Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 15



Tiệm hồng trà Ku-ze ở Nihonbashi Odenmachou.

Nằm bên trong tầng một của một cao ốc văn phòng, ngay gần đó là phố Suitengu với hàng loạt các ngân hàng, có thể hình dung được quang cảnh vào giờ nghỉ trưa nhộn nhịp bởi bóng dáng những phụ nữ công sở.

Kusanagi đi qua cánh cửa kính, thấy trước mặt là quầy bán lá trà. Anh đã tìm hiểu trước và biết họ có trên năm mươi loại hồng trà khác nhau. Phía trong cùng được bố trí thành phòng trà. Vào khoảng thời gian lỡ cỡ tầm 4 giờ chiều sẽ thấy thấp thoáng chị em phụ nữ đến mua hàng. Có cả những người đang đọc tạp chí, nhìn đồng phục là biết rõ nhân viên công ty nào. Không thấy khách hàng nam giới.

Một nữ phục vụ bàn vóc người nhỏ bé trong trang phục màu trắng tiến lại gần anh.

“Kính chào quý khách. Quý khách đến một mình ạ?” Tuy tươi cười nhưng đâu đó vẫn thoáng nét nghi ngại. Có lẽ vì anh không giống kiểu khách đến tiệm hồng trà một mình.

Tôi đi một mình, nghe Kusanagi đáp, nữ phục vụ bàn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, dẫn anh ra ghế ngồi. Đó là vị trí ở sát tường.

Trong menu là một loạt tên các loại hồng trà mà đến hôm qua vẫn còn lạ lùng với Kusanagi. Nhưng lúc này thì anh đã biết một số loại và cũng đã dùng qua. Đây là tiệm hồng trà thứ tư mà anh tìm đến.

Kusanagi vẫy cô phục vụ khi nãy và gọi trà chai. Ở tiệm trà trước đó, anh được biết đây là loại được đun từ hồng trà Assam và sữa. Anh khá thích và muốn uống thêm một cốc nữa.

“Vâng, và, tôi là…” anh chìa danh thiếp về phía cô gái. “Tôi có chút việc muốn hỏi, cô có thể gọi chủ tiệm giùm không?”

Vừa nhìn thấy nội dung trên danh thiếp, nụ cười trên khuôn mặt nữ phục vụ vụt tắt. Kusanagi vội vàng xua tay.

“Không có chuyện gì nghiêm trọng nên cô đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi về khách hàng thôi.”

“Vâng, vậy anh chờ cho một chút.”

“Xin nhờ cô,” Kusanagi đáp. Anh vốn định nhân tiện hỏi xem có được hút thuốc hay không nhưng lại thôi. Đập vào mắt anh là chỉ dẫn dán trên tường với nội dung không hút thuốc ở mọi chỗ ngồi trong tiệm.

Anh lại nhìn quanh bên trong cửa tiệm. Không gian tĩnh lặng. Cách bài trí rất thoải mái nên các cặp đôi nếu có vào đây chắc sẽ không cần phải bận tâm đến khách ở bàn bên. Mashiba Yoshitaka mà ghé tới cũng không đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Kusanagi không dám kỳ vọng quá nhiều. Ba cửa tiệm anh đến trước đó cũng tạo ấn tượng tương tự.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ đến trước mặt anh. Áo vest màu đen khoác bên ngoài chiếc sơ mi trắng, vẻ mặt nhu mì. Cô trang điểm nhẹ, tóc buộc gọn gàng về phía sau. Anh đoán cô khoảng ba mươi lăm tuổi.

“Xin hỏi có chuyện gì thế ạ?”

“Cô là chủ tiệm à?”

“Vâng. Tôi tên là Hamada.”

“Xin lỗi vì làm phiền giữa giờ làm việc của cô. Mời cô ngồi.” Anh chỉ chiếc ghế đối diện và lấy từ trong túi ra một tấm hình. Ảnh chụp Mashiba Yoshitaka. “Tôi đang điều tra một vụ việc, nhân vật này có từng đến đây không? Tôi nghĩ có lẽ phải từ hai năm trước.”

Chủ tiệm Hamada nhận lấy tấm hình, nhìn kỹ rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Tôi có cảm giác là đã thấy họ nhưng không dám khẳng định. Mỗi ngày đều có nhiều khách đến và không thể chăm chăm nhìn vào mặt họ được.”

