Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 24



Loa trên tàu thông báo sắp đến ga Hiroshima. Kaoru gỡ khỏi tai chiếc tai nghe nối với iPod, vừa cất nó vào ba lô vừa rời khỏi chỗ ngồi.

Bước xuống sân ga, cô xác nhận lại địa chỉ viết trong sổ tay. Nhà cha mẹ Tsukui Junko nằm ở Takayachou, thành phố Higashi-Hiroshima. Ga gần nhất là Nishi-Takaya. Chuyến thăm ngày hôm nay đã được báo trước cho gia đình ấy. Tsukui Yoko, mẹ của Junko, có vẻ hơi bối rối khi nghe điện thoại. Có lẽ vì Kusanagi cũng đã hỏi về vụ tự sát của Junko. Chắc hẳn bà thấy nghi ngại, vì sao đến bây giờ điều tra viên của công an thủ đô lại quan tâm đến chuyện đó.

Đến ga Hiroshima, cô mua nước khoáng ở quầy bán hàng rồi đổi sang tuyến Sanyo Honsen. Ở đây cách ga Nishi-Takaya chín ga, sẽ mất khoảng bốn mươi phút. Kaoru lại lấy iPod trong túi ra. Cô vừa nghe bài hát của Fukuyama Masaharu, vừa uống chai nước. Xem trên nhãn thì có vẻ đây là nước mềm. Chắc chắn Yukawa từng nói loại nước này hợp với món ăn nào nhưng cô đã quên sạch.

Nhắc đến nước thì…

Yukawa dường như chắc chắn nơi thạch tín được cho vào chính là thiết bị lọc nước. Nhưng, tuy chắc chắn về điều đó, anh ta nhất định không nói cách thực hiện cho cả Kaoru và Kusanagi. Theo lời Kusanagi, anh ta nói rằng, không thể chứng minh là thủ thuật đó không được thực hiện. Yukawa e ngại suy luận của mình có thể dẫn đến việc buộc tội oan uổng.

Cớ thể nghĩ ra về mặt lý thuyết nhưng không có khả năng xảy ra trong thực tế – đó là lời anh ta đã nói khi lần đầu tiên nghĩ ra thủ đoạn đánh lừa ấy. Lần tiếp theo, sau khi Kaoru thông báo nội dung điều tra theo yêu cầu của Yukawa, anh nói một câu. Chuyện đó, tuyệt đối không thể.

Không chịu tiết lộ nội dung của thủ đoạn kia nhưng Yukawa vẫn giao cho Kaoru một số việc. Trước hết là ngay lập tức nghiên cứu triệt để thiết bị lọc nước để xác nhận xem có điểm gì đáng nghi ngờ hay không. Anh còn nói tốt nhất nên mang đến SPring-8 để kiểm tra chất độc. Hơn thế còn yêu cầu cô tìm hiểu mã sản phẩm của thiết bị lọc nước.

Chưa có kết quả ở SPring-8 thì Yukawa đã bảo cô làm tiếp việc khác. Quan điểm của bên giám định là thiết bị lọc nước của gia đình Mashiba hoàn toàn không có điểm bất thường. Lần thay đổi phễu lọc trước đã được khoảng một năm, lượng chất bẩn bám trên đó ở mức phù hợp, không hề có thêm dấu hiệu chỉnh sửa nào. Mã sản phẩm cũng là của chính hãng.

Sau khi nghe những thông tin ấy, Yukawa đáp, “Tôi hiểu rồi. Vất vả cho cô.” Chỉ có thế và Kaoru thấy cuộc gọi bị ngắt.

Ít nhất cũng nên cho người ta gợi ý chứ, trong lòng hậm hực nhưng cô cảm thấy vô ích nếu trông đợi điều đó ở nhà vật lý học ấy.

Nhưng Kaoru quan tâm nhiều hơn đến những lời Kusanagi nghe được từ Yukawa. Yukawa khuyên Kusanagi nên ngược sâu về quá khứ mà điều tra tất cả mọi việc chứ không chỉ trước và sau vụ án. Đặc biệt, anh ta thể hiện rõ sự quan tâm đối với việc Tsukui Junko tự sát bằng thạch tín.

Cô tự hỏi, Như vậy nghĩa là sao? Không phải Yukawa vẫn nghi ngờ Mashiba Ayane là thủ phạm ư? Nếu Ayane là thủ phạm thì chắc chắn chỉ cần điều tra trước và sau vụ án là đủ. Cho dù trong quá khứ có điều gì giống như một mối bất hòa nào đó, Yukawa cũng không phải là kiểu người tỏ ra quan tâm đến những chuyện như vậy.

