– Chết, đã 7h rồi. Sao ko ai gọi dậy đi học trời?
– Còn bệnh thì đi học làm gì?-nó bỗng mở cửa phòng bước vào nói
– Ủa? Sao mài ko đi học hả?-tôi ngạc nhiên hỏi
– Mẹ đi làm rồi. Mẹ nói upa bệnh nên xin trường cho upa nghỉ 1 ngày. Upa ở nhà 1 mình thì em ko yên tâm nên em xin mẹ cho nghỉ luôn.
– Tự nhiên tốt bụng quá zậy?-tôi nhìn nó cặp mắt nghi ngờ
– Tự nhiên đâu? Đó giờ tốt sẵn rồi chứ bộ!
– Xì…lợi dụng để đc nghỉ học thì có!
– Có đâu? 1 công đôi việc mờ
– Cũng thế thôi!
– Cũng thế gì? Dậy đi đánh răng rửa mặt lẹ đi kài!- vừa nói,nó vừa kéo tôi đứng dậy đẩy
tôi vào phòng tắm còn nó thì vội vàng xếp mền gối lại cất vào tủ. Vệ sinh cá nhân xong, tôi vừa bước ra thì nó lại kéo tôi vào bếp ngồi xuống bàn ăn và đem ra 1 tô cháo thật lớn đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn tô cháo đang bốc khói thơm phức rồi lại nhìn nó thắc mắc hỏi:
– Mẹ nấu hả?
– Ko! Em nấu!
– Mài…đã ăn thử chưa?
– Thử chưa là ý gì hả?
– Ý gì? Mài hiểu ý tao mà?
– Plè… zậy đừng có ăn.-nó làm mặt dỗi rồi bưng tô cháo lên. Thấy vậy, tôi vội giữ tô
cháo lại nói:
– Từ từ…tao nói đùa thôi mà. Mài ko cho tao ăn làm sao tao uống thuốc?
– Thì khỏi uống! Ăn vào chết thì sao?
– Thì..nếu có chết cũng là 1 con ma no
Nó “hứ” lên 1 tiếng rồi đặt tô cháo xuống. Tôi nhìn nó cười cười nói tiếp:
– Nhưng mà…
– Nhưng mà gì nữa? Đổi ý hả?
– Ko. Nhiều quá ăn ko hết. Lấy dùm cái chén đi.
– Nhiều chiện!
Nó lấy cái chén đưa cho tôi 1 cách ngoan ngoãn rồi ngồi xuống nhìn tôi chằm chằm. Ko hiểu, tôi lại hỏi:
– Gì zạ?
– Có gì đâu? Ngồi nhìn upa ăn thôi!
– ….ưʍ..m..thật..an..toàn…ko?
– Nghĩ xem?
– Chắc ko sao ha!-tôi nói rồi vội cho muỗng cháo đầu tiên vào miệng để nó ko giận.
Chẹp…ngu quá, lo ăn mà ko thổi cho nó nguội, cứ zậy mà đút zô rốt cuộc bị bỏng lưỡi. Nhăn mặt, tôi bỏ cái muỗng xuống lè lưỡi ra thì nó liền lo lắng thổi cho tôi rồi la:
– Trời ơi, ngốc thì ngốc vừa vừa thôi. Chừa cho người khác ngốc nữa chứ?
phù..phù…có bớt chưa?
– Tại mài chứ ai?
– Sao tại em?-nó liếc tôi nói nhưng tay thì lại đưa cho tôi ly nước để uống
– Thì…nói chung tại mài! Mệt!
– Xì…nè, há miệng ra!
– Làm gì zậy?
– Thì em thổi nguội rồi đút cho ăn chứ làm gì? Để upa tự ăn nữa chắc khỏi bệnh sốt
chuyển qua bệnh câm áh! Há miệng ra nè!
– A…ừm..!
Thế là nhờ zậy mà nó ngồi đút tôi ăn hết tô cháo. Nhưng cũng ko phải 1 mình tôi ăn hết. Đút tôi đc mấy muỗng thì nó cũng tự đút cho nó ăn luôn rồi tự khen mình “ngon wá” Hài..z.z.z..tự tin thấy sợ luôn nhưng…[ngon thiệt] Vậy là xong buổi sáng. Tôi uống thuốc vào rồi lại nằm ngủ. Còn nó thì quét dọn nhà cửa rồi chạy đi đâu mất tích luôn [vậy mà nói nghỉ ở nhà chăm sóc tôi đó]. Đang nằm lim dim thì có 1 giọng nói vọng vào:
– Quân ơi…có ở nhà ko vậy?
Lập tức, tôi ngồi dậy bước vội ra mở cửa vì cái giọng này là của Tú Vi. Vừa mở cửa ra, đúng như tôi đoán, Tú Vi nhìn tôi mỉm cười 1 cách thật đáng yêu. Bất ngờ vì sự có mặt của Vi, tôi đứng ngơ ngác như chờ chồng cho đến khi Vi sờ tay lên trán tôi nói: “Quân còn nóng quá!” thì tôi mới kịp hoàn hồn hỏi:
– Sao..sao Vi lại ở đây?
– Hì, Vi đi học thấy Tường Vi hôm nay vắng. Ra chơi xuống tìm Quân định hỏi thì Quân
cũng vắng luôn nên xin cô về sớm rồi ghé qua nhà Quân xem sao?
– Vậy àh?
– Ừm..rồi mình đứng ở đây nói chuyện sao?
– Áh,xin lỗi…mời Vi vào!
– Hì!
Vi cười rồi bước vào cùng tôi. Tôi mời Vi vào phòng ngồi rồi chạy vào bếp rót nước ra. Vi nhận lấy ly nước tươi cười nói:
– Quân còn bệnh thì nằm nghỉ đi. Ko cần phải khách sáo với Vi đâu!
– Hì..hì..
– Hì, sao chỉ có mình Quân vậy?
– Àh, mẹ đi làm rồi. Còn con Vi thì nó chạy đi đâu mất tiêu rồi!
– Vậy àh?
– Ừm!
– Ừm..Vi có đem sữa cho Quân nè. Hì..hì..uống cho khỏe!
– Chòy, Quân có phải con nít đâu mà mua sữa Milo? >”<
– hi, Vi ko biết mua sữa nào cho tốt nên mua đại. Nhưng sữa này cũng ngon và bổ lắm mà!
– Ờ..nhưng Vi đến thăm là đc rồi,cần gì mua quà thế này?
– Có sao đâu? Đi ko thì ngại lắm
– Hì..mà sao Vi biết nhà của Quân?
– Àh..cái..nì..lợi dụng chức vụ 1 chút nên mới biết!
– ^^! Àh, để Quân lấy bánh cho Vi ăn nha!
– Ừm..cũng đc!