Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 9



Vừa bước vào tòa nhà đã thấy mát lạnh gót chân. Tuy đang đi giày thể thao nhưng cô vẫn nghe tiếng bước chân vang lên rất rõ. Cứ như thể tất cả các căn phòng đều không có người.

Leo lên cầu thang cô mới thấy có người đi ngược chiều với mình. Một thanh niên đeo kính cận. Anh ta nhìn Utsumi Kaoru, có vẻ khá ngạc nhiên. Có lẽ vì hiếm khi thấy phụ nữ lạ mặt bước vào tòa nhà này.

Lần trước cô đến đây đã cách vài tháng. Không lâu sau khi được điều về tổ điều tra số 1. Trong khi điều tra vụ án, cô cần giải quyết một thủ đoạn đánh lừa về vật lý nên đã tới đây để xin lời khuyên. Vừa nhớ lại chuyện lúc ấy, cô vừa tiến về căn phòng cô cần đến.

Phòng nghiên cứu số 13 nằm ở đúng vị trí trong trí nhớ của Kaoru. Cũng giống như lần trước, trên cửa phòng có treo tấm bảng cho biết những người thuộc phòng nghiên cứu hiện đang ở đâu. Bên cạnh cái tên Yukawa, viên nam châm màu đỏ gắn vào ô đang ở trong phòng. Thấy vậy, cô thở phào. Có vẻ anh không quên cái hẹn với cô. Phụ tá và các học trò đều đã lên lớp nghe giảng. Điều này càng làm cô yên tâm. Nếu có thể thì cô không muốn ai khác nghe chuyện.

Vừa gõ cửa đã có tiếng vâng đáp lại nên cô đứng chờ, nhưng đợi mãi không thấy cửa mở.

“Thật tiếc nhưng không phải cửa tự động đâu,” tiếng nói từ bên trong vọng ra.

Kaoru tự mở cánh cửa, thấy trước mặt tấm lưng của một người mặc áo cộc tay màu đen. Trước mặt người đó là màn hình máy tính cỡ lớn. Trên màn hình đang chiếu hình ảnh của thứ gì đó kết hợp từ những khối cầu lớn nhỏ.

“Xin lỗi, cô bật giúp công tắc máy pha cà phê ở cạnh bồn rửa được không? Nước và cà phê tôi để sẵn trong đó rồi,” chủ nhân của cái lưng nói.

Bồn rửa nằm ngay phía tay phải khi bước vào phòng. Đúng là có chiếc máy pha cà phê ở đó. Máy có vẻ còn mới. Kaoru bật công tắc, phút chốc đã nghe tiếng nước reo.

“Tôi tưởng anh thích cà phê hòa tan?” Kaoru nói.

“Tôi thắng ở hội thi cầu lông và phần thưởng là máy pha cà phê. Đằng nào cũng có rồi thì dùng thử, không ngờ lại rất tiện. Hơn nữa giá thành tính cho mỗi cốc cũng rẻ.”

“Giá mình dùng nó sớm hơn thì tốt biết mấy à?”

“Chuyện đó thì không. Cái máy đó có khuyết điểm lớn.”

“Gì thế?”

“Nó không tạo được vị của cà phê hòa tan,” vừa nói anh vừa gõ bàn phím. Yukawa Manabu, chủ nhân của căn phòng, xoay chiếc ghế và quay về phía Kaoru. “Đã quen với công việc ở tổ điều tra số 1 chưa?”

“Một chút.”

“Thế à. Tốt đấy chứ. Tuy vậy, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: quen với nghề cảnh sát hình sự cũng có nghĩa là từ từ đánh mất nhân tính.”

“Anh cũng nói y hệt như vậy với Kusanagi à?”

“Tôi nói nhiều lần ấy. Chắc anh ta chẳng hề dao động đâu.” Yukawa quay lại nhìn màn hình máy tính, đặt tay lên con chuột.

“Đó là gì vậy?”

“Cái này à? Cấu tạo tinh thể của ferrite được mô hình hóa.”

“Ferrite… nam châm à?”

Nhà vật lý học mở to đôi mắt phía sau cặp kính nhìn Kaoru.

“Cô biết rõ nhỉ. Chính xác thì nó được gọi là vật liệu từ tính, nhưng thế là giỏi rồi.”

