“Ta x! Giả quá.” Tôn Minh rống lên một tiếng trong kênh đội ngũ, sau đó rất văn nhã nói: “Để ta giới thiệu sơ qua một chút, Đông Phương Gia Tử, bạn của ta, quen biết sau quá trình phỏng vấn lâu dài, hắn là người khá giàu tình yêu, thương động vật nhỏ, thích hòa bình. Gia Tử, đây là Huyên Huyên tiểu thư mà ngươi luôn ngưỡng mộ đấy.”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Đường Hoa bắt tay với Huyên Huyên trong trạng thái ngớ ngẩn: “Thật sự là rất xinh đẹp.”
Huyên Huyên rất tự nhiên rút tay về, khẽ cười: “Đệ nhất cao thủ cũng là người anh tuấn bất phàm.”
“Có đâu có đâu.” Không thể phủ nhận được, bà má này có ánh mắt không phải “độc” dạng thường đâu, thế mà có thể phát hiện thấy những điều mà người khác không phát hiện được.
“Gia Tử a, hồi nữa cùng nhau đi ăn bữa cơm đi, để mọi người biết nhau hơn một chút, ta cũng sẵn tiện phỏng vấn luôn.”
“Ngươi cút đi chết đi a!” Đường Hoa nổi giận, cái loại tiệc này làm sao có thể được gọi là “ăn bữa cơm” chớ? Một đám người nhã nhặn uống hai chén nước, ăn chút đồ ăn chỉ đủ để no bụng mấy con mèo, sau đó lấy khăn lau lau vài cái bảo là mình no rồi, mà hành xác kiểu này còn phải trải dài cả mấy tiếng đồng hồ nữa, mình chả thích cái bầu không khí như thế này xíu xiu nào cả.
“Ây! Ngươi không phát hiện ra nàng đang có chút ý đồ gì đó với ngươi sao?”
“Ý đồ gì?” Nữ nhân mà không có tiền chẳng khác chi cây cỏ, có muốn có ý đồ gì đó với mình thì cũng phải coi lại coi mình có bằng lòng không đã chứ. Nhưng mà bộ dạng thì coi cũng còn được, cũng không phải là không thể cân nhắc đâu, mà đồng thời cô nàng này cũng tiềm ẩn tiềm lực phát triển cực mạnh nữa…
“Ta đoán tám chín phần mười là định thương lượng cho ngươi nương tay đấy. Hoa tử, đây là mối tiền a.”
“A? Lẽ nào người mà nàng chấm là Sát Phá Lang hay là Phá Toái sao?” Trong ấn tượng của Đường Hoa thì hai người này có khả năng đạt quán quân nhất. Phá Toái chắc là không phải, người ta đã có mục tiêu rồi, chẳng lẽ tên công địch đó lại là Sát Phá Lang? Cái này thiệt cũng có khả năng lắm, tục ngữ có nói nam giới không hư thì nữ giới không yêu mà, tên Sát Phá Lang này làm đủ thứ chuyện xấu, giết người cướp quái nơi đâu cũng thấy, vừa ngầu lại vừa xấu xa lại vừa thần bí, thế thì có lực sát thương với nữ giới lắm. Khặc khặc, nếu muốn ta nương tay với thằng này, vậy ngươi phải mất máu thôi. Đường Hoa vui vẻ nói: “Vô Biên đại phóng viên mời khách thì sao ta dám không đi được.”
* * * * * *
Tôn Minh ra tay thật là xa hoa, khiến cho Đường Hoa phải nghiến răng nghiến lợi. Không những là vào gian riêng, mà đối với đồ ăn hắn còn rất là nghiêm khắc. Thịt bò thì phải chọn những con bê non vừa đầy tháng, rau xanh thì trừ hoa ra còn lại đều bỏ hết, chân vịt thì phải bỏ xương bỏ luôn cả gân, cho dù là hoa quả thì đều phải là nhập từ tỉnh ngoài tới…
Bố mày lần sau sẽ gọi thịt long vương biển Đông…
Minh tinh ngồi vào bàn, còn những người như Phi Thường Kiếm cùng với bảo an, lái xe,… đều ngồi riêng một bàn ăn uống với nhau. Điều khiến cho Đường Hoa sửng sốt chính là mấy người này đều không có nửa câu nào oán hận cả, mà cũng chẳng cần phải nhắc nhở chi, cứ thế rất tự nhiên ngồi nơi đại sảnh nhận rượu và thức ăn. Thế là bên trong gian riêng chỉ còn lại có Đường Hoa, Huyên Huyên và Tôn Minh ba người.
