Xếp giấy lọc xong, Yukawa dùng thìa đổ bột cà phê vào. Động tác tay cho thấy anh đã khá thuần thục.
“Anh hoàn toàn thành tín đồ của máy pha cà phê rồi nhỉ,” Kaoru nói với lung của anh.
“Đúng là đã quen nhưng tôi cũng nhận ra nhược điểm của nó.”
“Là gì thế?”
“Đó là, cô bắt buộc phải quyết định trước sẽ cho lượng cà phê của bao nhiêu cốc. Nếu bị thiếu hai hay ba cốc thì pha lại là xong, nhưng tôi không muốn phải pha lại chỉ vì một cốc. Có thể bị thừa nếu lỡ vì thế mà pha nhiều lên. Bỏ đi thì lãng phí mà để lâu thì mùi vị sẽ biến đổi. Khá là phiền toái.”
“Hôm nay thì không sao đâu. Tôi sẽ uống phần dư ra.”
“Không hôm nay thì tôi chẳng lo gì cả. Tôi chỉ pha bốn cốc thôi. Cô, tôi và Kusanagi là ba cốc. Cốc còn lại tôi sẽ nhẩn nha uống sau khi hai người ra về.”
Có vẻ Yukawa nghĩ câu chuyện sẽ kết thúc sớm. Liệu có dễ như vậy không? Kaoru thầm nghĩ.
“Mọi người ở trụ sở điều tra biết ơn tiên sinh lắm. Nếu anh không kiên quyết yêu cầu như vậy thì chúng tôi có lẽ không tính đến việc mang thiết bị lọc nước tới SPring-8.”
“Không cần phải cảm ơn tôi. Tôi chỉ nói những lời khuyên cần thiết với tư cách nhà khoa học.” Yukawa ngồi xuống phía đối diện với Kaoru. Trên bàn có đặt một bàn cờ. Anh cầm lấy quân mã màu trắng và bắt đầu nghịch nó trong lòng bàn tay. “Vậy à. Đúng là đã tìm thấy thạch tín à?”
“Ở SPring-8, họ có thể phân tích đến thành phần chi tiết. Tôi nghĩ nó giống hệt thạch tín được dùng để hạ sát Mashiba Yoshitaka, trước mắt là không sai.”
Yukawa cụp mắt xuống rồi gật đầu, đặt lại quân mã vào bàn cờ.
“Có biết nó được tìm thấy ở bộ phận nào của thiết bị lọc không?”
“Theo báo cáo thì ở gần đầu ra. Bên trong thiết bị có lõi lọc nhưng không tìm thấy ở đó. Vì vậy, bên giám định nhận định, có khi nào thủ phạm đã cho thạch tín vào quanh khớp nối giữa thiết bị lọc và ống nước hay không?”
“Hợp lý.”
“Chỉ có điều, vấn đề là,” Kaoru tiếp tục nói, “cách làm đó thì từ trước ta đã biết là không thể. Rốt cuộc thủ phạm đã làm cách nào? SPring-8 đưa ra kết quả như vậy rồi, hôm nay anh sẽ cho chúng tôi biết đúng không?”
Yukawa xắn ống tay chiếc áo màu trắng lên rồi khoanh tay trước ngực.
“Vậy là bên giám định cũng không hiểu à?”
“Tổ giám định nói rằng chỉ có một phương pháp duy nhất. Tạm thời tháo ống nước khỏi thiết bị lọc, cho thạch tín vào sau đó lắp lại. Nhưng cách này thì chắc chắn phải để lại dấu vết.”
“Nếu không biết cách thực hiện thì dở nhỉ.”
“Khỏi phải nói. Có nghi ngờ ai thì cũng không chứng thực được hành vi phạm tội.”
“Dù chất độc đã được tìm thấy?”
“Nếu không biết được cách thực hiện thì chẳng thể tranh tụng ở tòa. Bên biện hộ sẽ khăng khăng cho rằng việc tìm thấy chất độc là nhầm lẫn của công an.”
“Nhầm lẫn?”
“Vì có khả năng, do một thao tác nhầm lẫn nào đó mà thạch tín có trong cà phê nạn nhân đã uống lại bám vào thiết bị lọc nước. Dù sao thì, câu chuyện chỉ ở cấp độ phân tử.”
Yukawa dựa lưng vào ghế, chậm rãi gật gù.
“Đúng là họ có thể khăng khăng như vậy. Nếu phía kiểm sát không chỉ ra được phương thức hạ độc, thẩm phán đành phải chấp nhận lời giải thích của phía biện hộ.”