Câu trả lời của người phụ nữ đại khái cũng giống những gì anh được nghe khi hỏi thăm ở ba cửa tiệm khác.

“Vậy à. Tôi nghĩ chắc anh ta sẽ đi cùng người yêu.”

Anh cẩn thận nói thêm nhưng cô chỉ mỉm cười và nghiêng đầu nói.

“Các cặp đôi đến tiệm chúng tôi cũng rất đông.” Cô đặt bức ảnh xuống mặt bàn.

Kusanagi gật đầu, cười nhẹ đáp lại. Anh đã chuẩn bị trước tinh thần nên không đến nỗi thất vọng. Nhưng, rõ ràng cảm giác chạy đôn chạy đáo một cách vô vọng bắt đầu nhen lên.

“Chuyện anh cần hỏi chỉ có vậy thôi ạ?”

“Vâng, thế là được rồi.”

Chủ tiệm vừa đứng dậy thì nhân viên phục vụ khi nãy bưng trà đến. Cô ta sắp đặt tách trà xuống bàn thì nhìn thấy bức ảnh ở đó, liền dừng tay lại.

“A, xin lỗi.” Kusanagi nhấc nó lên.

Nhưng cô gái vẫn không đặt tách trà xuống mà liên tục chớp mắt nhìn anh.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Vị khách đó, có chuyện gì vậy ạ?” Cô rụt rè hỏi.

Kusanagi mở to mắt rồi lại đưa bức ảnh về phía cô gái.

“Cô… biết người này à?”

“Có thể nói là biết không nhỉ… đó là một khách hàng.”

Dường như nghe thấy cô gái nói, chủ tiệm Hamada liền quay lại.

“Thật à?”

“Vâng, chắc tôi không nhầm đâu. Vì tôi đã nhìn thấy anh ta vài lần.”

Giọng điệu không chắc chắn nhưng có thể thấy cô tự tin vào trí nhớ của mình.

“Tôi nhờ cô gái này một chút được không?” Kusanagi hỏi chủ tiệm Hamada.

“Vâng, xin mời.”

Vừa đúng lúc có khách mới bước vào. Chủ tiệm Hamada liền quay về phía họ.

Kusanagi mời nữ phục vụ bàn ngồi xuống ghế đối diện.

“Cô nhìn thấy anh ta vào khoảng thời gian nào?” Kusanagi bắt đầu hỏi.

“Tôi nghĩ lần đầu tiên là khoảng ba năm trước. Lúc đó tôi vừa vào làm việc, tên các loại trà chưa nắm rõ nên gây rắc rối. Vì thế tôi mới nhớ.”

“Anh ta đi một mình à?”

“Không, luôn đi cùng vợ.”

“Vợ? Người phụ nữ đó trông thế nào?”

“Một người có mái tóc dài và xinh đẹp. Nét mặt nhìn như con lai.”

Chắc không phải Mashiba Ayane rồi, Kusanagi nghĩ. Ayane thì rõ ràng là một mỹ nhân kiểu Nhật.

“Tuổi tác thì sao?”

“Có lẽ ngoài ba mươi một chút, cũng có thể là hơn thế.”

“Hai người đó nói họ là vợ chồng?”

“Việc đó thì,” cô phục vụ nghiêng đầu. “Chắc do tôi cứ tưởng vậy thôi. Nhưng trông họ như vợ chồng ấy. Họ có vẻ rất thân mật, có lần như ghé vào đây sau khi đi mua sắm.”

“Cô còn nhớ gì về người phụ nữ đó không? Chi tiết rất nhỏ nào cũng được.”

Đôi mắt cô phục vụ hiện lên vẻ bối rối. Kusanagi thầm nghĩ, Có lẽ cô ta đang hối hận vì buột miệng nói mình biết người trong bức hình.

“Không biết việc này có phải là tôi lầm tưởng hay không.” Cô ngập ngừng. “Tôi nghĩ cô ấy là người vẽ tranh.”

“Vẽ tranh… ý cô là họa sĩ?”

Cô gái gật đầu rồi ngước nhìn anh.

“Có lúc cô ấy mang theo sổ phác họa hoặc hộp chữ nhật to cỡ này,” cô mở hai tay thành khoảng rộng cỡ 60 centimét. “Cái hộp bằng phẳng.”