Không khí có hơi chút xấu hổ, Huyên Huyên bèn mở miệng: “Gia Tử, nghe nói huynh rất quen thuộc với Phá Toái, dường như còn là lão bằng hữu nữa phải không?”
“… Quân tử giao tình nhạt như nước! Ha ha.” Đường Hoa rớt một giọt mồ hôi, nếu mục tiêu là Phá Toái thì có phiền phức rồi, cái này sẽ mắc mớ tới chuyện tình tay ba giữa hai minh tinh mất, mà mình thì cũng không thể nào chặt chém người nhà được, dù sao cũng là bạn bè mà. Đương nhiên, nếu như ra tiền thật nhiều thì cũng không loại trừ khả năng mình kết phường với Phá Toái làm ăn một vố.
“Ta còn có nghe bảo Sát Phá Lang cũng có giao tình không cạn với Gia Tử huynh nữa.”
“Sát Phá Lang?” Đường Hoa nghiến răng: “Chúng ta có giao tình sanh tử, nó sâu có thể sánh với ngàn kim, tình nghĩa ước chừng năm ngàn kim.”
“Quả nhiên là giao du rộng khắp.” Huyên Huyên lấy khăn tay lau khẽ nơi khoé miệng, xong lại hỏi: “Nghe nói Huy Hoàng…”
“Quen!” Lúc này Đường Hoa lại trở nên buồn bực, cuối cùng thì ngươi yêu ai a? Cũng phải có một cái khung với chứ? Nếu như là Huy Hoàng thì cũng khó xử đấy, thằng này một thân chính khí, sẽ không vì chút tiền mà bán đi khí tiết của mình đâu. Nhưng mà cũng có thể dùng cách mình lấy tiền trước, sau đó dùng thân phận bè bạn mà bắt hắn phải hiến thân… Như vậy có phải quá ác liệt không nhỉ?
Tôn Minh ngồi một bên nói vào: “Huyên Huyên tiểu thư, cô có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói đi, không sao đâu.”
Huyên Huyên lắc đầu: “Có lẽ các huynh đã hiểu lầm ý của ta rồi, thực ra ta chỉ muốn biết, những cao thủ như Gia Tử đây sẽ có cái nhìn thế nào với tình yêu mà thôi, vì ta nghe nói ngoài Phá Toái ra thì các cao thủ khác đều không có vướng mắc tình cảm gì cả.”
“…” Đường Hoa rớt một giọt mồ hôi, trả lời: “Chẳng khác gì với người thường cả.”
“Không phải vậy! Ý của ta muốn hỏi là những cao thủ như các huynh đây thì sau khi có bạn gái, sẽ có bằng lòng vì bạn gái mà không làm hoặc là ít đi làm nhiệm vụ lại hay không, có thể không luyện cấp, hoặc là ít luyện cấp lại để cùng bạn gái đi ngắm biển, ngắm mặt trời mọc, leo núi lội suối, cùng đi du ngoạn phong cảnh thiên nhiên hay không? Các huynh có thể chấp nhận được chuyện từ một cao thủ biến thành một người chơi còn kém hơn cả mức phổ thông hay không? Các huynh có bằng lòng vì một người con gái mà trả ra một cái giá như thế không? Ví như bây giờ thì các huynh đi ức hiếp người khác, mà sau này bởi vì làm bạn bên cạnh người yêu mà chuyển thành bị người khác ức hiếp thì các huynh sẽ có hối hận vì quyết định yêu lúc trước không?” xem tại TruyenFull.vn
“Vấn đề này…” Đường Hoa ngẫm ngẫm, xong rồi nói: “Người khác nghĩ như thế nào thì ta không rõ, chứ đổi là ta thì ta thật không biết. Hay nhất vẫn là vừa làm cao thủ, lại vừa có bà xã.”
“Nếu như bắt huynh phải chọn thì sao?”
“… Ta chỉ có thể nói như vầy, trước mắt thì ta còn chưa có gặp được người con gái có thể khiến ta phải chọn lựa.” Đường Hoa trả lời rất chắc chắn, xong lại hỏi: “Cô nói xem cao thủ này là ai nào? Có lẽ ý nghĩ của hắn không giống với ta thì sao?”