“Do đó, việc giải thích cách thực hiện là tuyệt đối cần thiết. Xin nói cho tôi biết. Đội giám định cũng rất quan tâm. Có người còn muốn theo tôi đến hỏi tiên sinh.”
“Thế thì chết. Người liên quan với công an mà ầm ầm kéo đến thì thật rắc rối.”
“Tôi cũng nghĩ vậy nên mới đi một mình. Ngoài ra chỉ có Kusanagi thôi.”
“Thế thì đợi cậu ta đã. Nói đi nói lại cùng một lời giải thích cũng phiền phức lắm. Hơn nữa tôi có chuyện muốn xác nhận một lần nữa.” Yukawa giơ ngón trỏ lên. “Hai người… không, ý kiến cá nhân của cô cũng được. Cô nghĩ sao về động cơ của vụ án này?”
“Động cơ… theo tôi có thể là rắc rối tình cảm.”
Yukawa trề môi tỏ vẻ chán nản trước câu trả lời của Kaoru.
“Cô nói gì thế? Định phỉnh phờ tôi bằng cách nói trừu tượng ấy à? Một người nào đó yêu ai đó, thù hận thế nào đó rồi gϊếŧ chết nạn nhân à? Không nói cụ thể hơn thì tôi không hiểu đâu.”
“Tôi vẫn đang tưởng tượng thôi.”
“Thế là đủ. Tôi nói rồi mà, ý kiến cá nhân cũng được.”
Vâng, Kaoru ngượng ngùng cúi đầu.
Có tiếng reo báo hiệu nước sôi từ máy pha cà phê. Yukawa đứng dậy, lấy mấy chiếc cốc đặt ở bồn rửa. Vừa nhìn theo anh, Kaoru vừa nói.
“Tôi đúng là vẫn nghi ngờ phu nhân Mashiba. Động cơ là vì Mashiba Yoshitaka phản bội. Tôi nghĩ, cô ta quyết định sát hại chồng không chỉ vì anh ta lấy lý do không thể có con để đòi ly hôn, mà còn vì biết được đối phương đã có người phụ nữ khác.”
“Tức là ra quyết định vào buổi tối có bữa tiệc gia đình à?” Yukawa rót cà phê vào cốc.
“Tôi cho là quyết định cuối cùng được đưa ra vào đêm hôm đó. Nhưng, có thể cô ta đã âm mưu trước đó không lâu. Ayane nhận ra mối quan hệ giữa Yoshitaka và Wakayama Hiromi. Thậm chí đoán ra việc Wakayama Hiromi có thai. Phải chăng lời tuyên bố chia tay của Yoshitaka chính là đòn bẩy?”
Yukawa cầm hai cốc cà phê bằng hai tay, đặt một cốc xuống trước mặt Kaoru.
“Người phụ nữ tên là Tsukui Junko thì sao? Không liên quan gì đến vụ án à? Hôm nay Kusanagi cũng vì việc liên quan đến chuyện đó mà đi lấy thông tin đúng không?”
Rất có khả năng Tsukui Junko và Mashiba Ayane từng quen biết nhau. Kaoru cho Yukawa biết thông tin này ngay khi vừa đến đây hôm nay.
“Tất nhiên không phải là không liên quan. Tôi cho rằng thạch tín được dùng để gây án và loại Tsukui sử dụng để tự sát là một. Một người từng thân thiết với Tsukui Junko như phu nhân Ayane sẽ có cơ hội để lấy được nó.”
Yukawa cầm cốc cà phê lên, nhìn Kaoru một cách kỳ lạ.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao…?”
“Sự liên quan của cô gái có tên Tsukui Junko chỉ thế thôi à? Không dính dáng gì đến động cơ gây án?”
“Chuyện đó thì tôi chưa…”
Yukawa cười nhạt rồi nhấp cà phê.
“Nếu thế thì tôi chưa thể nói ra thủ thuật gây án rồi.”
“Vì sao thế?”
“Cô chưa nhận ra bản chất vụ án. Cho người như vậy biết thì vô cùng nguy hiểm.”
“Tức là tiên sinh nhận ra à?”
“Nhiều hơn cô.”
Kaoru nắm chặt hai bàn tay trừng mắt nhìn Yukawa, đúng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.
“Good morning. Có lẽ anh ta nắm được bản chất vụ án rồi đấy.” Yukawa nói rồi đứng lên, bước về phía cánh cửa.