“Tôi đọc ở cuốn sách nào đó. Đại loại là nó được sử dụng cho đầu từ.”

“Muốn cho Kusanagi nghe quá.” Yukawa tắt màn hình rồi quay lại nhìn Kaoru. “Trước hết cô trả lời câu hỏi của tôi nhé. Tại sao phải giữ bí mật với Kusanagi chuyện cô đến đây?”

“Để giải thích chuyện đó thì tôi phải kể về vụ án trước đã.”

Yukawa chậm rãi lắc đầu.

“Lần này, tôi đã từ chối gặp khi nói chuyện với cô qua điện thoại. Tôi không còn muốn dính dáng đến việc điều tra của cảnh sát hình sự nữa. Vì thế cái làm tôi muốn gặp chính là mấy chữ giữ-bí-mật-với-Kusanagi. Tại sao lại phải giấu anh ta? Tôi muốn biết nên mới dành thời gian cho cô như thế này. Vì thế trước hết tôi muốn nghe lý do đó. Tôi cũng phải nói luôn, việc có nghe về vụ án hay không thì để tôi quyết định sau.” Yukawa lạnh nhạt nói.

Nhìn khuôn mặt anh, Utsumi thầm hỏi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Theo lời Kusanagi kể thì anh ta từng tích cực hợp tác, hỗ trợ công tác điều tra. Song sau một vụ án, quan hệ với Kusanagi đã trở nên xa cách, còn đó là vụ án như thế nào thì Kaoru không được biết.

“Nhưng rất khó giải thích sự tình mà lại không kể về vụ án.”

“Làm gì có chuyện đó. Cảnh sát hình sự các cô có cho đối phương biết chi tiết vụ án khi thẩm vấn họ không? Vừa làm mù mờ những điểm quan trọng, vừa khai thác được những gì mình muốn biết không phải là sở trường của cô hay sao? Chỉ cần áp dụng kỹ thuật ấy là được. Nào, cô mau nói đi. Cứ chần chừ thì sinh viên sẽ quay lại đấy.”

Trước giọng điệu đầy vẻ chế nhạo, Utsumi bất giác tỏ ra khó chịu. Cô bỗng muốn làm cho nhà khoa học có vẻ điềm tĩnh này bối rối một chút.

“Sao vậy?” Anh ta nhíu mày. “Không có hứng trò chuyện?”

“Không phải vậy.”

“Thế thì mau lên. Tôi thực sự không có thời gian đâu.”

“Anh Kusanagi,” cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt Yukawa. “Đang yêu.”

“Hả?”

Ánh nhìn sắc bén biến mất trong đôi mắt Yukawa. Như một cậu bé lạc đường, điểm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Anh tiếp tục nhìn Kaoru bằng đôi mắt ấy.

“Sao cơ?”

“Yêu.” Cô nhắc lại. “Anh Kusanagi đang yêu.”

Yukawa cúi đầu, chỉnh cặp kính rồi lại nhìn Kaoru, ánh mắt giờ đã đầy cảnh giác.

“Ai?” anh hỏi.

“Kẻ tình nghi.” Kaoru đáp. “Anh ấy đang yêu kẻ tình nghi của vụ án lần này. Vì thế anh ấy nhìn nhận vụ án từ góc độ hoàn toàn khác với tôi. Đó là lý do tôi không muốn cho Kusanagi biết việc mình đến đây.”

“Tóm lại, việc tôi cho cô lời khuyên nào đó có thể lại là điều mà anh ta không mong đợi?”

“Đúng là như vậy.” Kaoru gật đầu.

Yukawa khoanh tay, nhắm mắt lại. Anh ngả mình vào lưng ghế rồi thở hắt ra.

“Tôi đã đánh giá thấp cô rồi. Tôi định sẽ nhanh chóng mời cô về bất kể cô nói gì nhưng không thể ngờ lại có chuyện như vậy. Yêu à? Hơn nữa còn là Kusanagi!”

“Tôi nói về vụ án được chưa?” Kaoru vừa nói vừa nhấm nháp cảm giác chiến thắng.

“Đợi một chút. Uống cà phê trước đã. Nếu không lấy lại bình tĩnh thì tôi khó có thể tập trung lắng nghe.”

Yukawa đứng dậy, rót cà phê vào hai chiếc cốc.