“Cô không nhìn thấy được bên trong đúng không?”

“Tôi không thấy.” Cô cúi xuống.

Kusanagi nhớ lại lời kể của Wakayama Hiromi. Mashiba Yoshitaka từng hẹn hò với một cô gái làm công việc liên quan đến ngành xuất bản, cũng từng ra sách.

Họa sĩ mà ra sách thì chắc sẽ là những cuốn tập hợp các bức tranh. Nhưng Wakayama Hiromi còn nói rằng, Mashiba Yoshitaka cảm thấy phiền phức vì phải nêu cảm tưởng về những cuốn sách. Anh nghĩ, nếu đó là tập hợp tranh ảnh thì cũng không có gì quá thú vị.

“Còn ấn tượng nào khác nữa không?” Kusanagi hỏi.

Cô phục vụ nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nhìn anh vẻ thăm dò.

“Hai người đó, họ không phải vợ chồng à?”

“Chắc chắn là cô nhầm, nhưng sao thế?”

“Không, chẳng phải chuyện gì to tát,” cô đặt tay lên má. “Tôi có cảm giác họ nói chuyện về con cái. Kiểu như là muốn sớm có con. Nhưng tôi không dám chắc. Có thể tôi nhầm với cặp đôi khác.”

Vẫn là giọng thiếu tự tin nhưng Kusanagi tin ký ức của cô gái là chính xác. Không lẫn vào đâu được. Cô gái chắc chắn đang kể về Mashiba Yoshitaka và cô người yêu ngày đó. Cuối cùng cũng tìm được manh mối. Lòng anh phấn chấn hơn một chút.

Anh cảm ơn và buông tha cô phục vụ. Với tay lấy tách trà chai. Tuy hơi nguội nhưng hương thơm và vị ngọt của sữa và trà pha trộn với nhau một cách tuyệt hảo.

Uống vơi đến nửa tách trà, anh bắt đầu suy nghĩ phải làm gì để xác nhận thân phận của cô gái có vẻ là họa sĩ ấy thì điện thoại di động báo có cuộc gọi đến. Nhìn vào màn hình, anh ngạc nhiên vì người gọi là Yukawa. Anh mở máy, vẫn để ý khách hàng xung quanh. “Kusanagi nghe đây.”

“Tôi Yukawa đây. Bây giờ nói chuyện được không?”

“Tôi đang ở một chỗ khó có thể nói to tiếng, nhưng được. Hiếm hoi làm sao, anh chủ động liên lạc cơ đấy. Chuyện gì vậy?”

“Tôi có việc muốn trao đổi. Hôm nay có sắp xếp được thời gian không?”

“Nếu là việc quan trọng thì tất nhiên là được. Việc thế nào đấy?”

“Chi tiết thì tôi muốn gặp nhau đã, nhưng nói trước là trao đổi về công việc của các cậu thôi.”

Kusanagi thở dài.

“Cậu với Utsumi, hai người lại đang lén lút làm gì à?”

“Vì không muốn làm lén lút nên mới gọi điện thế này đấy. Cậu muốn gặp hay không nào?”

Kusanagi cười khổ sở, thầm nghĩ sao mà tên này lúc nào cũng lấn lướt mình như vậy.

“Biết rồi. Tôi phải đi đâu nào?”

“Địa điểm thì tùy cậu chọn. Mà, nếu được thì chỗ nào không cho hút thuốc là tốt nhất.” Yukawa ào ào nói.

Cuối cùng họ hẹn nhau ở một quán nước cạnh ga Shinagawa. Gần khách sạn mà Ayane đang ở. Anh định sẽ hỏi cô về nữ họa sĩ nếu sớm xong việc với Yukawa.

Vừa bước vào quán đã thấy Yukawa ở đó. Cậu ta đang đọc cái gì đó có vẻ là tạp chí trên chiếc ghế trong cùng ở khu vực không hút thuốc. Đã sắp sang đông, thế mà cậu ta vẫn mặc áo thun cộc tay. Có một chiếc áo jacket bằng da màu đen đặt ở ghế bên cạnh.

Kusanagi tiến lại gần và dừng ở phía đối diện. Nhưng Yukawa không buồn ngẩng mặt lên.

“Đọc gì mà chăm chú thế?” Anh cất lời và kéo ghế ngồi.

Yukawa chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ tay vào cuốn tạp chí đang đọc.

