Người nọ đỗ xe ở trạm xăng rổi đứng hút thuốc ven đường. Bụi đất mù mịt trên đường quốc lộ bám lên áo sơ mi trắng tinh, song anh ta không buồn để ý. Sau một hơi thuốc dài, anh nheo mắt nhìn phương xa. Ánh tà dương ngả về Tây, xe đã chạy hai trăm kilômét, cách xa Hồ Nam lắm rồi.
Hút xong, anh ta dụi đầu lọc thuốc lá xuống đất, vừa định lên xe thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng đến. Chiếc xe đó cũng đến đổ xăng, gấp gáp dừng ngay sau đuôi xe anh. Anh ta chẳng buồn để tâm, định ngồi xuống ghế lái, nào ngờ nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Ơ, sao anh lại ở đây?”
Anh ta khựng lại. Trong phút chốc, ý nghĩ như xoay chuyển cuống cuồng, anh ta ngước mắt nhìn khẩu súng đang giấu trong hộp đựng đồ ở ghế lái phụ. Nhưng cuối cùng, anh ta không với tay lấy mà hít sâu một hơi, quay đầu cười: “Lão Phương? Sao anh cũng ở đây?” Vè mặt Phương Thanh mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn hăng hái, tỉnh táo. Anh nhìn chằm chằm Lạc Lang, trầm giọng nói: “Tôi đang thi hành nhiệm vụ, còn anh?”
Sự thật là tên sát thủ hồ điệp chạy trốn về phía Bắc, Phương Thanh quyết đoán ra lệnh cho nhóm cảnh sát hình sự lập tức đuổi theo, phong tỏa tất cả các tuyến đường. Nhưng khu vực này quá rộng lớn, cũng có khả năng tên sát thủ bỏ xe chạy trốn nên họ vẫn chưa tìm được.
Nhóm Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn còn ở phía sau, xe Phương Thanh chạy nhanh nhất.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Phương Thanh vang lên, là Giản Dao gọi đến. Ở trong trạm xăng không được nghe điện thoại, Phương Thanh ấn tắt, định chốc nữa gọi lại.
Lạc Lang cười bảo: “Tôi về Bắc Kinh.”
Phương Thanh quan sát chiếc Jeep màu đen Lạc Lang lái: “Đây đâu phải xe anh?”
Lạc Lang thản nhiên trả lời: “Của người ủy thác, biển số xe Bắc Kinh. Người ta định bán nên nhờ tôi lái về Bắc Kinh giúp. Dù sao cũng chỉ tầm mười tiếng, tôi thuận đường lái về hộ luôn.”
Phương Thanh “à” một tiếng nhìn người đồng nghiệp vẫn đang đổ xăng phía trước. Anh đảo mắt, choàng tay qua vai Lạc Lang cười hềnh hệch: “Nhu vậy đi Lão Lạc, tôi ngồi xe anh đi về phía Bắc được không? Không giấu gì anh, chúng tôi đang truy bắt tội phạm bỏ trốn, nhưng xe của Cục Cảnh sát địa phương cấp cho tệ quá, chạy đường tỉnh gập ghềnh thật sự làm tôi muốn điên luôn rồi. Cho tôi đi nhờ một đoạn nhé!”
Lạc Lang gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Thế là hai người lên xe, chạy một mạch về phía Bắc.
Lúc xe Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và An Nham đến trạm xăng vừa khéo gặp được đồng nghiệp đi chung với Phương Thanh lái xe ra. Giản Dao lớn tiếng hỏi: “Phương Thanh đâu?”
Đồng nghiệp kia đáp lời: “Anh ấy gặp bạn nên đi nhờ xe người ta rồi.”
Giản Dao lấy làm lạ: “Ai thế?”
“Thấy anh ấy gọi là Lão Lạc, lái chiếc Jeep màu đen.”
Giản Dao sững sờ.
Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh lạnh lùng lên tiếng- “Mau đuổi theo.”
An Nham đang cầm lái liền ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt đanh lại. Trong lòng Giản Dao có dự cảm không sao tả nổi. Cô ngước đầu nhìn con đường rợp nắng vàng phía trước, bụi đất mù mịt, sắc trời ảm đạm.
