Ngày 28 tháng 12, Lục Gia thôn, thung lũng Long Vĩ, thành phố S xảy ra một vụ án lớn. Tại Hiện trường phát hiện sáu thi thể cùng nhiều vết thương do trúng đạn. Sau khi điều tra, đã xác định được nhân thân của sáu tử thi. Điều khiến cảnh sát bất ngờ hơn cả đó là một trong những tử thi là đội viên đội cảnh sát hình sự thành phố C- cục công an- Tiêu Vọng. Hơn nữa, theo kết quả khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi có thể nhận định vết đạn trên ba tử thi là do đạn súng lục K92 của Tiêu Vọng tạo thành. Hiện trường thu được hầu hết các đầu đạn. Ngoại trừ một đầu đạn lạ, toàn bộ các đầu đạn còn lại đều khớp với các khẩu súng thu được tại hiện trường. Qua lấy lời khai người dân xung quanh, cảnh sát thu được manh mối cực kỳ quan trọng: Một thanh niên họ Phương đã xuất hiện tại hiện trường ở thời điểm diễn ra vụ đấu súng. Căn cứ theo miêu tả của người dân Lục Gia thôn, cảnh sát đã phác họa lại chân dung thanh niên họ Phương kia, dự định xin ý kiến cấp trên để phát lệnh truy nã.
Ngày 29 tháng 12, bốn giờ sáng, một chiếc xe không biểm kiểm soát lao vun vút đến trước cửa cục công an thành phố C, trên xe đột nhiên thả xuống một cái bao tải, liền đó, chiếc xe phóng đi. Cục công an thành phố C điều bộ phận cảnh vệ kiểm tra bao tải kia, bất ngờ phát hiện trong bao tải là một người đàn ông trung niên đang hôn mê bất tỉnh. Sau khi thẩm tra xác minh nhân thân, xác định người đàn ông đó là bị can đang bị truy nã Kim Vĩnh Dụ. Sau khi Kim Vĩnh Dụ bị bắt, nhiều lần nhắc tới việc ở đường Vạn Bảo mình bị một người không rõ thân phận bắt nhốt nhiều ngày. Nhưng khi cảnh sát hỏi tướng mạo những người đã bắt hắn và địa điểm bị nhốt thì Kim Vĩnh Dụ khai do mình bị bịt mắt không nhìn rõ nên không thể cung cấp thêm đầu mối có giá trị nào.
Ngày 30 tháng 12, Viện kiểm sát nhân dân thành phố C và Ủy ban kỷ luật thành phố cùng nhận được một tập tài liệu. Theo những người trong cuộc, nội dung bên trong vô cùng trọng đại, liên quan đến nhiều quan chức lãnh đạo của tỉnh và thành phố, có điều người gửi tài liệu không chịu tiết lộ thân phận.
Ngày 31 tháng 12, sân bay.
Bùi Lam dáng người cao gầy đứng trong đại sảnh sân bay rộng lớn nhưng vì cô đã mang tóc giả và kính râm che kín mặt nên không ai có thể nhận ra. Cô xách theo một cái vali kéo nhỏ, chốc chốc lại lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn dòng người cuồn cuộn như nước thủy triều ở sân bay.
Đúng lúc phát thanh sân bay thông báo lần thứ hai chuyến bay đi Nhật Bản đã sắp khởi hành hành khách mau chóng vào phòng cách ly, Bùi Lam cuối cùng cũng không chờ được nữa. Cô cúi đầu, kéo theo vali chậm rãi đi về hướng cửa kiểm soát, mới vừa bước được vài bước, đột nhiên cảm giác tay nắm vali bị một cánh tay giữ lại.
Cô hơi giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn lại, mới thoáng nhìn, dáng tươi cười lập tức hiện lên trên nét mặt.
“Em tưởng rằng anh sẽ không tới.”
“Trên đường anh gặp trục trặc một chút.” Phương Mộc khẽ cười: “ May mà tới kịp lúc.”
Nói xong câu đó, hai người lại ko biết nên nói gì nữa, chỉ bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều muốn khắc sâu nét mặt của nhau trong lòng.
Đại sảnh sân bay rất ồn ào, một câu hát tiếng anh nổi lên lúc mơ hồ lúc lại rõ ràng.
“Happynewyear, happynewyear, happynewyeartoyouall…’ ‘
Phương Mộc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng năm mới”
Nét mặt Bùi Lam tươi tắn hẳn lên: “Năm mới vui vẻ.”