“Tin về khủng long. Giới thiệu một ký sự về kỹ thuật chụp CT hóa thạch.”

Có vẻ cậu ta vẫn để ý và biết Kusanagi đã đến.

“Tạp chí khoa học à? Chụp CT xương khủng long thì có gì hay ho chứ?”

“Không phải là xương. Nghiên cứu bằng cách chụp CT hóa thạch.” Yukawa cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, đưa tay chỉnh lại mắt kính.

“Như nhau thôi. Hóa thạch khủng long toàn là xương còn gì nửa.”

Yukawa nheo đôi mắt sau cặp kính ra chiều thích thú.

“Người đàn ông như cậu quả là không làm tôi thất vọng. Cậu luôn trả lời đúng dự đoán của tôi.”

“Lại xem tôi như thằng ngốc đấy.”

Phục vụ bàn đến, anh gọi nước ép cà chua.

“Chọn đồ uống lạ nhỉ. Ý thức vì sức khỏe à?”

“Đừng để ý. Tôi không có hứng với trà hay cà phê thôi. Mà có việc gì thế? Mau vào chủ đề chính đi.”

“Tôi vẫn muốn nói thêm một chút về hóa thạch, nhưng thôi cũng được.” Yukawa cầm tách cà phê lên. “Cậu đã nghe đánh giá của bên giám định về thủ thuật hạ độc chưa?”

“Nghe rồi. Trò mà cậu nghĩ ra nhất định sẽ để lại dấu vết. Mà như thế thì khả năng nó được dùng trong vụ này là 0. Đến cả Galile cũng mắc sai lầm nhỉ.”

“Nhất định hoặc khả năng bằng 0 là những cách nói không có tính khoa học. Tôi nói luôn, chỉ vì đưa ra giả thuyết không chính xác mà bị phán là mắc sai lầm thì thật thất vọng. Mà thôi, cậu không phải nhà khoa học nên tôi sẽ cho qua.”

“Này, nếu miễn cưỡng nhận thua thì cứ thẳng thắn hơn một chút có hơn không?”

“Thua à? Tôi chẳng hề nghĩ thế. Giả thuyết bị sụp đổ chính là thu hoạch. Vì các khả năng sẽ thu hẹp lại. Con đường bỏ độc vào cà phê loại bỏ được thêm một giả định.”

Nước ép cà chua được mang tới. Kusanagi không dùng ống hút mà uống ừng ực một hơi. Trước đó chỉ uống mỗi trà nên anh thấy cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới mẻ trên đầu lưỡi.

“Con đường chỉ có một thôi.” Kusanagi nói. “Ai đó đã cho vào ấm đun. Wakayama Hiromi hoặc nếu không phải cô ta thì sẽ là nhân vật được Mashiba Yoshitaka mời đến vào ngày Chủ nhật.”

“Tức là cậu phủ nhận khả năng chất độc được hòa vào nước à?”

Kusanagi bĩu môi sau câu nói của Yukawa.

“Tôi tin vào tổ giám định cũng như phòng nghiên cứu pháp y. Mà họ thì không tìm thấy chất độc trong các chai nhựa. Có nghĩa là chất độc không được pha vào nước.”

“Cô Utsumi đặt giả thiết các chai nhựa đã được rửa.”

“Tôi biết rồi. Nạn nhân tự rửa chứ gì? Tôi dám cược chẳng có ai lại rửa chai nước rỗng cả.”

“Nhưng khả năng không phải là con số 0 mà.”

Kusanagi thở hắt ra đằng mũi.

“Cậu đánh cược vào cái khả năng rất ít ấy à? Vậy thì cứ tự nhiên. Còn tôi sẽ chọn lối đi hợp lý.”

“Đúng, tôi thừa nhận hướng đi của cậu là hợp lý. Có điều, mọi chuyện đều có cái gọi là vạn nhất. Kiên trì với tỷ lệ ấy là cần thiết trong thế giới khoa học.” Yukawa hướng về anh với ánh mắt nghiêm túc. “Tôi có việc cần nhờ cậu.”

“Gì vậy?”

“Tôi muốn quan sát dinh thự Mashiba một lần nữa. Có thể cho tôi vào trong đó không? Tôi biết cậu mang theo chìa khóa ngôi nhà đó.”

Kusanagi nhìn ngược lại nhà vật lý học kỳ dị.

