Sông Ngầm

Chương 21: Nhân chứng im lặng



Chương 21

Biên Bình đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn Phương Mộc từ bên ngoài cửa sổ. Cậu nằm úp ở trên giường, thân trên để trần, hai cô y tá đang thay thuốc giúp cậu. Chỗ bị bỏng phía sau lưng lộ ra da thịt đỏ lòm, nhìn qua thật ghê người.

“Trưởng phòng Biên.”

Biên Bình nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại, thấy Tiêu Vọng dẫn theo hai người từ đầu kia hành lang đi tới.

“À xin giới thiệu vị này là phó cục trưởng của chúng tôi Vương Khắc Cần, còn đây là đội phó Từ Đồng…..vị này là trưởng phòng Biên ở công an tỉnh tới.” Tiêu Vọng giới thiệu Biên Bình với từng người một lượt, sau khi hai bên bắt tay chào hỏi xong, Biên Bình liền hỏi thăm ngay tình hình trước mắt. Từ Đồng đưa cho Biên Bình một tập hồ sơ tài liệu, để anh vừa nghe giải trình vừa đọc.

“Sáng nay chúng tôi nhận được tin báo, bên phía xưởng thép Tụ Nguyên có đấu súng. Sau khi chạy tới hiện trường chúng tôi phát hiện ba thi thể nam giới, ngoài ra còn có một thanh niên và bốn bé gái.” Từ đồng hướng về phía Phương Mộc trong phòng bệnh lắc đầu: “Chúng tôi cũng không ngờ lại là cậu ta. Ngoài ra, ở gần hiện trường còn phát hiện một chiếc Santana có rèm che, trên xe có một bé gái. Mọi việc đang trong quá trình điều tra.”

Biên Bình gật gật đầu. Lúc này, Phương Mộc đã mặc xong áo, từ trong phòng bệnh đi ra.

Cậu không để ý đến lời chào hỏi của Biên Bình, liền hỏi từ Đồng: “Mấy đứa bé kia sao rồi?”

“Đều đang ở trong cục chúng tôi, cậu yên tâm. Qua Bộ phận hộ tịch chúng tôi đã điều tra ra lai lịch của bốn đứa bé, đang xem xét thông báo cho cha mẹ bọn chúng. Cậu cũng biết, lấy lời khai đối với nhân chứng là vị thành niên cần phải có mặt người giám hộ , cho nên, tạm thời chưa thể tiến hành lấy lời khai của chúng được. Có điều,” Từ Đồng nhìn quyển sổ ghi chép trên tay: “Chúng tôi không điều tra ra được lai lịch của cô bé trong chiếc xe Santana, cũng không biết người giám hộ của cô bé là ai.”

Thấy Phương mộc nhíu chặt lông mày, Biên Bình xen vào một câu: “Theo yêu cầu của cậu, tôi đã dẫn chị cả Triệu tới, cô bé tên là Lục Lộ kia đang ở chung với chị ta…vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Tôi không sao.” Phương Mộc quay đầu ngó về phía Từ Đồng: “Mấy thôn dân ở Lục gia thôn thung lũng Long Vĩ có hành vi cố ý giết người và đồng phạm buôn bán trẻ em qua biên giới, kẻ cầm đầu tên là Lục Thiên Trường, những thủ phạm khác theo thứ tự là Lục Đại Xuân và Lục Đại Giang, hãy nhanh chóng bắt giữ bọn họ lại. Còn nữa, ” Cậu bổ sung một câu: “Có một thôn nữ tên là Lục Hải Yên, phải bảo vệ cô ấy cẩn thận.”

Tuy rằng thiết bị định vị GPS đã bị chìm vào dòng sông ngầm cùng với chiếc balô, nhưng Phương Mộc cố gắng nhớ lại, báo cho Từ Đồng biết vị trí đại khái của địa điểm đó.

“Chỗ đó từng là nơi nhốt các cô bé bị lừa bán qua biên giới, nếu thực sự cần thiết, có thể dẫn mấy cô bé ấy đi chỉ đường và nhận diện.”

