
“Ta tên..
La..
La Tam..
Si, còn..
còn muội?” Chàng trai lắp bắp đáp lời.
Thiếu nữ quay đầu lại, tươi cười xán lạn nói:
“Ta gọi là Phương Tình.”.