“Cậu nói gì cơ? Hôm trước Utsumi dẫn anh vào rồi cơ mà?”

“Điểm nhìn của tôi giờ khác với lúc ấy.”

“Điểm nhìn nào cơ?”

“Bảo đó là cách nghĩ hết sức đơn giản cũng được. Có thể tôi đã phạm sai lầm. Và tôi muốn xác nhận điều đó.”

Kusanagi gõ gõ ngón trỏ vào bàn.

“Là thế nào? Nói hẳn hoi đi.”

“Đến đó và nếu tôi xác nhận được sai sót thì sẽ nói. Như thế cũng là vì cậu nữa.”

Kusanagi dựa lưng vào ghế, anh thở dài.

“Tóm lại cậu âm mưu gì thế? Cậu thương lượng gì với Utsumi rồi?”

“Thương lượng? Cậu nói gì thế?” Yukawa cười khúc khích. “Đừng nghi ngờ. Tôi nói rồi còn gì. Đơn giản là có bí ẩn gây hứng thú với tư cách nhà khoa học nên tôi mới thử hợp tác. Bởi thế, nếu hết thú vị là tôi rút lui ngay lập tức. Vì muốn đưa ra phán đoán cuối cùng ấy nên mới nhờ cậu cho xem ngôi nhà một lần nữa.”

Kusanagi nhìn xoáy vào đôi mắt người bạn. Yukawa đáp lại anh bằng vẻ tưng tửng.

Kusanagi hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng vẫn như mọi khi. Dù không hiểu, Kusanagi vẫn tin tưởng và nhớ những lần được cậu ta giúp đỡ.

“Tôi sẽ thử gọi điện cho phu nhân. Chờ một chút nhé.” Anh vừa đứng dậy vừa lấy máy di động.

Anh ra chỗ khác gọi điện. Ayane nhấc máy, Kusanagi vừa đưa tay lên che miệng vừa hỏi xem bây giờ có thể vào nhà cô được hay không.

“Tôi xin lỗi vì năm lần bảy lượt yêu cầu thế này nhưng có việc nhất định cần kiểm chứng.”

Anh nghe được tiếng Ayane khẽ thở ra.

“Anh đừng quá bận tâm như vậy. Để phục vụ điều tra, tôi nghĩ việc đó là đương nhiên thôi. Xin trông cậy vào anh.”

“Xin lỗi cô, nhân tiện tôi sẽ tưới nước cho hoa.”

“Cảm ơn anh. Vậy thì tốt quá.”

Kusanagi kết thúc cuộc gọi rồi trở lại chỗ ngồi. Yukawa ngẩng đầu nhìn như đang quan sát anh.

“Có gì muốn nói à?”

“Sao cậu phải ra chỗ khác gọi điện? Có chuyện không muốn tôi nghe thấy à?”

“Làm gì có chuyện đó. Xin phép vào nhà họ. Chỉ có vậy.”

“Hừm.”

“Sao nào? Lại gì nữa đây?”

“Không, chẳng có gì. Chỉ có điều, dáng vẻ cậu khi gọi điện làm tôi nghĩ đến nhân viên bán hàng đang trò chuyện với khách hàng thân thiết. Đối phương là người phải cư xử thận trọng đến thế cơ à?”

“Vào ngôi nhà mà họ đang vắng mặt đấy. Cẩn thận là tất nhiên rồi.” Kusanagi cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn. “Đi thôi. Sắp muộn rồi.”

Từ nhà ga, họ di chuyển bằng taxi. Yukawa mở cuốn tạp chí khoa học lúc trước.

“Cậu có bảo hóa thạch khủng long chỉ là xương, nhưng bên trong cách nghĩ đó đã ẩn một cái bẫy nghiêm trọng. Vì nó mà rất nhiều các nhà cổ sinh vật học đã lãng phí lượng lớn các tư liệu quý giá.”

Trong lòng không hào hứng nhưng Kusanagi vẫn tiếp chuyện.

“Hóa thạch khủng long mà tôi thấy ở bảo tàng đều là xương cả.”

“Đúng thế. Vì trước đây họ chỉ để lại xương. Những phần khác đều mang vứt cả.”

“Là sao?”