“Đúng là vừa hay.” Kaoru nhận lấy một cốc và nói.

“Sao nào?”

“Bởi vì, vụ án trùng khớp với việc vừa uống cà phê vừa trò chuyện. Vụ án bắt đầu từ cà phê.”

“Hoa trong giấc mơ cũng có khi nở từ một tách cà phê… hình như ngày xưa từng có bài hát như vậy. Nào, kể cho tôi nghe đi.” Yukawa tựa vào ghế, hớp từng ngụm cà phê.

Kaoru kể tuần tự những việc đã sáng tỏ về vụ sát hại Mashiba Yoshitaka. Tuy tiết lộ nội dung điều tra cho người ngoài là vi phạm nguyên tắc nhưng Kusanagi từng nói Yukawa sẽ không chịu hợp tác nếu không làm như vậy. Quan trọng hơn, bản thân Kaoru tin tưởng nhân vật này.

Nghe hết câu chuyện thì Yukawa cũng uống hết cà phê, anh đăm đăm nhìn vào đáy chiếc cốc đã cạn.

“Tóm lại là thế này nhỉ. Cô nghi ngờ người vợ của nạn nhân, còn Kusanagi đang yêu cô ta nên không thể đưa ra phán đoán công bằng.”

“Dùng chữ “yêu” là tôi nói hơi quá. Vì muốn thu hút sự quan tâm của anh nên tôi đã lựa chọn từ ngữ gây ấn tượng. Nhưng, tôi tin rằng anh Kusanagi thực sự có những cảm xúc đặc biệt. Phần nào thì anh ấy cũng khác so với mọi khi.”

“Tôi sẽ không hỏi vì sao cô có thể khẳng định điều đó. Vì tôi chủ trương tin tưởng vào trực giác của phụ nữ trong những chuyện như vậy.”

“Cảm ơn anh.”

Yukawa nhíu mày, đặt cốc cà phê lên mặt bàn.

“Nhưng trong phạm vi lời kể của cô, tôi cũng không nghĩ rằng Kusanagi suy nghĩ thiên lệch đến vậy. Mashiba Ayane… tên như thế nhỉ, chứng cứ ngoại phạm của người phụ nữ đó đúng là hoàn hảo.”

“Nếu là hành vi phạm tội có sử dụng hung khí trực tiếp như dao hay súng thì không nói làm gì, nhưng trong vụ án này lại là thuốc độc. Tôi nghĩ có thể chuẩn bị trước khi vụ án xảy ra.”

“Ý cô không phải là nhờ tôi suy nghĩ về cái sự chuẩn bị đó đâu nhỉ?”

Kaoru im lặng vì bị nói trúng tim đen. Quả nhiên, nhà vật lý học nhếch môi.

“Có vẻ như cô hiểu nhầm, nhưng vật lý không phải là trò ảo thuật.”

“Nhưng đến giờ thầy đã nhiều lần giải được những mưu mẹo giống như ảo thuật mà.”

“Trò bịp bọp của tội phạm và ảo thuật là khác nhau. Cô biết sự khác biệt ấy không?” Thấy Kaoru lắc đầu, Yukawa bèn tiếp tục. “Đương nhiên cái nào cũng có mánh lới. Nhưng cách xử lý chúng thì hoàn toàn khác nhau. Trong ảo thuật, khi màn trình diễn kết thúc thì khách xem cũng mất luôn cơ hội nhìn ra mánh lới ấy. Nhưng với trò bịp của tội phạm thì đội điều tra có khả năng nghiên cứu hiện trường phạm tội cho đến khi hiểu rõ tất cả. Nếu có sự chuẩn bị nào đó thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Việc buộc phải xóa sạch hoàn toàn dấu vết chính là điểm khó nhất trong thủ đoạn của kẻ phạm tội.”

“Trong vụ án này, không có khả năng các dấu vết được xóa đi một cách tài tình à?”

“Từ những gì cô kể lại thì tôi buộc phải nói khả năng đó khá thấp. Tên cô tình nhân là gì ấy nhỉ?”

“Wakayama Hiromi.”

