Đại lễ đăng cơ của tân hoàng đế Nam Lạc quốc diễn ra dưới bầu không khí nơm nớp lo sợ của các đại thần trong triều.
Chỉ mới mấy ngày trước thôi, rất nhiều người trong số họ vẫn còn lên tiếng ủng hộ Trịnh thừa tướng nhiếp chính, nhoáng một cái người đã bị bắt vào thiên lao, bảo bọn họ làm sao mà không hoảng hốt.
Trước kia bọn họ đứng về phía Trịnh Tông một phần vì tình thế ép buộc, một phần khác là dựa vào việc nịnh bợ lão để thăng quan tiến chức.
Chân chính theo lão chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ mong tân đế mới lên ngôi sẽ hạn chế việc “sát sinh”, cho dù bị cách chức cũng được, còn hơn là bị chụp lên cái mũ cấu kết tạo phản làm liên lụy đến gia quyến trong nhà.
Thực tế, Lê hầu gia cũng đã tính đến chuyện thay máu triều đình.
Sau khi tân đế yên vị, ông đã đem đám người Trịnh Tông ra xét xử, thu hồi ngọc ấn, trả lại sự trong sạch cho Trần tướng quân và Trấn Bắc vương.
Đồng thời lấy lý do cấu kết tạo bè phái nhũng nhiễu dân chúng, đem một loạt quan viên cách chức, thay thế bằng những người có năng lực nhưng bị chèn ép trước đây.
Dần dà, từ trong ra ngoài triều đình đều được gột rửa một phen, bá tánh cũng dần cảm thấy được ánh sáng khởi sắc.
Tất nhiên đây là chuyện sau này, cũng không liên quan gì đến đám người La gia.
Hiện tại bọn họ đang lên kế hoạch rời kinh trở về núi Ngưu.
La Nhị Gia híp đôi mắt đào hoa nhìn nam nhân nào đó vẫn luôn dính lấy tứ đệ nhà mình.
“Hình trang chủ, ngươi muốn theo chúng ta về sao?”
Hình Thiên vẻ mặt nhàn nhã nắm tay La Tứ Thiếu hết xoa lại bóp, không nhanh không chậm đáp:
“Cái này đương nhiên rồi, dù sao cũng nên trở về ra mắt trưởng bối mới phải.”
La Tứ Thiếu: “…”
Ai là trưởng bối của ngươi hả? Có biết xấu hổ hay không?
La Nhị Gia nghe vậy thì cười tủm tỉm, giơ chén trà lên tỏ vẻ kính hắn một ly.
“Như vậy, chúng ta chính là người một nhà rồi.
Sau này có chuyện gì còn mong trang chủ chiếu cố một chút nha.”
Có một bắp đùi vàng như thế này để ôm, bọn họ lần này xuống núi đúng là kiếm lời rồi, La Nhị Gia thầm nghĩ.
Hình Thiên nghe đến ba chữ “người một nhà” kia, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Hắn khẽ cười nói:
“Nếu mọi người đã là người nhà, vậy cũng không cần gọi trang chủ làm gì cho xa cách.
Cứ gọi ta Hình Thiên là được.”
“Như vậy không hay lắm, không bằng gọi là..” La Nhị Gia nhìn hắn, khẽ nhếch khóe môi chầm chậm nói ra ba chữ: “..
tứ đệ phu đi.”
Hình Thiên cười càng sâu hơn, hắn càng lúc càng thích vị “nhị bá” này rồi đấy.
“Vậy cũng được!”
Đám người La Nhất Phong ở một bên: “…”
Hai cái con hồ ly này..
La Tứ Thiếu: “…”
Tứ đệ phu là cái quỷ gì?
La Nhất Phong nhìn đám người trò chuyện rôm rả, nghĩ đến chuyện riêng tư của mình, hơi cụp mắt xuống.
Trước khi trở về núi, hắn cũng phải nói chuyện rõ ràng với Lê hầu gia mới được.
Cùng chung nỗi niềm với La Nhất Phong còn có Lê Lâm.
Bởi vì lúc trước phải lo việc công, hắn còn chưa nói ý định của mình cho cha hắn biết.
Hoa Ngũ Sắc sắp đi rồi, hắn cũng không thể trì hoãn nữa.
Thư phòng của Bình An hầu.
La Nhất Phong và Lê Lâm đứng song song phía trước án thư, bình tĩnh nói ra ý muốn của mình với nam nhân trung niên đang ngồi đó.
Lê hầu gia bình tĩnh nhìn bọn họ, bỗng nhiên ông bật cười nói:
“Các ngươi đây là muốn” song hỷ lâm môn “cùng một lúc hay sao?”
Hai người có chút xấu hổ ho khan, Lê Lâm nói nhỏ:
“Không cần cùng lúc cũng được.” Dừng một chút lại bổ sung: “Con là huynh trưởng, cứ để con thành thân trước rồi đến muội muội sau.”
La Nhất Phong: “…”
Ngươi thật là nói mà không biết ngượng mồm a.
Ta cũng là “huynh trưởng” đấy, sao không để ta đến trước đi?
Lê hầu gia thấy ánh mắt đang lặng lẽ giao chiến của hai người, không khỏi trợn mắt một cái.
Thật sự là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn! Ông phất tay nói:
“Được rồi, hai người các ngươi trở về đi.
Chuyện hôn nhân đại sự quan trọng này phải để trưởng bối hai bên bàn bạc thì mới quyết định được.
Lộn xộn cái gì.”
“Còn con..” Lê hầu gia liếc sang phía Lê Lâm.
“Con đưa bọn tiểu Nhất về núi, thuận tiện giao bức thư ta viết cho La thúc thúc của con luôn.”
“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
La Nhất Phong thấy đã giải quyết xong, khẽ chắp tay cúi người rồi rời đi.
Lúc sắp tới cửa thì bị gọi lại.
“Tiểu Nhất, đợi một chút.”
La Nhất Phong quay người lại: “Hầu gia còn có việc gì phân phó?”
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi các ngươi có chấp nhận vào kinh nhậm chức hay không? Lần này các ngươi có công hộ giá, ta cũng đã nói với bệ hạ phong chức vị cho các ngươi rồi, tùy thời có thể đến nhận.”
“Vãn bối muốn hỏi ý kiến của sư phụ một chút.”
Lê hầu gia: “Việc này ta cũng đã nói rõ trong thư rồi, ngươi báo cho ông ấy một tiếng là được.”
La Nhất Phong gật đầu, sau đó rời đi.
Căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Lê hầu gia ngồi đó trầm tư suy nghĩ.
Cái đám này đều là những kẻ không tầm thường, nếu có thể chiêu mộ về phục vụ trong triều đình thì thật là một điều tốt đẹp.
Nghĩ thì như vậy, thế nhưng ông cũng hiểu rõ mấy huynh đệ nhà này khó mà đồng ý, bọn họ vốn không thích bị trói buộc hay gò bó, triều đình lại có quá nhiều tranh đấu và quy củ, không thích hợp với bọn họ.
Cũng may nhờ có nữ nhi bảo bối ông mới giữ lại được một đứa, xem như không tệ.
Chỉ mong tên La Thành kia đừng đem mấy cái tư tưởng kì quái gì tác động đến bọn hắn là tốt rồi..