“Đang đào hố thì phát hiện xương khủng long. Các học giả hào hứng đào xới. Họ bỏ hết đất bám vào xương, dựng lên bộ xương khủng long khổng lồ. Rồi, họ bắt đầu suy nghĩ xem có đúng là con khủng long bạo chúa thì cái cằm thế này hay không? Tay nó ngắn thế này cơ à? Năm 2000, có nhóm nghiên cứu nọ không bỏ phần đất trên hóa thạch đào được mà cứ thế mang chụp CT, thử tạo tranh 3D cho cấu tạo bên trong. Kết quả, cái hiện ra chính là quả tim. Phần đất bên trong khung xương mà cho đến lúc đó người ta vẫn bỏ đi, hóa ra chẳng phải thứ gì khác ngoài các cơ quan nội tạng còn sót lại, giữ nguyên hình dáng như lúc chúng còn sống. Hiện nay, việc chụp CT hóa thạch khủng long đã trở thành kỹ thuật chuẩn mực của các nhà cổ sinh vật học.”

Hừm, Kusanagi chậm chạp phản ứng. “Chuyện đó quả là thú vị đấy. Nhưng nó liên quan gì đến việc lần này? Hay chỉ đơn giản là chuyện phiếm thôi?”

“Lần đầu biết câu chuyện này, tôi nghĩ nó quả là cú lừa ngoạn mục mà khoảng thời gian mấy triệu năm làm ra. Không thể chê trách những học giả đã bỏ đi phần đất bên trong khi tìm thấy xương khủng long. Việc họ cho rằng những gì còn sót lại chỉ có xương âu cũng rất bình thường, ý định đưa chúng lên để làm các tiêu bản đẹp đẽ là đương nhiên đối với các nhà nghiên cứu. Tuy nhiên, thật lãng phí vì chính đám đất bị loại bỏ mới có ý nghĩa quan trọng nhất.” Yukawa đóng tạp chí lại. “Cậu có thấy thi thoảng tôi vẫn nhắc câu chuyện về phương pháp loại trừ không. Bằng việc đi đến cùng từng giả thuyết có thể nghĩ tới, ta có thể xác định được chỉ một sự thật duy nhất. Hiềm một nỗi, nếu cách đặt giả thuyết nhầm lẫn cơ bản sẽ dẫn tới kết quả vô cùng nguy hiểm. Quá tập trung vào việc thu thập xương khủng long rồi bỏ đi mất phần quan trọng là chuyện thi thoảng vẫn xảy ra.”

Kusanagi hiểu ra, có vẻ Yukawa chẳng bâng qươ nói về chuyện không liên quan đến vụ án.

“Ý cậu là cách suy luận về phương thức pha trộn chất độc có gì nhầm lẫn à?”

“Tôi chuẩn bị xác nhận đây. Có khi nào thủ phạm lại là một nhà khoa học rất giỏi không?” Yukawa như đang nói với chính mình.

Dinh thự Mashiba vô cùng yên ắng. Kusanagi lấy chìa khóa trong túi ra. Hai chiếc chìa khóa cửa đã được Kusanagi mang đến khách sạn trả lại cho Ayane nhưng cô chỉ nhận một chiếc. Lý do là công an có thể vẫn cần dùng và tạm thời bản thân cũng không định về nhà.

“Chuyện hậu sự xong rồi đúng không? Không cúng dường ở nhà thì phải.” Yukawa vừa cỏi giày vừa nói.

“Chắc tôi chưa nói. Mashiba Yoshitaka là người không theo tôn giáo nào, tang lễ cũng được thay bằng lễ dâng hoa. Hỏa táng rồi nhưng có lẽ cũng không làm lễ cúng tuần đâu.”

“Ra là vậy, hợp lý đấy. Khi nào tôi chết cậu cũng làm thế được không?”

“Được quá đi chứ. Để tôi làm chủ sự tang lễ cho.”

Bước vào nhà, Yukawa liền đi dọc theo hành lang. Vừa nhìn theo cậu ta Kusanagi vừa đi lên cầu thang, mở cửa phòng ngủ của vợ chồng gia chủ. Anh mở cửa sổ ban công trong cùng rồi với tay lấy bình tưới lớn để ngoài đó. Đây là cái bình tưới Kusanagi mua ở cửa hàng bán vật dụng tân trang nhà cửa hôm trước khi Ayane nhờ anh tưới hoa.