Việc này không nên chậm trễ, Từ Đồng cùng Vương phó cục trưởng vội vàng từ biệt, Tiêu Vọng cũng hăng hái đi hiệp trợ. Vừa mới đi được mấy bước, lại bị Phương Mộc gọi lại.

“Hôm nay…có người gọi điện thoại cho anh không?” Phương Mộc cẩn thận quan sát nét mặt của Tiêu Vọng.

“Có.” Tiêu Vọng trả lời gọn gàng linh hoạt.

“Ai?” tim Phương Mộc lập tức nhảy vọt lên cổ họng.

“Cậu.” Tiêu Vọng nhìn cậu đang ngơ ngác sờ sờ đầu: “Không phải cậu gọi điện thoại cho tôi và trưởng phòng Biên tới sao?”

“Ờ.” Phương Mộc ngẫm nghĩ, đã xua tan được những nghi ngờ trong lòng, hướng Tiêu Vọng vẫy vẫy tay: “Không sao. Vất vả cho anh quá.”

Xem ra không có ai vớt được cái bình trôi theo dòng nước kia, vậy Kim Vĩnh Dụ và đám người kia làm sao lại biết được hành tung của mình mà mai phục chứ?

Trong hành lang, chỉ còn lại Phương Mộc cùng Biên Bình.

“Bắt được Kim Vĩnh Dụ chưa?”

“Hiện đã tiến hành truy nã tại thành phố C và thành phố S.” Biên Bình nói: “Bắt được hắn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.” Anh ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi tiếp: “Sáng nay là cậu báo cảnh sát sao?”

“Không phải tôi. Điện thoại của tôi bị hỏng.” Vẻ mặt Phương mộc vô cùng ảm đạm lắc đầu: “Là bọn đội trưởng Trịnh.”

“Bọn Trịnh Lâm? Ý cậu là, còn có cả Trịnh Lâm, Phùng Nhược Hải và Triển Hồng?” Biên Bình nhìn ngó xung quanh: “Bọn họ đang ở đâu?”

“Ở hiện trường anh có thấy một khuôn đúc đổ đầy thép hay không?” Phương Mộc đột nhiên khàn và nhỏ.

“Sao?” Biên Bình mở tập hồ sơ trong tay ra, trong đó có một tấm ảnh chụp hiện trường, một lò nước thép vẫn còn chưa nguội hãy còn đang bốc lên những luồng hơi nóng.

“Anh Trịnh, tiểu Hải và A Triển…” Phương Mộc nhìn thoáng qua tấm hình, chợt cố sức nhắm chặt hai mắt lại, “….ở trong đó.”

Tập hồ sơ trong tay Biên Bình “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, hai mắt anh trợn tròn, ra sức nhìn chằm chằm Phương Mộc, tựa hồ hoàn toàn không thể tin nổi lời nói của cậu.

Thật lâu sau, anh mới cúi đầu nhặt tập hồ sơ lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Phương Mộc như trước, gằn từng chữ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Ngồi trên ghế băng trong bệnh viện, Phương Mộc đem toàn bộ sự thật hai năm rõ mười kể lại cho Biên Bình nghe. Biên Bình là một người tâm tính lương thiện, vui giận không lộ ra mặt, nhưng sau khi nghe Phương Mộc kể lại, tất cả biểu cảm kinh sợ, bất an, phẫn nộ, bi thương lại hiện ra rõ ràng theo thứ tự trên khuôn mặt của anh.

Nghe xong, Biên Bình ngồi yên lặng rất lâu, sau đó, đột nhiên đứng dậy.

“Cậu còn cần nghỉ ngơi bao lâu?”

“Sao?” Phương Mộc kinh ngạc nhìn một Biên Bình hiền lành chất phác, giờ phút này anh lại giống như một pho tượng bằng sắt thép đang trợn mắt: “Không, không cần nghỉ ngơi.”

“Đi thôi. Còn có nhiều việc cần phải hoàn thành.” Biên Bình xoay người rời đi, bước chân mạnh mẽ: “Nhất định phải bắt bọn chúng trả một cái giá đích đáng!”

