Có vẻ như lớp Vi đã chuẩn bị rất kĩ và rất công phu cho vở kịch này nên chỉ mới khúc dạo đầu thôi đã khiến mọi người có mặt đều thích thú. [có lẽ công lớn nhất là của 2 Vi vì sức thu hút của mình] Mọi diễn biến đều rất sát theo kịch bản, ko thêm bớt, ko thêm thắt và mỗi nhân vật đều diễn rất tự nhiên, ko gò bó, cứng ngắt. Phần thu hút mọi người chú ý nhiều hơn chính là sự xuất hiện của 2 Vi nổi tiếng tài sắc và tên Phong hotboy.
Ngồi bên dưới quan sát mà trong lòng tôi cứ suy nghĩ đủ thứ. Thật rối rắm! Tú Vi thì mang 1 vẻ đẹp của sự thông minh, 1 con người bản lĩnh, đầy trí tuệ. Còn Tường Vi thì lại mang 1 nét đẹp của sự ngây thơ, trong sáng, dễ thương. Cả 2 đều cho tôi 1 cảm giác thật lạ khi ở bên cạnh. Tôi ko giải thích được đó là cảm giác gì nhưng tôi sợ cảm giác đó. Tôi sợ..nếu mình như thế..
Chợt mọi suy nghĩ đều dừng lại khi vở kịch đã đến màn cao trào. Hoàng tử đã tìm được nơi công chúa đang ngủ say và chàng sẽ đánh thức nàng = 1 nụ hôn. 1 nụ hôn chân thành xuất phát từ tình yêu chân chính. Tôi cảm nhận được tất cả mọi người đang có mặt đều hồi hộp chờ đợi cảnh đó. Có lẽ họ đang thắc mắc sẽ có cảnh hôn thật ko?..Chính tôi, hình như cũng giống họ..nhưng..tôi lại ko mong cảnh hôn đó thật tí nào!
Thế rồi ko mong thì nó sẽ xảy ra. Tôi ko tin vào mắt mình. Phong…tên ấy dám hôn lên môi con em của tôi thật trước mặt bao nhiêu người. Những người có mặt đều phải thốt lên 1 tiếng “wow” rồi ko ngừng vỗ tay hoan hô còn tôi thì ngồi chết lặng trên ghế, làm rớt cả ly trà sữa xuống đất.
Màn diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay và sự vui mừng chờ đợi kết quả của ban giám khảo. Riêng tôi thì ngu người bỏ về nhà 1 mình mà ko thèm ở lại chờ nghe công bố kết quả. Tôi…ko…quan…tâm…đến…kết…q uả…nữa…! Chạy xe 1 mình trên đường về mà đầu óc cứ trống rỗng như người mất hồn, tôi ko hiểu nỗi mình đang làm gì nữa…Dường như tim tôi đang nhói đau…lạ thật? Đau vì thấy cảnh đó àh? Rồi bỗng 1 con chó chạy nhanh qua đường khiến tôi bất ngờ thắng xe gấp lại. Con chó chạy nhanh đi còn tôi thì do thắng xe gấp nên chiếc xe phía sau chạy đến đụng vào tôi. Nhưng may mắn, tôi chỉ bị té rồi xước da 1 chút ở chân vì người ta cũng nhanh tay thắng xe lại kịp. Tôi lại lên xe đạp về nhà mặc cho người ta hỏi han tôi có sao ko?
Về đến nhà, tôi đi ngay vào phòng mà ko thèm nói 1 tiếng chào mẹ mới về hay trả lời câu hỏi của mẹ: “Vi đâu?”. Đóng cửa phòng lại, tôi thu mình vào 1 góc tường ngồi suy ngẫm. Tôi đang ghen tị sao? Nhưng sao tôi phải ghen tị? Ghen vì cái gì? Vì thằng Phong dám hôn con em mình sao? Vì con Vi ko có chút phản kháng gì sao? Hay…vì mấy bữa nay con Vi ko chích chòe bên tôi nữa khiến tôi thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó? Hoặc lại cái cảm giác sợ mất 1 đứa em?…Hay..tôi điên rồi? Tôi thích đứa em ruột của mình?
Nước mắt…nước mắt tự dưng rơi ra trên khóe mi của tôi…từng giọt…từng giọt thật đắng….cho đến khi tôi nghe tiếng của con Vi trở về ở bên ngoài. Tôi liền vội lau đi rồi nằm trùm mền che kín mình.
Vi bước vào, thấy tôi đang nằm trùm kín trong chăn, nó vội ngồi xuống lay tôi nói:
– Upa, sao upa về mà ko đợi em về cùng? Chơi gì mà xấu quá zạ?