Không biết từ lúc nào album nhạc của Fukuyama Masaharu trong iPod đã chạy hết và chuyển sang bài hát của ca sĩ khác. Trong khi cô sắp nhớ ra tên bài hát thì tàu đến ga Nishi-Takaya.

Nhà Tsukui cách ga khoảng năm phút đi bộ. Nằm trên con dốc, sát phía sau là khu rừng rậm rạp. Đó là một ngôi biệt thự kiểu phương Tây có hai tầng. Có quá rộng để phụ nữ sống một mình không? Kaoru thầm nghĩ. Trò chuyện qua điện thoại, cô biết cha của Tsukui Junko đã mất, còn anh cả cô đã chuyển đến sống trong thành phố Hiroshima sau khi kết hôn.

Nhấn chuông gọi cửa, cô liền thấy vọng ra giọng nói đã nghe trên điện thoại. Có lẽ vì đã báo trước giờ đến thăm nên không thấy đối phương có vẻ bối rối.

Tsukui Yoko là một phụ nữ gầy, ước chừng ở giữa độ tuổi 60. Biết Kaoru đi một mình, bà tỏ ra khá an tâm. Có lẽ bà đã tưởng tượng sẽ phải ngồi cùng một nam điều tra viên dữ tợn.

Biệt thự nhà Tsukui có vẻ ngoài theo kiểu Tây nhưng bên trong là phòng ốc thuần Nhật, căn phòng Kaoru được dẫn vào cũng là một phòng kiểu Nhật rộng khoảng hai mươi mét vuông. Chính giữa phòng đặt một chiếc bàn thấp cỡ lớn. Bên cạnh tủ âm là bàn thờ.

“Phải đi xa thế này, cô vất vả quá.” Yoko vừa nói vừa đổ nước nóng từ bình đun vào ấm trà.

“Không ạ, cháu mới phải xin lỗi. Đến giờ lại bị hỏi đủ điều về chuyện của cô Junko, chắc bác thấy lạ lắm phải không ạ?”

“Nói sao nhỉ. Vì tôi cứ nghĩ mình đã có quyết định riêng về chuyện đó rồi. Mời cô.” Yoko đưa chén trà nóng ra trước mặt Kaoru.

“Theo những ghi chép tại thời điểm ấy thì không xác định được nguyên nhân tự sát, chi tiết đó đến giờ vẫn không có gì thay đổi ạ?”

Trước câu hỏi của Kaoru, Yoko nở nụ cười rất nhẹ.

“Bởi vì, không có gì giống như manh mối. Những người quen biết với nó cũng không có ý kiến gì. Nhưng rốt cuộc, có lẽ vì nó quá buồn chăng, giờ thì tôi nghĩ như thế.”

“Buồn ấy ạ?”

“Con bé rất thích vẽ tranh và muốn trở thành tác giả sách tranh nên mới đến thủ đô, nó vốn là đứa giản dị và ngoan ngoãn. Tôi nghĩ, sống ở một thành phố lạ, mãi chưa có tín hiệu thành công với tư cách tác giả sách tranh, nhất định nó đã vô cùng khổ sở. Đã 34 tuổi, chắc chắn nó còn cảm thấy bất an về tương lai nữa. Nếu có ai đó để tâm sự thì có lẽ đã khác.”

Đúng là Yoko dường như không hề biết chuyện con gái đã có người yêu.

“Ngay trước khi qua đời, chị Junko có về đây phải không ạ?” Cô xác nhận lại nội dung bản báo cáo ngày ấy.

“Đúng thế. Tôi thấy nó không được khỏe nhưng đâu ngờ nó lại nghĩ đến cái chết…” Yoko chớp mắt. Có lẽ đang cố gắng ngăn không cho nước mắt trào ra.

“Tức là, bác và chị ấy vẫn trò chuyện như mọi khi?”

“Vâng. Tôi hỏi, con có khỏe không đấy? Nó trả lời, con khỏe mà.” Yoko cúi đầu xuống thấp.

Kaoru nhớ đến mẹ của mình. Cô thử hình dung, nếu quyết định tự sát và trở về để nhìn mặt mẹ lần cuối thì mình sẽ tiếp xúc với mẹ như thế nào. Cô nghĩ mình sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt mẹ, đồng thời có cảm giác mình cũng có thể tỏ ra bình thường giống như Junko.

“Xin hỏi,” Yoko ngẩng mặt lên. “Chuyện Junko tự sát có vấn đề gì phải không?”

Đó chắc chắn là điều bà quan tâm nhất. Nhưng tại thời, điểm này, cô không thể tiết lộ chi tiết nội dung điều tra.

“Có ý kiến cho là có thể liên quan đến một vụ án khác. Tuy nói vậy nhưng chưa có gì chứng minh cả nên bác hãy nghĩ cháu hỏi chỉ để tham khảo thôi.”