Công tác điều tra được triển khai với quy mô lớn. Trong vòng chưa tới một ngày, bộ phận điều tra đã đưa ra kết luận khám nghiệm hiện trường cùng kết quả kiểm tra vật chứng. Ba thi thể phát hiện tại hiện trường thân phận đều đã được xác minh rõ ràng, cả ba đều là những công dân không nghề nghiệp của thành phố S, tên nào cũng đã từng có tiền án tiền sự. Tại hiện trường phát hiện tổng cộng 5 khẩu súng, cùng với những viên đạn bắn ra. Trên một khẩu súng, phát hiện dấu vân tay của Phương Mộc, vân tay trên hai khẩu súng khác trùng khớp với hai người trong số ba người đã chết. Còn vân tay trên hai khẩu súng khác lại không rõ ràng, chồng chéo lẫn nhau. Căn cứ theo lời khai của Phương mộc, vân tay trên một khẩu nhất định là của Kim Vĩnh Dụ. Ngoài ra đang tiến hành so sánh tư liệu lấy từ thành phố C.

Chỉ có Phương Mộc biết, trên đó còn có vân tay của hai người khác, là Trịnh Lâm và tiểu Hải.

Khuôn đúc kia rốt cục cũng đã nguội hẳn. Khối thép được công nhân lấy ra từ trong khuôn đúc, đặt trong sân của nhà máy thép Tụ Nguyên. Khối thép khổng lồ thô ráp nhìn qua rất bình thường kia dường như đã hoàn toàn quên mất mình đã từng nuốt sạch ba người cảnh sát trong nháy mắt. Phương Mộc đi một vòng quanh khối thép, duỗi tay vuốt ve bề mặt thô ráp của nó, cảm giác lạnh buốt. Cậu dán lỗ tai lên trên khối thép, dường như muốn nghe tiếng trái tim đập liên hồi của bọn họ ở bên trong. Nhưng chỉ hoàn toàn vô ích, nó cứ im lặng đứng đó, giống như đang cố gắng giam cầm sinh mệnh của con người.

“Thật khó có thể tưởng tượng được.” Chẳng biết từ lúc nào, Biên Bình đã đứng ở bên cạnh Phương Mộc: “Ba con người đang sống sờ sờ, cứ như vậy mà…”

Thật lâu sau, Phương Mộc mới thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: “Tình hình bên này thế nào rồi?”

“Chủ xưởng thép tên là Bành Trung Tài, 44 tuổi, theo lời của công nhân xưởng thì ngày hôm đó hắn đã đuổi tất cả công nhân ra khỏi xưởng.” Biên Bình đưa cho Phương Mộc một tấm hình, Phương Mộc nhìn qua, nhận ra đó chính là tên sát thủ mà mình đã bắn thủng bắp đùi.

“Người đâu?”

“Trốn rồi.” Lời nói của Biên Bình tuy ngắn gọn, nhưng giọng điệu lại vô cùng đanh thép, trước đây cậu chưa từng nghe thấy: “Nhưng chắc cũng giống như Kim Vĩnh Dụ, chạy không thoát đâu.”

Đến tối, các tuyến tin tức liên tục phản hồi về. Tốt có xấu có, cha mẹ của bốn bé gái cũng đã lục tục chạy tới thành phố S, cục công an đã sắp xếp bọn họ với bốn đứa con mỗi gia đình ở trong một khách sạn, đồng thời cũng phái nhân viên đến chăm nom. Dự tính ngày hôm sau có thể tiến hành lấy lời khai bọn trẻ. Đội đặc nhiệm đã bắt được Lục Thiên Trường và hai tên đồng bọn, nhưng bọn họ đều được thôn dân ở đó làm chứng ngoại phạm. Lục Hải Yến bị một vài vết thương ngoài da, tính mạng không đáng lo ngại. Về phần nơi giam giữ trong động đá vôi, cảnh sát tuy đã tìm ra, nhưng hiện trường đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thể tìm được bằng chứng nào.

Di hài của ba người Trịnh Lâm là vấn đề lớn nhất, cho dù bọn họ tạm thời bị cách chức, Phương Mộc vẫn quyết tâm phải đòi bằng được các quyền lợi cho đồng đội đã hi sinh. Nhưng Biên Bình cũng nói cho Phương mộc biết, với trình độ kỹ thuật hiện nay, rất khó chứng thực ba người Trịnh Lâm bị đúc ở trong khối thép, bởi vì nhiệt độ cao tới 1500 độ rất có thể đã phá hủy cấu trúc DNA của họ, không có cách nào tiến hành xác định, so sánh được.