– Ừa, tao xấu vậy đó! Mài mới biết hả?
– Xì, upa ko ở lại nghe kết quả…bất ngờ lắm áh!
– Kệ nó! Bất ngờ hay ko bất ngờ gì cũng ko liên quan tao. Tao ko thèm. Mài đi chỗ khác đừng có phá tao coi!
– Upa sao vậy? Nói chuyện gì mà cộc cằn thế?
– Kệ tao!
– Plè…ko thèm, em đi tắm đây. Mệt quá!
Nó đứng dậy mở tủ lấy quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, tôi mới ngồi dậy khỏi cái mền và chợt phát giác ra chân mình rát rát. Nhìn lại, nó đang chảy máu. Có lẽ vì lúc nãy va chạm nên tôi vội kiếm khăn giấy lau nhẹ vết thương rồi ngồi nhăn mặt 1 mình. Đúng lúc đó thì nó lại quay vào lấy khăn. Thấy cái mặt của tôi và cái chân, nó vội ngồi xuống kế bên lo lắng hỏi:
– Trời, upa sao vậy? Cái chân sao chảy máu thế này?
– Lúc nãy về bị quẹt xe!
– Sao chạy xe bất cẩn thế hả? Mọi thường upa chạy xe cẩn thận lắm mà?
– Kệ tao! Mài lo đi tắm đi.
– Tắm gì mà tắm, đưa cái chân coi, để em lấy băng cá nhân băng lại cho!
– Ko cần! Tao tự làm được!
– Đưa đây!
Mặc cho tôi phản đối, nó vẫn cứ giữ lấy cái chân của tôi mà nhẹ nhàng lau máu rồi băng lại cẩn thận. Băng xong, nó nhìn tôi rồi móc ra trong túi của nó 2 viên kẹo socola nói:
– Lúc nãy có người cho em đó. Giờ chia cho upa 1 viên nà! Upa lựa màu nào?-vừa nói, nó vừa chìa 2 viên socola ra trước mặt tôi.
Nhìn 2 viên kẹo, tôi nghĩ ngay chắc là của thằng Phong cho nó nên giựt luôn cả 2 bỏ vào miệng. Nó liền la lên:
– Trời, sao tham vậy? Ăn luôn 2 viên? Trả đây, trả lại em 1 viên chứ?
– Ko trả! Có giỏi thì lấy lại đi nè!-tôi vừa đút viên kẹo ra trước miệng mình vừa thách nó. Lúc đó, tôi ko nghĩ nó dám làm gì nhưng ko ngờ…nó…lại dám…!
Nó kề mặt của mình sát mặt của tôi đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở của nó. Cảm giác gì thế? Môi nó đang chạm vào môi tôi. Ko tin được…nó…dám…làm…thế…! Tôi cảm nhận được bờ môi của nó rất mềm…nó…rất…lạ…Tôi ko diễn tả được. Đôi mắt của tôi theo quán tính cứ nhắm nghiền lại thôi. Tôi ko biết nó đang mở mắt hay cũng nhắm mắt như tôi nhưng tôi cảm nhận được lưỡi của nó đang quấn lấy lưỡi của tôi và…
– He..he..lấy lại được viên kẹo rồi!
– Mài…đồ khìn!
– Ơ, sao nói em khìn?
– Ko khìn chứ gì? Mài nghĩ sao lại…lại vậy với tao?
– Như vậy ko được hả?
– …………ko -tôi nói rồi đứng phắt dậy chạy ra khỏi nhà.
Mặc cho mẹ gọi theo bảo sắp đến giờ cơm, mặc cho nó ko hiểu cố chạy theo…tôi vẫn cứ cắm đầu chạy thật nhanh như trốn tránh. Chạy được 1 đoạn khá xa thì trời tự nhiên đổ mưa ào xuống 1 cách bất ngờ ko báo trước Nhưng, tôi vẫn mặc, tôi vẫn cứ chạy tiếp trong mưa cho đến khi vết thương ở chân của tôi đau đến ko cầm cự được khiến tôi phải té xuống. Có lẽ vì trời mưa nên ai cũng vội vã tìm chỗ núp và chạy về nên ko ai quan tâm đến tôi cả. Họ nghĩ tôi chỉ là đang chạy đi tắm mưa,còn tôi thì đau đớn ngồi dậy đấm tay thật mạnh xuống đất. Cả người vừa dơ vừa ướt, lại thêm những vết trầy do mới té xuống đường khiến tôi giống 1 đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đường đang cố gắng tìm người giúp đỡ. Nhưng…chẳng có cánh tay nào đưa ra giúp tôi lúc này…!