“Cô gái xác nhận đã uống cà phê cùng nạn nhân đúng không? Người pha cà phê hình như cũng là cô ta. Nếu có sự chuẩn bị trước thì tại sao lúc ấy lại không xảy ra chuyện gì? Đó là điểm kỳ lạ nhất. Khi nãy cô có một suy luận thật thú vị. Ấy là thủ đoạn đưa sẵn chất độc cho nạn nhân và nói rằng nó khiến cà phê ngon hơn. Nếu đó là thủ đoạn trong phim trinh thám thì cũng không tệ nhưng không thể là phương thức mà tội phạm lựa chọn trong thực tế.”

“Có chắc không?”

“Thử tưởng tượng mình là thủ phạm đi. Nếu đưa chất độc và nói những câu ấy rồi anh ta sử dụng ở đâu đó bên ngoài thì chuyện gì sẽ xảy ra? Giả sử anh ta ở bên ai đó và nói cái này được vợ đưa cho rồi bỏ vào cà phê thì sao?”

Kaoru cắn môi. Điều cô vừa được nghe quả thật rất đúng. Sự thật là cô chỉ không thể gạt đi suy luận ấy mà thôi.

“Nếu cho rằng phu nhân là thủ phạm thì cô ta phải dùng đến phương thức xứ lý được ít nhất ba trở ngại.” Yukawa giơ lên ba ngón tay. “Thứ nhất, chất độc không bị phát giác. Nếu không thì việc tạo chứng cứ ngoại phạm chẳng còn ý nghĩa. Thứ hai, người uống chất độc đó nhất định phải là Mashiba. Giả sử có kéo theo cả cô tình nhân đi nữa, nếu không thể sát hại Mashiba thì vô nghĩa. Cuối cùng, bắt buộc phải thực hiện được cách thức ấy trong thời gian ngắn. Đêm trước khi đi Hokkaido, ở ngôi nhà đó có tiệc đúng không? Nếu cho chất độc vào thứ gì đó ở thời điểm ấy thì có nguy cơ người khác sẽ trở thành nạn nhân. Vì vậy tôi nghĩ thủ đoạn phải được tiến hành sau đó.”

Sau khi tuôn một tràng không ngừng, anh giơ rộng hai cánh tay.

“Tôi đầu hàng. Không thể nghĩ ra được thủ đoạn nào như vậy. Ít nhất là với tôi.”

“Mấy trở ngại đó khó đến thế kia à?”

“Với tôi thì thực sự khó đấy. Đặc biệt là trở ngại đầu tiên thật sự không dễ để vượt qua. Cho rằng phu nhân không phải là thủ phạm còn hợp lý hơn.”

Kaoru thở dài. Cô cảm thấy, nếu nhân vật này mà khẳng định chắc chắn như vậy thì có lẽ là không thể làm được thật.

Đúng lúc ấy di động đổ chuông. Cô nhìn Yukawa đi pha lượt cà phê mới và bắt máy.

“Đang ở đâu đấy?” Giọng nói của Kusanagi vang lên. Ngữ điệu có phần thô lỗ.

“Tôi đi lấy thông tin ở hiệu thuốc. Tôi được lệnh tìm hiểu cách thức mua thạch tín. Có chuyện gì thế?”

“Bên giám định làm rồi. Chất độc đã được phát hiện ở chỗ khác ngoài cà phê.”

Kaoru nắm chặt điện thoại. “Tìm được ở đâu thế?”

“Ấm nước. Cái ấm đun nước ấy.”

“Cái đó á?”

“Có cả một lượng lớn nên có vẻ không sai đâu. Giờ sẽ yêu cầu Wakayama Hiromi hợp tác điều tra.”

“Cô ấy ư?”

“Trên ấm nước có dấu vân tay của cô ta.”

“Điều đó là đương nhiên. Cô ấy nói sáng Chủ nhật có pha cà phê mà.”

“Tôi biết. Thế thì cô ta mới có cơ hội để hạ độc.”

“Chỉ thấy dấu vân tay của cô ấy thôi à?”

“Tất nhiên là cả dấu vân tay của nạn nhân nữa.”

“Phu nhân thì sao? Có lưu dấu vân tay không?” Có thể nghe rõ tiếng thở dài của Kusanagi.

“Vì là chủ nhân căn nhà nên cũng có một đôi vết lưu lại. Tuy nhiên, người cuối cùng chạm vào nó không phải là phu nhân. Xác định được từ tình trạng chồng chéo của các dấu vân tay. Với lại, dường như cũng không có dấu vết cho thấy ai đó đã đeo găng tay rồi động tới cái ấm.”