“Vâng, là vậy à.” Yoko có vẻ không thỏa mãn.

“Thật ra là vấn đề về chất độc.”

Đôi lông mày của Yuko khẽ chuyển động.

“Chất độc… nói vậy tức là…”

“Cô Junko đã uống thuốc độc tự sát, bác có nhớ chất độc được sử dụng là gì không?”

Trước câu hỏi này, Yoko im lặng với vẻ bối rối. Kaoru đoán đó là biểu hiện cho thấy bà đã quên. Vì vậy cô nói tiếp, “Một chất được gọi là thạch tín. Hôm trước, khi trả lời một người của chúng cháu tên là Kusanagi, bác có nói con gái đã uống thuốc ngủ tự sát, nhưng theo hồ sơ ghi lại thì đó là trúng độc do thạch tín. Bác không biết chuyện đó à?”

“A… cái đó, là…” Không hiểu vì sao khuôn mặt Yoko lại lộ vẻ căng thẳng. Hơn nữa còn tiếp tục ấp úng. “Việc đó thì, thì, có vấn đề gì hay sao? Chuyện tôi buột miệng đáp là thuốc ngủ có sao…”

Lạ thật, Kaoru thầm nghĩ.

“Bác biết đó không phải là thuốc ngủ nhưng vẫn trả lời như vậy à?”

“Tôi xin lỗi,” Yoko khổ sở nhăn mặt rồi lí nhí đáp. “Tôi nghĩ chuyện đã qua rồi, con bé tự sát như thế nào chắc cũng không phải điều gì quá quan trọng nên trả lời như vậy.”

“Bác không muốn nói ra chuyện cô ấy uống thạch tín à?”

Yoko im lặng. Hình như có lý do nào đó, Kaoru ngầm đoán.

“Bác Tsukui.”

“Tôi xin lỗi.” Yoko đột nhiên thu người lại, đặt hai tay xuống chiếu, cứ thế cúi đầu xuống.

“Tôi thực sự xin lỗi. Nhưng lúc ấy tôi không thể nói ra được…”

Kaoru bối rối trước phản ứng không ngờ tới.

“Bác hãy ngẩng mặt lên. Rốt cuộc là thế nào? Bác biết chuyện gì phải không?”

Yoko từ từ ngẩng đầu lên, liên tục chớp mắt

“Chất asen đó là ở nhà tôi.”

“Hả?” Kaoru buột miệng. “Nhưng, bản báo cáo viết là không rõ nguồn gốc…”

“Tôi không thể nói được. Đúng là lúc đó, asen… không phải, là thạch tín à? Lúc đó công an hỏi tôi có nghĩ ra điều gì không. Nhưng, dù thế nào tôi cũng không thể nói con gái đã lấy ở nhà mình nên lỡ đáp là tôi không biết. Và cứ thế… Tôi vô cùng xin lỗi.”

“Chờ đã. Việc thạch tín có sẵn ở nhà là sự thật phải không?”

“Có lẽ tôi không nhầm đâu. Lúc còn sống, ông nhà tôi được người quen cho để diệt chuột. Ông ấy cất nó trong kho chứa đồ.”

“Bác có xác nhận được đúng là cô Junko đã mang nó đi không?”

Yoko gật đầu.

“Sau khi điều tra viên hỏi về thạch tín, tôi đã kiểm tra kho chứa. Rõ ràng cái bọc ở đó đã biến mất. Lúc ấy tôi nhận ra, con bé về nhà vì mục đích ấy.”

Kaoru quên cả ghi chép vì quá bất ngờ. Cô vội vàng viết ngoáy vào sổ tay.

“Con bé đã về nhà mà tôi lại không nhận ra ý định tự sát của nó, thêm nữa còn để nó mang chất độc theo, tôi thật sự không thể thú nhận chuyện đó. Nên lời nói dối ấy… Nếu gây rắc rối vì đã làm như vậy, tôi thật không biết phải nói gì. Phải đi đâu cũng được, tôi thực sự muốn xin lỗi.” Yoko liên tục cúi đầu xuống.

“Có thể cho cháu xem nhà kho không?” Kaoru hỏi.

“Nhà kho à? Được thôi.”

“Nhờ bác dẫn đường,” Kaoru nói rồi đứng dậy.

Nhà kho được thiết kế ở góc sân sau. Làm từ vật liệu đơn giản là thép, bên trong rộng hơn ba mét vuông. Nội thất cũ, đồ điện gia dụng, hộp các-tông… được cất vào đó. Bước chân vào là ngửi thấy mùi của nấm mốc và bụi.

“Thạch tín để ở đâu?” Kaoru hỏi.

“Chắc chắn là ở đó.” Yoko chỉ vào cái lon rỗng đặt trên giá phủ đầy bụi. “Tôi nhớ ở đó có bọc ni-lông chứa asen.”

