– Hử? Cái gì?
– Đang làm gì zạ?
– Ko có gì. Chỉ là viết lại 1 câu chuyện cũ thôi mà. Hì!
– Plè…viết đến đâu òy? Hết chưa? Cho em coi coi.
– Ừm…viết đến đây àh. Ko biết viết gì tiếp theo? Theo em thì em muốn kết thúc như thế nào?
– Ừm…em ko muốn có kết thúc!
– Tại sao vậy?
– Hìhì…vì em muốn ở bên upa mãi mãi. Ko bao giờ có kết thúc giữa 2 đứa mình. Có thể upa viết đến đây là kết thúc òy nhưng nó chỉ là kết thúc 1 nửa thôi. Mỗi ngày là 1 điều mới lạ. Ai biết trước đc mà đòi có kết thúc chứ? Mình sẽ kết thúc nếu ngày đó chúng ta đều die upa nhỉ?
– ^^
– Plè…upa ngốc!
– Èo, em mới ngốc áh.
– Xì, em ngốc hồi nèo đâu? Thông minh đến pà cố cũng phải ngồi dậy khen nữa áh.
– ^^~
– Àh, có thư cho 2 đứa mình nà!
– Thế àh? Của ai gửi zạ?:l
– Tú Vi áh.
– Vậy àh? Tú Vi viết gì?
– Ờh, Vi nói ba mẹ của upa rất nhớ upa. Rồi còn Phong với con Nhi nữa. Tụi nó lại mới có thêm 1 baby và muốn 2 đứa mình phải đến dự tiệc đầy tháng của con tụi nó. Riêng về Tú Vi thì hình như đang có 1 khởi đầu với tóc đỏ áh.
– Tóc đỏ? Hắn trở lại Việt Nam rồi àh?
– Ừm. Nhưng lần này là đi 1 mình. Nhìn mặt ngầu ngầu vậy chứ mà cũng chung tình gúm. Vẫn còn theo đuổi Tú Vi áh nên giữa họ đã có 1 bắt đầu mới.
– Hìhì..
– Àh, còn Xu với Yu nữa. 2 người ấy thì thú vị lắm.
– Thú vị thế nào?
– Hihi…Xu áh, đc phép quen Yu rồi nên bi giờ lộ rõ bản tính phiêu bạt của mình. Dắt Yu đi bụi khắp nơi áh. Vi nói là đang hiến kế cho Yu nên tìm xin 1 đứa con nuôi để buộc Xu ở yên 1 chỗ. Ko đi đâu nữa hết.
– Hìhì…coi bộ mọi người đều đang rất hạnh phúc.
– Bộ upa ở bên em ko có hạnh phúc sao?
– ^^! Có chứ. Quá là hạnh phúc luôn đó.
– Plè…
– Hìhì…em nè.
– Gì?
– Bữa nào mình đến thăm ba mẹ và mọi người nha.
– Ừm!
– Ah, mới nhớ ra lúc nãy có mua 1 hộp kem socola. Phải giải quyết ngay mới đc.
– Áh, có kem ăn hả? Cho em ăn nữa!
– Thôi, ko cho đâu. Ăn 1 mình chất lượng hơn
– Dám ăn 1 mình ko? Hây da..-Tường Vi phóng lên lưng xiết lấy cổ tôi.
– Ặc ặc..! Chết chết!
– Plè…
– Hìhì…