Bỗng dưng chúc mừng xong hai người lại lặng lẽ đứng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Phương Mộc phá vỡ sự yên lặng: “Em có dự định gì không?”
“Em tính đi Nhật trước.” Bùi Lam thấp giọng nói: “Rồi đi Mĩ tu nghiệp thêm về diễn xuất. Sau đó, mới tiếp tục tham gia đóng phim.”
“Em có định về nước nữa không?”
“Không biết.” Bùi Lam có vẻ hơi buồn, thế nhưng, giọng nói thoáng chốc lại vui vẻ: “Chuyện tương lai, ai biết trước được chứ?”
Phương Mộc gật đầu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười rộ lên: “Em cho tôi… chữ kí nữa đi, tương lai em thành đại minh tinh, chữ kí này sẽ rất đáng giá.”
Dứt lời, cậu lấy cuốn sổ và bút trên người ra, lúc ngẩng đầu lên, Bùi Lam đã rơi lệ đầy mặt.
Không đợi Phương Mộc kịp phản ứng, Bùi Lam đã ôm chầm lấy cậu. Phương Mộc do dự một chút, cuốn sổ nhỏ và bút trong tay lặng yên rơi xuống đất.
Cậu dang rộng hai cánh tay, ôm lấy bờ vay Bùi Lam đã ngừng run rẩy.
Trước cửa kiểm soát đoàn người qua lại như mắc cửi cũng không ai ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau này. Cảnh tượng như vậy, ngày nào cũng diễn ra rất nhiều ở sân bay. Chỉ có điều bọn họ không biết, cái ôm này, không xuất phát từ tình yêu nam nữ, thậm chí không phải cái ôm của tình bạn. Có điều cái ôm này mãi mãi về sau 2 người đều không thể quên được.
Một lúc lâu, Bùi Lam nói nhẹ bên tai Phương Mộc: “Anh phải sống tốt, nhất định phải sống thật tốt.”
Dứt lời, Bùi Lam buông hai cánh tay, kéo tay nắm vali đi về phía cửa kiểm soát không quay đầu lại. Phương Mộc vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn theo bóng cô khuất dần ở bục kiểm tra, cảm giác kia chợt tiêu tan, sau đó, xoay người, chậm rãi đi về hướng phòng khách ngoài sân bay.
Lúc qua cửa tự động, Phương Mộc lóa mắt vì sắc lam hồng lóe lên của đèn báo. Hơn chục chiếc xe cảnh sát đang bao vây trước cửa, Biên Bình đứng ở một xe cảnh sát đang mở cửa sau, nét mặt khó xử nhìn cậu.
Phương Mộc giơ hai tay lên, chậm rãi đi về phía bọn họ, nét mặt ung dung, dáng đi kiên định.
Nguyên nhân có người nhìn thấy mình ở từ đường Lục gia thôn, Phương Mộc giải thích là thời điểm đó cậu đi điều tra án. Cảnh sát hỏi đầu đạn có đường kính 7.62 mm kia, Phương Mộc khăng khăng là mình không hề biết chuyện đó. Xét thấy không có cách nào kiểm chứng lời khai của Phương Mộc, cảnh sát quyết định tiến hành kiểm tra nói dối với Phương Mộc.
Lần này người kiểm tra nói dối vẫn là Hàn Vệ Minh.
Cuộc kiểm tra dự kiến được tiến hành tại phòng họp số 3 cục cảnh sát thành phố. Phương Mộc nhớ lại mấy tháng trước, cũng là ở chỗ này, Hình Chí Sâm và Hàn vệ minh từng chuyện trò vui vẻ, không khỏi có chút buồn bã, không yên tâm.
Đối với một chuyên gia như Hàn Vệ Minh, việc lật tẩy lời nói dối của mình, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Cửa mở, Hàn vệ minh bước nhanh tới, vẫn là một dáng dấp ung dung thản nhiên như trước. Ông ngồi đối diện Phương Mộc, nhìn cậu vài giây, khẽ cười: “Hai ta thật có duyên.”
Phương Mộc cười, chưa kịp trả lời Hàn Vệ Minh đã nói tiếp:
“Thằng quỷ cậu cũng có thể coi là bán (một nửa) chuyên gia phát hiện nói dối”. Hàn vệ minh châm một điếu thuốc, sau đó đưa bao thuốc cho Phương Mộc: “Thế nào? Còn cần tôi nói qua một lần nguyên lý kiểm tra không?”
“Không cần.” Phương Mộc lắc đầu.