Đuổi theo chừng nửa giờ, quả nhiên xuất hiện một chiếc Jeep đen lao vun vút ở khúc cua phía trước. Nhìn từ xa, họ không thấy rõ có ai trên xe, chỉ cảm giác chiếc xe như đang chạy bán mạng, vừa rẽ cua đã mất dạng.
Phương Thanh ngồi trong xe, tay đặt trên cửa kính, dồn hết sự chú ý vào con đường truy đuổi đằng trước và xe cộ khả nghi hai bên đường. Gió thu ào ạt tràn vào không gian trong xe qua khe cửa kính. Anh hít hà chốc lát, chợt hỏi: “Lão Lạc, sao tôi ngửi thấy trên xe có mùi máu vậy?”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt Lạc Lang vô cùng bình thản. Anh ta lấy bật lửa châm một điếu thuốc: “Mũi anh chẳng kém mũi tôi chút nào. Không phải là mùi trên lưng anh sao?”
Phương Thanh giật mình, kéo áo lên xem, quả nhiên thấy một vết xước dài, máu cháy không nhiều, nhưng đau râm ran, không biết là bị va quệt vào cành cây nào trong núi. Anh cười cựời không nói gì nữa.
Lát sau, anh lại lên tiếng: “Lão Lạc, không phải đâu, là máu trên người anh đấy.”
Lạc Lang từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua phần áo sơ mi bên ngực phải đã nhuộm đẫm máu tươi. Anh ta không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Xe vẫn chạy không ngừng.
Trong xe, hai người đàn ông đều trầm mặc. Cuối cùng, Phương Thanh chậm rãi cất lời: “Lão Lạc, sao phải tự làm khổ mình như vậy?” Lời còn chưa dứt, anh đã rút súng ra.
Nhưng nào ngờ, Lạc Lang hành động còn nhanh hơn. Anh ta đấm một cú thật mạnh vào huvệt thái dương của Phương Thanh. Anh nghiêng đầu tránh thoát, đồng thời tóm chặt lấy cánh tay Lạc Lang khiến anh ta không thể cử động. Chẳng dè tay kia của Lạc Lang lại buông vô lăng, rút ra một cây côn sắt từ dưới ghế ngồi, nhanh như chớp quất mạnh lên đầu Phương Thanh. Hóa ra đây mới là đòn chí mạng của anh ta. Trong lức lái xe mà có thể chớp nhoáng nghĩ được thủ đoạn tấn công gian xảo và tàn nhẫn như vậy, ngay cả Phương Thanh cũng không kịp phòng bị. Phương Thanh kêu lên một tiếng, đầu gục xuống bất động, gáy chảy máu ròng ròng. Lạc Lang hít một hơi thật sâu, bẻ ngoặt vô lăng, tránh cho xe suýt nữa lao xuống vách đá. Khi ngang đầu lên, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe của nhóm Bạc Cận Ngôn đã xuất hiện phía sau.
Lạc Lang tiếp tục chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực, nhanh chóng nghĩ cách cắt đuôi được nhóm người Giản Dao mà không gây nghi ngờ. Anh ta liếc nhìn Phương Thanh đang hôn mê bên cạnh. Thương tích của ông bạn này không đến mức trí mạng. Nghĩ tới đây, cảm giác khó chịu, buồn nôn lại tràn ngập lồng ngực anh ta. Lạc Lang cởi dây an toàn của Phương Thanh ra, đẩy phăng anh nằm co cuộn trên ghế, sau đó lấy súng đặt bên người, chờ họ chạy đến gần rồi tùy cơ ứng biến.
Nhưng anh ta không ngờ được họ thậm chí không thể chào hỏi đã nổ súng đùng đoàng. Một loạt đạn bắn về phía lốp xe của anh ta. Lạc Lang hoảng hốt quay đầu, thấy Giản Dao ngồi ở ghế trước, lạnh lùng đưa súng về phía anh ta. Lòng Lạc Lang cực kỳ đau khổ, hụt hẫng, anh ta biết mình xong rồi. Nhưng trong tích tắc, anh ta lại cảm nhận được sự sảng khoái khi được giải thoát. Đây không phải là thứ anh ta vẫn luôn mong muốn hay sao?