“Ừm… Ta kể một câu chuyện vậy!” Ánh mắt của Huyên Huyên trở nên mê ly, chậm rãi nói: “Có một lần buổi diễn kết thúc, ta cảm thấy rất phiền chán với nếp sinh hoạt như vậy, cho nên đã học đòi theo người ta một mình đi luyện cấp thử, nhưng không ngờ lại lạc bước vào trong U Minh Quỷ Cốc, những con quái vật bên trong khiến cho ta sợ muốn chết luôn, lúc thường người ta mang ta đi những nơi vừa phải để luyện cấp, cho nên đấy là lần đầu tiên ta nhìn thấy những con quái vật đáng sợ như vậy… Nói thiệt đừng cười, mém chút nữa ta sợ đến té xỉu đấy. Mà lúc đó lại còn đụng phải một con BOSS nhỏ gọi là U Minh Quỷ Trảo nữa, trên thân nó chảy ra chất nhầy màu lục kinh tởm cực kỳ, nó nhào qua phía ta, lúc đó ta tưởng là nó sẽ chạm vào người ta mất thôi, trong đầu ta lúc đó một mảnh trắng xoá…”
Thế là ngay lúc đó, anh chàng đẹp trai của chúng ta xuất hiện, hắn đang điều khiển phi kiếm bay qua vùng trời của Quỷ Cốc, lại đột nhiên phát hiện bên dưới có điều khác thường. Hắn không hề do dự, không hề chần chừ, mày kiếm hơi nhăn, thân đã vọt xuống. Tuy con BOSS nhỏ này có đẳng cấp cao hơn hắn không ít, nhưng mà vì bảo vệ cho một cô gái còn đang mê mang kia, hắn chấp nhận đánh xáp lá cà với U Minh Quỷ Trảo. Trận đánh này có thể nói là kinh thiên địa động quỷ thần, tuy chàng đẹp trai liên tục ở gần bên bìa tử vong, nhưng hắn vẫn không hề nghĩ đến chuyện lùi bước hay bỏ trốn… Cuối cùng hắn nhờ vào dũng khí hơn người đã chém chết được U Minh Quỷ Trảo.
Huyên Huyên ngưỡng mộ nhìn người anh hùng kia, chính đang định nói lời cảm tạ với hắn thì đã thấy người anh hùng đó vung nhẹ áo, khẽ liếc nhìn mình một cái, rồi một câu cũng không nói ngự kiếm rời đi, chỉ lưu cho nàng một bóng lưng khôi ngô hùng vĩ.
Từ đó bắt đầu, nàng phát hiện trong lòng mình đã có người ấy, nàng hỏi thăm được tên của người ta, bất kể là hắn đi tới đâu, nàng cũng bằng lòng đuổi theo, bởi vì chỉ cần được ở bên cạnh hắn, nàng sẽ cảm giác được sự an toàn, cảm giác được sự thư thái. Nhưng mà sau khi hắn biết được thân phận của nàng rồi thì cũng vẫn không hề có ý định đi gặp nàng, mà hắn cũng chưa từng nói qua với ai rằng hắn đã từng khổ chiến cùng BOSS chỉ để cứu một người con gái vốn không quen không biết.
“Tuyệt đối không phải là ta đâu.” Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Nếu như là ta, thì ta sẽ hỏi xem nàng chịu ra bao nhiêu phí bảo hộ, nếu không ra thì ta sẽ hợp tác với U Minh Quỷ Trảo để cùng doạ nàng.”
Cái tên này đúng là một người như vậy thật. Tôn Minh nghĩ, xong lại hỏi Huyên Huyên: “Là Huy Hoàng sao?” Trong ký ức của hắn, thì cao thủ mà có lòng chính nghĩa như vậy chỉ có độc mỗi Huy Hoàng.
Huyên Huyên lắc đầu.
“Phá Toái?” Khả năng này thấp hơn một chút, Phá Toái thì có thể sẽ hỗ trợ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không rời đi mà không để lại câu nào cả.
Huyên Huyên lại lắc đầu.
“Vậy thì là ai?” Tôn Minh moi ra tờ báo, bắt đầu xem xét lại bảng cao thủ, nhưng mà nhìn hết cả năm mươi cái tên vẫn không phát hiện thấy một cái tên nào thích hợp với hình mẫu anh hùng cứu mỹ nhân mà không để lại một câu cả.
“Lẽ nào…” Đường Hoa ở một bên đột nhiên mắt loé lên, tay che miệng gắng kìm một bụm máu đang muốn nôn ra, hỏi: “Lẽ nào người mà cô nói lại là… Sát Phá Lang?”
Tôn Minh lập tức mắng lên trong kênh đội ngũ: “Ngươi đi chết đi.” Cho dù mình có nghĩ nát óc đi chăng nữa thì cũng không thể nào nghĩ ra đó là Sát Phá Lang được. Tên kia tâm hung tay ác, làm sao lại có khả năng có sự tích quang vinh như thế được?
Không ngờ Huyên Huyên thế mà lại có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu xuống, đồng thời cũng phát ra một thanh âm nghe như muỗi kêu: “Ừ!”