Hàn Vệ Minh quan sát Phương Mộc từng li từng tí, ánh mắt nhìn chằm chằm vết sẹo chưa liền hẳn trên mặt cậu dừng lại một lúc lâu, nét mặt dần nghiêm nghị.
Sau đó là một khoảng thời gian yên lặng. Hàn Vệ Minh dời mắt sang hướng khác, dường như đang tập trung toàn bộ vào việc hút thuốc. Sau đó, ông ấn tàn thuốc lá xuống gạt tàn, nhẹ nhàng thở ra, quay mặt hướng về phía Phương Mộc: “Nói một chút vào việc chính nhé.” Hàn vệ minh khoanh tay chống 2 khửu tay trên bàn, hai mắt sáng rực: “Cậu cảm thấy cậu hiện tại có đủ khả năng tham gia kiểm tra tâm lý không?”
Phương Mộc nhẹ nhàng gật đầu” “Không vấn đề gì.”
Việc phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến, kéo dài cũng có ý nghĩa gì đâu.
Hàn Vệ minh bỗng nhiên cười rộ, dường như rất vui mừng: “Thằng quỷ cậu chắc cũng có nhiều việc đau đầu lắm rồi hả .”
Ánh mắt của ông vừa hướng về phía vết sẹo trên thái dương Phương Mộc: “Vượt qua muôn ngàn hiểm nguy như vậy.” Giọng nói của Hàn vệ minh đột nhiên chậm lại, dường như dằn từng câu từng chữ: “Cậu có thể làm nhân viên KGB (cơ quan tình báo của Liên Xô cũ) rồi đó.”
Phương Mộc cười khổ, giơ tay ra phủi tàn thuốc. Mới giơ tay giữa chừng trong lòng cậu lại khẽ rung động.
Lần thứ hai gặp lại, giữa dòng xe cộ chen chúc. Trong buồng lái xe jeep hai người đều có tâm sự trong lòng, thăm dò lẫn nhau.
Phương Mộc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Vệ Minh. Hàn vệ minh và Phương Mộc nhìn nhau vài giây, cùng chậm rãi đứng dậy.
“Hai giờ chiều bắt đầu kiểm tra.” Hàn vệ minh nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu còn có mấy tiếng đồng hồ nữa thôi”.
Dứt lời, ông không nhìn Phương Mộc chút nào nữa, mở cửa rồi đi liền.
Chiều hôm đó, chuyên gia tiến hành kiểm tra Phương Mộc kết luận cậu khai đúng sự thật, qua kiểm tra cậu không liên can tới vụ án này.
Mùa đông này, xảy ra rất nhiều vụ việc.
Người tố giác thân phận không rõ ràng đã khiến cho toàn bộ giới quan chức thành phố C gặp một cơn địa chấn. Nhiều vị quan chức cấp cao của tỉnh vì bao che, dung túng cho xã hội đen phạm tội và nhận hối lộ trong công tác tư pháp đã bị điều tra, trong đó một số người bị bắt tạm giam.
Trong tài liệu gửi tới, có một đoạn tái hiện lại tất cả sự việc xảy ra ở khách sạn Thành Loan ngày hôm đó đó. Qua lời khai của Kim Vĩnh Dụ cũng chứng thực Hình Chí Sâm không hề nói sai qua đó làm rõ thân phận nằm vùng của Đinh Thụ Thành. Xét thấy kết quả phát hiện nói dối của Hình Chí Sâm về tình tiết Hình Chí Sâm từng có ý định giết người không có căn cứ trong việc xác định tội phạm. Tỉnh đã nhanh chóng ra quyết định khôi phục danh dự, nhân phẩm và thân phận của Hình Chí Sâm cùng với Đinh Thụ Thành. Tuy nhiên đề nghị truy tặng hai người bằng khen và truy phong liệt sĩ của cục công an thành phố vẫn chưa được phê chuẩn.
Kim Vĩnh Dụ bị khởi tố tội buôn bán bán trẻ em qua biên giới cùng tội cố ý giết người, đứng đầu tổ chức hoạt động theo kiểu xã hội đen, tòa phán quyết tử hình lập tức thi hành. Kim Vĩnh Dụ đường cùng đã quyết định kháng cáo, đồng thời khai ra Tiêu Vọng là do Lương Tứ Hải sắp đặt vào làm nội gián bên trong cảnh sát, cố gắng lấy công hòng được hoãn thi hành án. Qua điều tra, tài khoản cá nhân của Tiêu Vọng ở ngân hàng lên tới hàng trăm vạn, có rất nhiều điểm đáng ngờ, cùng lúc đó một số nhân viên cục công an thành phố S bị sa thải cũng khai rằng Tiêu Vọng đã có biểu hiện phản bội từ lâu. Thế nhưng vì Tiêu Vọng đã thiệt mạng trong cuộc đấu súng ở Lục Gia Thôn, toà án nhân dân tỉnh không cho rằng lời khai của Kim Vĩnh Dụ là hành vi lấy công chuộc tội, hai thẩm phán quyết định giữ nguyên hình phạt.