Trong lúc anh ta trầm ngâm, An Nham đã tăng tốc đuổi kịp.
Bên này, An Nham không nói một lời, chỉ nghe lệnh của Bạc Cận Ngôn. Giọng Giản Dao khản đặc hòa theo tiếng gió: “Cận Ngôn, anh xác định… “hắn” là anh Lạc sao?”
Giọng Bạc Cận Ngôn vô cùng trầm tĩnh như có sức mạnh ổn định lòng người: “Đúng vậy. Nhất định Phương Thanh đã phát hiện, còn bị anh ta đánh lén. Bắn tiếp vào lốp xe đi, buộc anh ta dừng lại.”
Lòng Giản Dao lạnh ngắt. Cô không nói thêm gì nữa, giơ súng bắn về phía bánh xe trái của đối phương lần nữa. Tuy nhiên, cô nhận ra đối phương trước sau không hề nổ súng bắn trả.
“Đùng.” Bánh xe bị bắn trúng, tuyến đường chạy của chiếc Jeep nháy mắt bị lệch đi, bánh phải cũng bốc khói. Anh ta không thể tiếp tục chạy trốn nữa.
Trong lúc chớp nhoáng, hai chiếc xe đã chạy sượt qua nhau. Giản Dao đột nhiên sững lại. Cô thấy rõ gương mặt tái nhợt của Lạc Lang ngồi ở ghế lái, ngực thấm đẫm máu, tay phải của anh ta cầm súng nhưng không có ý định bắn trả. Thấp thoáng thấy bóng dáng Phương Thanh gục xuống trong xe. Ánh mắt Lạc Lang nhìn cô vừa bi thương vừa đau đớn.
Mà chính giờ khắc này, Lạc Lang cũng thấy rõ cảnh tượng trong chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt An Nham kiên định, ánh mắt Giản Dao thảng thốt và Bạc Cận Ngôn vẫn điềm tĩnh như thường ngày. Lòng Lạc Lang bỗng trào dâng một nỗi đau khổ tột cùng. Anh ta hạ quyết tâm, tức khắc bẻ ngoặt tay lái, đâm thẳng về phía xe họ.
* * *
Giản Dao chỉ hôn mê một lát đã tỉnh lại. Cô ngẩng đầu nhìn con đường quốc lộ vắng tanh, xe Lạc Lang nằm ngang đường, đầu xe bị đụng nát bét, Phương Thanh vẫn hôn mê. Vào giây cuối cùng trước sự va chạm, An Nham phản ứng cực nhanh bẻ ngoặt vô lăng, hướng xe đâm sầm vào dải phân cách. Xe cũng bị móp méo, đầu An Nham đầy máu, nằm gục trên vô lăng. Giản Dao lập tức kiểm tra sơ qua vết thương của cậu, thở phào nhẹ nhõm.
Trong xe, khói bụi mù mịt, Bạc Cận Ngôn ngồi tựa vào ghế sau, trên mặt có vết trầy xước rướm máu, hiển nhiên cũng hôn mê bất tỉnh. Giản Dao cẩn thận xem xét thương tích của anh, thấy chỉ là vết thương ngoài da nên cũng yên lòng. Cô bắt buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ. Bây giờ, việc cần thiết nhất là yêu cầu cứu viện, còn Lạc Lang đã trúng đạn nên chắc chắn không thể chạy xa.
Hoàng hôn đổ bóng, sương mù bao phù cả rừng núi. Giản Dao đưa mắt nhìn xung quanh, thấy thấp thoáng dáng người len lỏi qua bụi cây ở sườn núi phía xa. Không phải Lạc Lang thì là ai?
Bản năng của cảnh sát hình sự đã đập tan mọi suy nghĩ. Cô lập tức cầm điện thoại, báo cáo phương hướng với bộ chỉ huy sau đó cầm súng đuổi theo.
Lạc Lang đã sắp đi không nổi nữa. Phát súng của viên cảnh sát hình sự kia bắn rất ác, cộng thêm chạy trốn cả ngày đã làm hao phí rất nhiều thể lực của anh ta. Bây giờ, anh ta chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ để lết từng bước. Trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm, cho dù chết cũng không thể chết trước mặt Giản Dao.