“Á… Thượng Đế a! Thế giới này điên quá rồi, con sói lông vàng lại đi làm phù dâu cho con gà mái. Trời cao a, ta thà rằng tin Hoa tử là đàn bà, chứ cũng không thể nào đi tin Sát Phá Lang lại có thể vĩ đại đến như thế…” Tôn Minh hô lên trong kênh đội ngũ, hắn đã bị sự thật này đả kích cho muốn sụp đổ luôn rồi.
“Ngươi heo a! Ta hỏi ngươi này, khi đó Huyên Huyên đang đối mặt với cái gì?” Đường Hoa hỏi.
Tôn Minh khinh bỉ trả lời: “Tất nhiên là một con BOSS đang mang đến cho nàng sự tối tăm và khủng hoảng rồi.”
“Vậy sở trường của Sát Phá Lang là gì?”
“Cướp BOSS… Lẽ nào là… Không phải chứ? Oh my dog, NO…” Tôn Minh đã sụp đổ thực sự.
“NO cái đầu ngươi, ta đoán khi đó thì Sát Phá Lang đang đi ngang qua, đột nhiên phát hiện có người đang đánh BOSS, thế là lập tức ra tay cướp. Hắn có Ma Kiếm, một con BOSS nhỏ cao hơn hắn mấy cấp làm gì mà bức hắn chật vật như vậy được? Tám chín phần mười là hắn phân tâm đề phòng bị Huyên Huyên đánh lén đấy.” Đường Hoa phân tích xong thì mắng mợ nó một tiếng: “Đậu xanh, đi cướp con BOSS mà lại thu được con bà xã nhiều kim lại là đại mỹ nữ, bây giờ mà con mợ nó đứa nào dám bước ra bảo rằng người xấu không có trái lành thì ta đây liều với hắn.”
Huyên Huyên nghi hoặc nhìn hai tên nam nhân đang có vẻ thất thố ở trước mặt: “Có… Cái gì không đúng à? Thực ra ta cũng biết là thanh danh của hắn không được tốt lắm, nhưng ta cũng biết hắn tuyệt đối không phải là kẻ xấu.”
Tôn Minh gắng áp chế khí huyết đang sôi trào, nói: “Huyên Huyên a! Sát Phá Lang có danh là cướp BOSS đó, cô có cho rằng khả năng khi đó hắn…”
“Không có khả năng.” Huyên Huyên một lời phủ nhận ngay: “Ta mới đầu cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà khi hắn đang đánh U Minh Quỷ Trảo thì luôn liếc nhìn ta với ánh mắt quan tâm mà…”
Tôn Minh khóc ròng: “Biết đâu hắn đang phòng bị ngươi đánh lén?”
“Sao lại có khả năng được, nếu đúng như vậy thì hắn trực tiếp giết ta luôn là được rồi, sao lại còn phải phân tâm phòng bị làm gì?”
“Cái này… Vấn đề này ngươi trả lời đi.” Tôn Minh ngó Đường Hoa.
“Không biết!” Mạch suy luận của Đường Hoa phải cao minh hơn của Tôn Minh nhiều. Lúc đó có thể có nhiều lý do lắm. Có lẽ là trùng hợp điểm công đức không cho phép hắn giết người thêm nữa, hoặc là do Sát Phá Lang mỗi khi đi cướp BOSS đều không bao giờ chủ động giết người, giống như lần ở Hoa Sơn chỉ đánh gãy binh khí của người ta vậy. Cho dù lúc giết Nhất Kiếm Cầu Bại, cũng là bởi vì Nhất Kiếm Cầu Bại vô tình đi vào quỹ đạo kiếm thế của hắn mà ra. Rồi còn có rất nhiều khả năng nữa, chẳng hạn như đột nhiên lương tâm trỗi lên, chẳng hạn như đột nhiên cảm thấy hôm nay không muốn giết người, rồi chẳng hạn như hôm nay là sinh nhật của mình, v.v… Đường Hoa cảm thán một tiếng nâng cốc ngâm thơ: “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân. Ngã dục thành ma tùy phong khứ… Cáo từ!” Uống xong cốc rượu trong tay, Đường Hoa tung nó đi, đầu cũng không quay lại đã điều khiển phi kiếm lao ra khỏi cửa sổ, hắn muốn đi tìm một nơi nào đó không có ai chung quanh để cười hoặc là khóc ba ngày liên tiếp…
“Huynh ấy bị sao vậy?” Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.
“Không biết, không biết.” Tôn Minh lung lay đứng dậy.
“Huynh đi đâu thế?”
“Ta đi trả thầu, ta đi trả thầu.” Tôn Minh tập tễnh bước đi, vừa đi mà trong lòng vừa rơi lệ: Nhân gian chánh đạo tang thương a.