Lương Tứ Hải chết làm cho tổ chức xã hội đen thành phố C phải gây dựng lại toàn bộ về cơ cấu tổ chức, Lương Trạch Hạo tiếp nhận tổ chức trong lúc lực lượng bị tổn thất nặng nề, dần dần rơi vào suy thoái. Một lần Lương Trạch Hạo tham gia một trận chiến với băng đảng khác, kết quả chết ở đầu đường, tổ chức kia cũng sụp đổ theo. Vì vậy mà bốn em bé gái và gia đình từng phải trốn đi thật xa được cảnh sát khuyên nhủ, ra làm chứng tất cả sự việc xảy ra ở xưởng thép Tụ Nguyên ngày đó. Ba nhân viên cảnh sát an nghỉ trong khối thép Trịnh Lâm, Tiểu Hải cùng với A Triển, cuối cùng cũng được nhắm mắt.
Lục gia thôn mãi mãi không còn cuộc sống sung túc, nhàn nhã trước đây. Người trong thôn đại đa số đều ra ngoài kiếm sống, rồi lại lưu luyến cuộc sống sôi động ở bên ngoài, người về lại thôn rất ít. Lục Hải Yến và mẹ cũng ra ngoài sinh sống, hiện đang làm việc tại viện phúc lợi vùng ngoại thành thành phố C.
Hình Na có thể yên nghỉ mồ yên mả đẹp. Dương Mẫn nhận nuôi Lục Lộ, cô bé đang học ở một trường cấp 2 trong thành phố C. Theo lời khai của cô bé và những người bị hại khác cảnh sát đã điều tra nắm giữ được một lượng lớn chứng cứ, được tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế trợ giúp, những người bị hại bị bán qua biên giới cũng lần lượt được giải cứu, đại sứ quán Trung Quốc đã thu xếp cho họ về nước.
Việc sau cùng là:
Cơn gió lạnh mùa đông bao trùm thành phố C mau chóng tan đi, thời tiết dần ấm áp trở lại.Các chuyên gia khí tượng cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ có thể dự đoán mùa xuân sang năm sẽ tới sớm hơn mọi năm.
Trời hôm nay nhiều mây, gió đông nam thổi cấp bốn, cấp năm.
Dù đã ngồi trong xe jeep, Phương Mộc cũng có thể cảm nhận cái ấm áp của mùa xuân. Cậu quay kính xe xuống, mùi bùn đất trộn với mùi ẩm ướt của không khí thoáng chốc bay vào trong xe, khiến cho không khí trong xe vô cùng thư thái dễ chịu.
Tâm trạng phương Mộc rất thoải mái. Một tay cậu cầm vô lăng, tay kia vươn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận làn gió mang theo hơi ấm bay qua kẽ tay.
Cần phải tới cảm ơn ai đó?
Xe jeep phóng nhanh tới gần quảng trường trung tâm thành phố, Phương Mộc rụt tay về, nét mặt trang nghiêm, toàn thân cũng cũng ngồi ngay ngắn trong buồng lái, giống như sắp sửa tham gia một nghi thức trang nghiêm.
Gần đây quảng trường trung tâm mới dựng một pho tượng, tượng được dựng ở đối diện với quảng trường do toàn bộ cư dân thành phố quyên góp dựng nên, cũng từ đó, quảng trường trung tâm thành phố được đổi tên là quảng trường anh hùng.
Những điều này, Phương Mộc không quan tâm lắm.
Cậu đỗ xe ở ngoài quảng trường, đi bộ qua dòng xe cộ tấp nập ngoài đường phố, men theo con đường bằng xi-măng tiến vào trong quảng trường. Ngày hôm nay tuy rằng không phải ngày nghỉ, quảng trường cũng rất náo nhiệt, có thể nhìn thấy một vài đôi nam nữ đã vận quần áo thời trang mùa xuân. Vài đứa nhỏ đi cùng bố mẹ đang thả những con diều đủ mọi màu sắc, chạy nhảy vui cười, đón gió xuân.
Bọn họ đây rồi.