“Cô Junko mang đi khoảng bao nhiêu?”

“Cả cái túi ni-lông đã biến mất. Vì thế, có lẽ khoảng ngần này.”

Yoko khum hai tay làm động tác.

“Một lượng khá lớn nhỉ.” Kaoru nói.

“Vâng. Tôi nghĩ phải được một bát đầy.”

“Để tự sát thì không cần nhiều đến thế đâu. Theo ghi chép hình như không tìm được một lượng thạch tín lớn đến vậy ở hiện trường.”

Yoko tỏ vẻ băn khoăn.

“Đúng vậy. Tôi cũng có để ý… Hay là Junko vứt nó đi rồi?”

Không có chuyện đó, Utsumi thầm nghĩ. Người tự sát sẽ không nghĩ đến việc xứ lý phần chất độc dư thừa.

“Nhà kho này thường xuyên được sử dụng à?”

“Không, giờ thì tôi hầu như không động đến. Cũng lâu rồi mới mở ra.”

“Bác có chìa khóa không?”

“Chìa khóa à? Có, để phòng khi cần.”

“Vậy thì từ hôm nay bác khóa nó lại nhé. Có thể mấy hôm nữa phải xin phép bác cho kiểm tra nó.”

Yoko tròn mắt ngạc nhiên. “Cái nhà kho này ấy à?”

“Cháu sẽ cố gắng để không gây phiền phức. Mong bác cho phép.”

Vừa liên tục nói lời tác động, Kaoru vừa thấy có chút hào hứng. Thạch tín được dùng để sát hại Mashiba Yoshitaka vẫn chưa biết ở đâu ra. Giả sử nó có cùng thành phần với loại Junko mang ra khỏi nhà thì toàn cảnh vụ án sẽ hoàn toàn thay đổi.

Dù sao đi nữa, vì không có vật chứng nên chỉ có thể hy vọng tìm thấy bột thạch tín còn sót lại trong nhà kho này. Cô dự định sẽ trao đổi với Mamiya sau khi trở về Tokyo.

“Phải rồi, hình như bác có nhận được di thư của cô Junko phải không. Qua đường bưu điện.”

“À… Vâng, đúng vậy.”

“Cháu xem có được không?”

Yoko sưy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”

Họ quay lại trong nhà. Lần này cô được dẫn đến căn phòng của Junko trước đây. Phòng kiểu Tây rộng khoảng mười ba mét vuông, bàn và giường vẫn để nguyên như cũ.

“Tôi tập hợp và cất giữ tất cả đồ đạc của con bé trong căn phòng này. Tôi vẫn nghĩ lúc nào đó phải sắp xếp lại một chút.” Yoko mở ngăn kéo bàn, lấy ra phòng bì đặt trên cùng.

“Nó đây.”

“Cháu xin phép,” Kaoru đón lấy.

Nội dung di thư không khác nhiều so với những gì nghe được từ Kusanagi. Không thấy viết gì cụ thể về động cơ tự sát. Lá thư chỉ viết rằng bản thân không còn gì nuối tiếc trong thế giới này.

“Tôi cứ nghĩ, nếu mình cố gắng thì đã làm được điều gì đó. Nếu tôi không lơ là thì đã nhận ra nỗi khổ tâm của con bé và làm được điều gì đó phải không?” Giọng Yoko run lên.

Không biết nên nói gì, Kaoru để lại di thư vào ngăn kéo. Cô để ý thấy còn vài lá thư gửi qua đường bưu điện.

“Đây là?”

“Thư của con bé. Vì tôi không dùng những thứ như tin nhắn nên thi thoảng nó gửi thư cho tôi biết tình hình.”

“Cháu xem được không?”

“Vâng, mời cô. Tôi đi lấy trà.” Yoko nói rồi bước ra.

Kaoru kéo ghế ngồi xuống, xem xét những lá thư gửi qua bưu điện. Nội dung hầu hết là báo tin mình đang vẽ cuốn sách tranh như thế nào, sắp tới sẽ làm công việc gì. Hoàn toàn không viết gì về các mối quan hệ với người khác hay chuyện có người yêu.

Sắp sửa ngừng lại vì thấy chúng chẳng có giá trị tham khảo, mắt cô dừng lại ở một tấm bưu ảnh. Ảnh chụp một chiếc xe buýt hai tầng. Đọc những dòng viết bằng mực màu xanh nước biển, Kaoru nín thở. Nội dung như sau.

Mẹ có khỏe không? Con đang ở London. Ở dây, con kết bạn với một cô gái người Nhật, quê ở Hokkaido, nghe nói đang đi du học. Ngày mai cô ấy sẽ dẫn con đi dạo phố.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.