Anh mang cái bình xuống tầng một. Bước vào phòng khách rồi ngó căn bếp đúng lúc Yukawa đang dòm bên dưới bồn rửa.

“Tưởng cậu xem chỗ đó rồi?” Anh cất tiếng hỏi từ phía sau.

“Trong giới hình sự có câu Hiện trường phải điều tra một trăm lần đúng không?” Yukawa soi sáng bên trong bằng chiếc đèn bút. Chắc cậu ta mang theo nó đến đây. “Đúng là không có dấu vết đụng chạm.”

“Rốt cuộc cậu đang tìm gì vậy?”

“Quay lại điểm mấu chốt ban đầu. Dù có tìm thấy hóa thạch khủng long thì lần này tuyệt đối không được bất cẩn phủi sạch đất cát.” Vừa quay lại nhìn Kusanagi, ánh mắt Yukawa liền trở nên ngờ vực. “Cái gì thế? Món đồ ấy?”

“Nhìn mà không hiểu à? Bình tưới cây.”

“Nói mới nhớ, lần trước cậu cũng bắt Kishitani đi tưới cây nhỉ. Lại còn tuyên bố đại khái là từ giờ công an cũng nên cố gắng giúp đỡ.”

“Cậu muốn nói gì thì nói.” Kusanagi đẩy Yukawa sang một bên, mở vòi. Anh bắt đầu xả mạnh nước vào bình tưới.

“Cái bình to nhỉ. Ngoài vườn không có vòi à?”

“Đây là nước tưới hoa trên tầng hai. Ban công nhiều bồn hoa lắm.”

“Vất vả cho cậu quá.”

Mặc kệ lời bỉ bôi của Yukawa, Kusanagi rời khỏi phòng. Anh lên tầng hai tưới nước cho hoa. Dẫu không biết tên hầu hết các loại hoa nhưng có thể thấy bông nào cũng hơi thiếu sức sống. Kusanagi thầm nhủ từ giờ nên qua đây tưới nước hai ngày một lần. Anh nhớ ra Ayane có nói cô đặc biệt không muốn hoa ở ban công tầng hai bị khô héo.

Tưới nước xong, anh đóng cửa kính rồi ngay lập tức ra khỏi phòng ngủ. Tuy chủ nhà đồng ý nhưng anh vẫn thấy không thoải mái khi ở lâu trong phòng ngủ của người khác.

Dưới tầng một, Yukawa vẫn đang ở trong bếp. Cậu ta đứng khoanh tay, đăm đăm nhìn bồn rửa.

“Giải thích đàng hoàng đi. Cậu đang nghĩ gì thế? Nếu không trả lời thì tôi sẽ không tạo điều kiện như thế này nữa đâu.”

“Tạo điều kiện?” Yukawa nhướng một bên lông mày. “Tổn thương nhau đấy nhé. Đàn em của cậu mà không tìm đến thì tôi đâu có bị cuốn vào chuyện phiền phức này.”

Kusanagi chống tay vào hông, nhìn ngược lại người bạn.

“Tôi không biết Utsumi trao đổi thế nào với cậu nhưng chuyện đó không liên quan đến tôi. Hôm nay cậu muốn xem xét ngôi nhà này, nếu nói với cô ta có phải tốt không. Tại sao lại tìm đến tôi?”

“Bởi vì việc tranh luận chỉ có ý nghĩa khi nó diễn ra giữa những người có ý kiến đối lập nhau.”

“Cậu phản đối cách làm của tôi? Khi nãy cậu nói tôi hành động hợp lý cơ mà?”

“Tôi không phản đối cậu lần theo hướng đi hợp lý. Nhưng tôi cũng không thể tán thành việc phủ nhận hướng đi không hợp lý. Một khi vẫn còn khả năng, dù ít đến đâu, cũng không nên dễ dàng loại bỏ nó. Tôi nói đi nói lại rồi mà. Mờ mắt vì xương khủng long rồi vứt hết đất là rất nguy hiểm.”

Hết sức bực bội, Kusanagi lắc đầu.

“Đất cát mà cậu nói là gì nào?”

“Nước.” Yukawa đáp. “Chất độc được pha vào nước. Tôi vẫn nghĩ thế.”

“Và nạn nhân đã

rửa mấy cái chai hả?” Kusanagi nhún vai.