Không quan trọng, không quan trọng. Phương mộc cắn chặt răng tự an ủi mình.

Chỉ cần lấy được lời khai của bốn bé gái, tất cả mọi việc đều không thành vấn đề.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Phương Mộc và Biên Bình, Tiêu Vọng đã chạy tới cục công an thành phố S. Kỳ lạ là, vào ngày thường trong cục công an người qua lại rất nhiều nhưng hôm nay lại có vẻ rất khác thường, cảnh vật vô cùng vắng vẻ, chỉ có một vài cảnh sát trực ở đó mà thôi. Phương Mộc cố chờ đến tám giờ rưỡi, cuối cùng không ngồi yên nổi, đứng dậy đi tới đội cảnh sát hình sự. Từ Đồng không có ở đây, đi đến phòng làm việc của cục trưởng, hai người cục trưởng cùng phó cục trưởng cũng không thấy đâu. Phương Mộc hơi bực bội, vội vàng gọi điện thoại cho Từ Đồng cùng phó cục trưởng Vương, kết quả ai cũng tắt máy.

Biên Bình cảm thấy có gì đó không ổn, bảo Phương Mộc và Tiêu Vọng lập tức chạy đến khách sạn nơi mấy đứa bé gái kia và gia đình đang ở, bản thân thì đợi ở cục công an chờ tin.

Trên đường đi, trong lòng Phương Mộc dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt, cậu không ngừng thúc giục Tiêu Vọng lái xe nhanh hơn. Sau khi chạy tới khách sạn, Phương Mộc lập tức xông lên lầu bốn, vừa mới tiến vào hành lang, trong lòng liền trầm xuống. Đúng ra ở đây phải có cảnh sát canh gác nhưng lúc này lại không thấy một bóng người.

Phương Mộc thầm kêu không ổn, chạy nhanh tới trước cửa một căn phòng trên dãy hành lang, liền phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cậu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tiêu Vọng, Tiêu vọng rút súng ra, Phương Mộc dồn sức đẩy cửa phòng, Tiêu Vọng lập tức xông vào bên trong.

Chỉ nghe thấy “Mẹ ơi” một tiếng, nhân viên phục vụ phòng đánh rơi cây hút bụi trong tay xuống, té ngồi ở trên đất.

Phương Mộc sửng sốt, quan sát cả căn phòng, trừ nhân viên phục vụ ra, không còn ai khác.

“Khách ở trong căn phòng này đâu?”

Nữ nhân viên phục vụ vẫn hoảng hốt chưa bình tĩnh lại, sau khi nghe Phương Mộc hỏi liên tiếp tới lần thứ hai, mới nơm nớp lo sợ trả lời: “Đã…đã trả phòng.”

“Cái gì?” Phương Mộc trợn to hai mắt.

Tiêu Vọng thu súng lại, liên tiếp nói ra ba số phòng: “Những người trong phòng này đâu?”

“Cũng đều đã trả phòng, tôi vừa mới quét dọn xong.” Nữ nhân viên phục vụ đứng dậy: “Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, anh đi hỏi lễ tân thử.”

Lễ tân khách sạn trả lời là: Sáng sớm hôm nay khoảng sáu giờ, những cảnh sát vẫn canh gác mấy căn phòng đó đột nhiên vội vàng bỏ đi. Liền đó, cha mẹ và mấy đứa bé ở mấy căn phòng đó từng người từng người tiến hành thủ tục trả phòng, rồi đi đâu không rõ.

Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng, hai tay dằn ở trên quầy, một câu cũng không nói nên lời. Tiêu vọng vội phản ứng, lập tức gọi điện thoại cho Biên Bình, bảo anh hỏi thăm xem cảnh sát phụ trách canh gác vì sao rút đi.

Một nhân viên phục vụ quan sát trên dưới Phương Mộc vài lần, mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh có phải là họ Phương hay không?”

Phương Mộc ngẩn ra, vội vàng gật đầu.

” Anh là cảnh sát?”

“Đúng, có việc gì không?”