Nào ngờ, ông trời lại không chiều lòng người. Anh ta vừa leo đến đỉnh núi, dưới chân là vách đá dốc đứng thì nghe thấy tiếng quát lạnh lùng phía sau: “Đứng yên, không được nhúc nhích!”
Giọng nói kia Lạc Lang đã nghe không biết bao nhiêu lần, phút chốc khiến toàn thân anh ta như đông cứng. Cảm giác mọi chuyện đã đến hồi kết, Lạc Lang quay người, nhợt nhạt nở nụ cười.
Giảo Dao chĩa súng về phía Lạc Lang. Thấy chiếc áo sơ mi của anh ta đã bị nhuốm đỏ, cô cũng hơi giật mình, thoáng chốc cảm xúc tuôn trào.
“Sao lại là anh?” Cô nghẹn ngào hỏi: “Đá Tảng?”
Thân thể Lạc Lang hơi run lên, anh ta gật đầu: “Đúng, là anh. Hai mươi năm trước, vết dao trí mạng trên cổ bố em là anh chém.”
Giản Dao không nói nên lời. Mắt Lạc Lang ngân ngấn lệ.
Giọng Giản Dao khàn đặc: “Vì sao anh… phải như vậy?”
Anh ta cười khổ: “Anh không khống chế được.”
Tim Giản Dao như quay cuồng trong gió. Nhưng nhớ đến mười hai thi thể trong hang động kia, nhớ đến tiếng khóc thảm thiết của gia đình nạn nhân khi nhận được tin tức, lòng cô bỗng tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh. Cô từ từ giơ súng lên, tiến đến gần anh ta.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Vào khoảnh khắc có vừa đến gần, Lạc Lang bỗng giơ tay tập kích cổ tay cô. Có kinh ngạc nghiêng người định tránh né, nhưng hành động của Lạc Lang quá nhanh, thậm chí, cô còn chưa kịp thấy rõ anh ta ra tay thế nào. Rõ ràng khoảng cách vẫn còn xa như vậy, thế mà cổ tay cô vẫn bị anh ta tóm gọn. Điều duy nhất cô có thể làm chính là bóp cò.
“Đùng!”
Thân thể Lạc Lang chấn động. Giản Dao trợn to mắt. Tuy nhiên, tốc độ anh ta không hề suy giảm, vẫn lập tức trở tay cướp súng của cô, sau đó đập mạnh vào gáy cô. Giản Dao ngã sõng soài trên đất. Lạc Lang đè chặt vết thương mới nơi vai phải, không biết mình còn bao nhiêu máu để chảy nữa. Anh ta cúi đầu nhìn cô đang hôn mê dưới chân mình, nước mắt bất giác chảy xuống, là giọt nước mắt đau khổ và giải thoát. Anh ta tự nói với mình: Không thể chết trước mặt cô!
Lạc Lang vứt súng xuống, tiếp tục đi về phía vách đá.
Bầu trời âm u, mặt đất tối tăm, bước chân Lạc Lang chắn chừ như thể đang tiến vào thế giới tràn đầy máu tanh và giết chóc. Anh tập tễnh bước đi, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống. Ngày sắp tàn rồi!
Một xúc cảm lạnh lẽo cứng nhắc đánh thức Lạc Lang khỏi mơ màng. Anh ta quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn. Mấy giờ trước, anh ta gí súng về phía người đàn ông mù lòa này, xác định người đó không hề hay biết mới quay người bỏ đi. Nhưng vài giờ sau, tên mù ấy lại bắt được anh ta. Phía sau người đó còn có Giản Dao đã tỉnh lại, chỉ đứng cách họ hai, ba bước. Cô ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt đen láy như đêm tối. Có lẽ Giản Dao đã chỉ phương hướng cho người đàn ông mù này. Họ luôn phối hợp cực kỳ ăn ý, là trời sinh một đôi, không ai có thể xen vào. Hoặc do ý thức của anh ta đã hoàn toàn lạc lối, ngay cả một ngươi mù lẩn đến phía sau, thậm chí chĩa súng về phía mình cũng không phát giác ra được.
Rốt cuộc, anh ta đã bị hai người họ bắt được rồi.