Ở giữa quảng trường có một cái bàn hình vuông bằng xi-măng, xung quanh bốn mùa được che phủ bởi những tán tùng bách. Trên nền đá cẩm thạch hình vuông, sừng sững một khối thép hình trụ đồ sộ đường kính ba mét, cao năm mét đứng trang nghiêm. Đỉnh khối thép hình nửa vòng tròn, mặt ngoài chưa được mài rũa thô ráp ngăm đen, nhìn qua vừa nặng, vừa sắc. Giống như đầu một viên đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách mây đen, đâm thẳng lên trời cao.
Phương Mộc dạo quanh bức tượng một vòng, sau đó đứng trước khối thép, cúi người mặc niệm trên nền đá cẩm thạch khắc tên ba người thân của cậu:
Trịnh Lâm. Phùng Nhược Hải. Triển Hồng.
Ánh mắt dần dần mờ đi. Những khoảnh khắc đau buồn bất chợt ùa về khiến Phương Mộc run rẩy đứng dậy, cậu xoay người, dựa lưng vào khối thép chầm nhậm ngồi xuống.
Phía sau khối thép thô ráp, xù xì này, họ đang nắm tay nhau.
Một cơn gió thổi tới, hàng tùng bách xung quanh đang yên lặng đong đưa, khối thép lớn như có kỳ tích lại phát ra tiếng động.
Nước mắt từng giọt rơi xuống, Phương Mộc nghiêng người áp tai lên khối thép, cậu không cảm thấy lạnh, trái lại, trái tim dường như đã được sưởi ấm.
Dường như cậu nghe thấy tiếng bọn họ đang hô:
“Cảnh sát đây, buông súng xuống!”
“Đạn đi xuyên qua, không chết được.”
“Tiểu Hải, nổ súng!”
“Một, hai, ba…”
Phương Mộc ngồi dựa vào khối thép, nghe như có tiếng gió thổi hòa cùng tiếng gọi mơ hồ, cậu từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau Phương Mộc đến sở công an rất sớm, mấy tháng rồi cậu chưa về phòng, trên bàn làm việc của cậu đã đặt một tờ giấy, nét chữ của Biên Bình: Ba giờ bốn mươi phút rạng sáng hôm nay, Kim Vĩnh Dụ bị tử hình.
Tờ giấy chỉ viết mấy chữ như vậy, Phương Mộc xem kỹ lại rồi cậu xé nát tờ giấy ném vào trong sọt rác.
Vừa ngồi xuống bàn, trưởng phòng nhân sự đã đẩy cửa đi đến.
“Tiểu phương, cậu về thật đúng lúc.” Trong tay ông ta cầm mấy túi hồ sơ: “Ra đây một chút.”
Phương Mộc theo ông ta đi tới hành lang, một đồng sự trẻ tuổi tay xách bình nước sôi, dường như hơi xúc động chạy qua.
“Có nhiệm vụ mới sao?” Phương Mộc nhìn đồng sự đang làm rớt nước nóng vung vẩy ra khắp nơi: “Hình như là nhiệm vụ rất khẩn cấp?”
“Có ‘cái rắm’ nhiệm vụ!” trưởng phòng nhân sự bực mình nhìn nước rớt trên mặt đất: “Có một nhóm mới được điều tới, hôm nay giao lưu tại đại sảnh. Trong nhóm cảnh sát mới có mấy mỹ nữ, thế nên cái thằng nhóc xớn xác đó nó mới xúc động thế đó!”
“Hzaii.” Phương Mộc dừng bước lại: “Tôi không tới đâu, còn có việc gì khác không.”
“Đi thôi đi thôi.” trưởng phòng nhân sự đẩy phía sau Phương Mộc vài cái, “Cục trưởng nói mấy năm nay các đồng chí coi thường việc họp hành nên không có tiếng nói chung với đồng nghiệp.”
Phương Mộc bất đắc dĩ, đẩy cửa vào phòng họp. Ở chiếc bàn bên cạnh tấm phông dài của hội nghi là mười mấy cảnh sát trẻ tuổi mặc cảnh phục mới tinh đang rụt rè ngồi đó.
Phương Mộc gật đầu với bọn họ, xem như đã chào. Vừa định tìm chỗ ngồi xuống, thì toàn thân bỗng dưng cứng đờ.
Cậu lại ngẩng đầu lên, bên trong hàng cảnh sát mới kia, một đôi mắt quen thuộc đang nhìn về phía mình.
Phương Mộc sửng sốt một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Là cô?”
HẾT