Nhân viên phục vụ kia lấy từ trong quầy hàng ra một tờ giấy đưa cho Phương Mộc: “Buổi sáng hôm nay, có một bé gái giao cho tôi, bảo tôi phải giao cho một cảnh sát họ Phương, chắc là cậu.”

Phương Mộc nhận tờ giấy kia, mở ra. Đó là một tờ trong sổ ghi chép của khách sạn, bên trên viết mấy hàng chữ, chữ viết rất đẹp, lại viết ngoáy, vừa nhìn là biết được viết trong lúc vội vã.

Phương Mộc chỉ xem qua, toàn thân liền run rẩy. Cậu cúi người, đầu tựa ở trên quầy, trong cổ họng ngoài tiếng gầm không ra gầm ra, còn giống như có cái gì đó đang mắc ở trong khí quản.

Tất cả mọi người đều bị cậu dọa cho hoảng sợ đến ngây ngốc, Tiêu Vọng vội vàng đỡ cậu hỏi: “Cậu sao thế, không sao chứ?”

Phương Mộc liền đẩy anh ta ra, sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài khách sạn, “Đi, trở lại cục công an!”

Xe Jeep phóng như gió bay điện giật vọt vào sân cục công an thành phố S, không chờ xe dừng hẳn, Phương mộc đã nhảy xuống, xông lên lầu ba, lao vào hành lang, chạy thẳng đến phòng họp cuối hành lang.

Trong phòng họp thênh thang chỉ có Biên Bình, chị cả Triệu cùng Lục Lộ. Nhìn thấy Phương Mộc đột nhiên xông tới, ba người đều giật nảy mình, vội vàng đứng dậy. Phương mộc mặt tái mét không nói một lời, giật lấy tập hồ sơ trong tay Biên Bình, sau đó túm Lục Lộ lên như xách một con gà mặc cho nó cào cấu giãy giụa, lập tức kéo nó đến phòng hỏi cung.

Chị cả Tiệu không hiểu gì cả vội vàng ngăn cản phương Mộc, nhưng căn bản ngăn cản không được một Phương Mộc đã gần như phát điên. Cậu để mặc chị cả Triệu cùng Biên Bình ở bên ngoài phòng hỏi cung, ấn Lục Lộ ngồi xuống ghế, sau đó lôi từ trong ngăn tủ ra một cuốn sổ ghi lời khai, ném ở trên bàn.

“Ai dẫn con đến thành phố C, Lục Thiên Trường hay Lục Đại Xuân?”

Lục lộ sợ hãi toàn thân run rẩy, cuộn tròn ở trên ghế, hoảng sợ nhìn Phương Mộc.

“Ai nhốt con ở nhà tắm Bách Hâm?”

Phương Mộc tựa hồ không nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm của chị cả Triệu cùng Biên Bình, cậu thậm chí không để ý đến Lục Lộ căn bản không hề trả lời câu hỏi của cậu. Cậu chỉ điên cuồng viết trong sổ hỏi cung, giống như gặp ma vậy lại không ngừng đặt câu hỏi.

“Trừ Cảnh Húc, còn có ai làm nhục con?”

“Cùng bị nhốt với con, còn có người nào, biết tên không?”

“Bọn họ có nói qua với con sẽ bán con đến nơi nào hay không?”

“Trong những người mà con gặp có người nào họ Lương hay không?”

Đột nhiên, Phương mộc không nói gì mà ném cuốn sổ hỏi cung vào tường, sổ hỏi cung dày cộm rầm một tiếng đập vào tường rách tan tành rớt tứ tung xuống mặt đất. Cậu vo chặt tóc mình, hai cùi chỏ chống xuống bàn, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ, dường như đang an ủi chính mình “Đừng như vậy, tỉnh táo một chút…đừng như vậy…”

Nhưng làm vậy hầu như không có tác dụng. Vài giây sau, Phương Mộc lại cầm tập hồ sơ đã giựt được trong tay Biên Bình đập lên bàn. Ánh mắt cậu mê loạn, ngón tay co rút nhanh chóng mở tập hồ sơ ra, miệng nói không thành tiếng hồ đồ nhắc đi nhắc lại mấy câu: “Được, con không chịu nói đúng không? Được…”

Cậu giơ một tấm hình của kẻ tình nghi lên, tuy nhìn Lục Lộ, nhưng trong ánh mắt lại là một khoảng trống rỗng, vô hồn.