“Chẳng liên quan gì đến mấy cái chai. Nước có thể ở chỗ khác.” Yukawa chỉ tay vào bồn rửa. “Từ cái vòi đó thì bao nhiêu cũng có.”

Kusanagi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt bình thản của Yukawa. “Nghiêm túc đấy à?”

“Về mặt khả năng là có.”

“Tổ giám định đã xác nhận xong, trong nước máy không có gì bất thường.”

“Đúng là tổ giám định có phân tích thành phần nước máy. Nhưng mục đích là để phân biệt nước còn sót lại trong ấm đun là nước máy hay nước đóng chai. Đáng tiếc, có vẻ không xác định được. Chắc do được dùng đã nhiều năm nên mặt trong cái ấm bám nhiều cặn nước máy.”

Kusanagi đã hiểu lý do khiến Yukawa liên tục quan sát phía dưới bồn rửa. Anh ta xác nhận xem chất độc có thể được sắp đặt bên trong ống nước hay không.

“Nạn nhân chỉ sử dụng nước đóng chai khi pha cà phê.”

“Có vẻ thế thôi.” Yukawa nói. “Nhưng ai nói ra điều đó nhỉ?”

“Là phu nhân,” dứt lời Kusanagi cắn môi, nhìn Yukawa chằm chằm. “Cậu nghi ngờ cô ấy? Cậu chưa gặp người ta cơ mà? Cậu bị Utsumi tẩy não rồi.”

“Đúng là Ưtsưmi có ý kiến của riêng mình. Nhưng tôi đặt ra giả thuyết chỉ dựa vào dữ liệu là sự thật khách quan.”

“Nếu theo giả thuyết ấy thì thủ phạm là phu nhân chứ gì?”

“Tôi thử suy nghĩ xem vì sao cô ta lại nói với cậu về chuyện nước đóng chai. Cần phải chia ra hai khả năng để xem xét. Nạn nhân chỉ sử dụng nước đóng chai… là sự thật và không phải là sự thật. Nếu đó là sự thật thì chẳng còn vấn đề gì. Phu nhân chỉ thuần túy hỗ trợ việc điều tra. Cô Utsumi có thể bất chấp điều đó vẫn nghi ngờ phu nhân nhưng tôi không suy nghĩ thiên lệch đến vậy. Chuyện đáng nói hơn là trường hợp đó không phải là sự thật. Nếu nói dối như thế thì đương nhiên phu nhân phải liên quan đến thủ phạm, khi đó nhất định cô ta phải có lợi từ việc nói dối.” Yukawa liếm môi rồi tiếp tục. “Trước hết, công an đã nghiên cứu mấy chai nước và xác nhận không tìm được chất độc. Mặt khác, thuốc độc lại được tìm thấy trong ấm đun. Vì thế mà có phán đoán là rất có khả năng thủ phạm đã cho độc vào ấm đun. Tất nhiên, phu nhân có chứng cứ ngoại phạm cực kỳ vững chắc.”

Kusanagi lắc đầu dứt khoát.

“Thật lố bịch. Kể cả phu nhân không gợi ý thì đội giám định vẫn nghiên cứu nước máy và các chai nước khoáng. Thậm chí lời khai về việc chỉ sử dụng nước khoáng còn khiến chứng cứ ngoại phạm của phu nhân không thành lập. Thực chất là Utsumi chưa chịu bỏ lối suy luận cho rằng chất độc được pha vào chai nước.”

“Đúng thế đấy. Người có suy nghĩ giống như Utsumi nhất định thuộc về phía thiểu số. Tôi băn khoăn, liệu lời chứng về chai nước có phải là cái bẫy dụ dỗ cô ấy hay không?”

“Bẫy?”

“Những người nghi ngờ phu nhân không thể dứt bỏ được ý tưởng hòa chất độc vào chai nước. Vì họ nghĩ là không còn cách nào khác. Tuy nhiên, nếu có một phương pháp hoàn toàn khác được sử dụng thì người nào cố chấp với mấy chai nước sẽ mãi mãi không thể lần ra chân tướng. Thế chẳng phải bẫy thì là gì? Nếu không dùng đến nước đóng chai…” Đang thao thao bất tuyệt thì Yukawa đột nhiên dừng lại. Anh mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía sau Kusanagi.

Kusanagi cũng quay lại. Và anh bị bất ngờ y hệt Yukawa.

Ayane đang đứng trước cửa phòng khách. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.