“Nhận ra người này không?”

Lục Lộ cố sức ngửa người ra sau, dường như muốn khảm vào chiếc ghế dựa, không ngừng run rẩy.

“Không nhận ra? Được.” Phương mộc ném tấm hình sang một bên, dường như đã hoàn toàn không thể tự kiềm chế lầm bầm: “Không quan trọng, không quan trọng…” Cậu lại lấy ra một tấm hình, vẻ mặt điên cuồng: “Còn người này? Không nhận ra? Được…Còn người này?”

Mỗi tấm hình trong tay Phương Mộc giơ lên đều không quá một giây đồng hồ, cậu tựa hồ nóng lòng muốn từ một nơi nào đó trong lời nói của cô bé nhận được lời khai mà mình mong muốn, nhưng lại không cho Lục Lộ một chút thời gian suy nghĩ nào cả.

Biên Bình và chị cả Triệu đã mở được cửa phòng hỏi cung, há hốc mồm nhìn Phương mộc đang điên điên khùng khùng. Chẳng mấy chốc, tất cả các tấm hình đều đã được “nhận dạng” xong. Trên bàn, dưới đất, chỗ nào cũng vương vãi hình chụp cùng tài liệu. Phương mộc ra sức nhìn chằm chằm cô bé đang vô cùng sợ hãi ngồi trước mặt, lồng ngực nó không ngừng nhấp nhô.

Đột nhiên, cậu hét lớn một tiếng: “Vì sao không nói?”

Lời còn chưa dứt, Phương Mộc liền nhảy dựng lên, định thò tay bóp cổ cô bé!

Tay cậu chưa kịp đụng tới được con bé, đã nghe một tiếng “chát” ….chị cả Triệu tát mạnh lên mặt Phương mộc một cái.

“Cậu định làm gì?” Chị liền ôm lấy Lục lộ, phẫn nộ hỏi Phương Mộc.

Phương Mộc mặt bị tát nghiêng về một bên, tiếng gầm gào trong họng cuối cùng cũng biến thành nghẹn ngào.

Biên Bình cảm thấy tâm can day dứt, giơ tay nắm bờ vai của cậu: “Phương Mộc, bình tĩnh một chút…”

Phương Mộc đột nhiên xoay người, gạt tay Biên Bình.

“Bình tĩnh? Tôi làm sao bình tĩnh nổi đây? Không có nhân chứng nào, nếu như nó tiếp tục không chịu mở miệng…” Phương Mộc nước mắt vương đầy mặt lớn tiếng hỏi Biên Bình, tựa hồ như tất cả lỗi đều do Biên Bình gây ra.

“Thế nhưng cậu cũng không thể đối xử với Lục lộ như vậy!” chị cả Triệu lớn tiếng nói, ôm Lục Lộ càng chặt hơn: “Con bé này đã chịu quá nhiều đau khổ rồi…”

“Thế ba người anh em đã chết của tôi thì sao? Ba người họ…” mắt Phương Mộc trợn lên thật đáng sợ, điên cuồng rống to: “Bọn họ ngay cả một mảnh xương cốt cũng không còn!”

Sau tiếng thét, trong phòng hỏi cung hoàn toàn im lặng. Chị cả Triệu nhìn Phương Mộc, rốt cục không nói được câu nào.

Tiếng thét dường như đã rút hết tất cả sức lực của Phương mộc, cậu lảo đảo vài cái, suy sụp ngã ngồi ở trên ghế.

Một cục giấy từ trong tay của cậu lăn ra, rơi xuống đất.

Biên Bình cúi người nhặt cục giấy lên, mở ra, nhẹ giọng lẩm nhẩm: “Chú Phương, có người cho ba con rất nhiều tiền. Chúng con phải dời đến một nơi rất xa, lập tức phải đi liền. Cám ơn ba chú cảnh sát không biết tên.”

Nghe đến câu cuối cùng, Phương Mộc rốt cục không kìm chế nỗi, bật khóc thành tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.