“Tôi được học là dấu vết của găng tay thì chắc chắn không sót lại.”

“Biết rồi. Chuyện đó tôi biết. Dù sao đi nữa, xét từ hoàn cảnh mà nói, ngoài Wakayama Hiromi thì không ai có thể hạ độc. Sẽ tiến hành lấy cung ở trụ sở chính nên cô về mau đi.”

Tôi biết rồi, điện thoại ngắt trước khi Kaoru kịp nói hết câu.

“Có tiến triển đúng không?” Yukawa hỏi, anh vừa đứng vừa uống cà phê.

Kaoru kể lại nội dung cuộc điện thoại. Anh tiếp tục uống cà phê và nghe cô kể, không thể hiện phản ứng gì.

“Tìm thấy ở ấm nước à? Điểm này có vẻ bất ngờ nhỉ.”

“Đúng là có lẽ tôi đã nghĩ hơi quá. Sáng Chủ nhật, Wakayama Hiromi dùng cùng chiếc ấm đó pha cà phê và uống với nạn nhân. Tóm lại, thời điểm đó thì chất độc chưa được trộn vào cà phê. Hành vi phạm tội không thể là của Mashiba Ayane được.”

“Hơn nữa, chuẩn bị trước chất độc vào ấm nước chẳng lợi gì cho phu nhân. Cũng chẳng thành thủ đoạn gì hết.”

Kaoru nghiêng đầu, cô chưa hiểu ý anh.

“Cô vừa khẳng định phu nhân không có khả năng thực hiện hành vi phạm pháp, nhưng đó là vì có người đã dùng cái ấm trước khi vụ án xảy ra. Nếu không có người đó thì sao? Cảnh sát sẽ cho rằng phu nhân cũng có cơ hội để trộn chất độc đúng không? Tóm lại là đối với cô ta, việc mất công chuẩn bị bằng chứng ngoại phạm chẳng để làm gì cả.”

“A… quả đúng như vậy.” Kaoru khoanh tay, đầu cúi xuống. “Tức là, có thế nào thì Mashiba Ayane cũng được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi nhỉ.”

Nhưng với câu hỏi này, Yukawa không trả lời mà chỉ đăm đăm nhìn Kaoru.

“Vậy tiếp theo cô định chuyển sang hướng nào? Nếu không coi phu nhân là thủ phạm nữa thì sau đây sẽ giống như Kusanagi, nghi ngờ cô tình nhân?”

Kaoru lắc đầu.

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Có vẻ tự tin nhỉ. Cô có thể cho tôi biết căn cứ vào đâu không? Không lẽ lý do là cô ta không thể gϊếŧ người đàn ông mình yêu?” Yukawa ngồi lên ghế, bắt chân chữ .

Kaoru thấy hoang mang trong lòng. Bởi vì, cô quả thật định nói như vậy. Cô không có bất cứ căn cứ cụ thể nào khác.

Tuy vậy, trong khi quan sát Yukawa, cô có cảm giác anh cũng cho rằng Wakayama Hiromi không phải là thủ phạm, hơn nữa có thể còn có căn cứ rõ ràng. Anh chỉ nghe về vụ án qua lời kể của cô. Liệu có dấu hiệu nào đó để xác nhận rằng Wakayama Hiromi không bỏ chất độc vào ấm nước hay không?

A! Cô ngẩng mặt lên.

“Sao vậy?”

“Rửa ấm nước.”

“Gì cơ?”

“Nếu cô ấy bỏ chất độc vào ấm nước thì đã rửa nó trườc khi cảnh sát đến. Người phát hiện ra thi thể là cô ấy mà. Dù thế nào cũng dư thời gian.”

Yukawa gật đầu vẻ hài lòng.

“Đúng thế. Thêm nữa, nếu cô ta là thủ phạm thì không chỉ rửa mỗi cái ấm mà sẽ xử lý cả chỗ bột cà phê hay giấy lọc đã sử dụng luôn ấy chứ. Sau đó sẽ để lại bên thi thể túi ni-lông hoặc thứ gì đó có chứa chất độc. Ngụy trang cho ra vẻ tự sát.”

“Cảm ơn anh.” Kaoru gật đầu. “Thật may là tôi đã đến đây. Làm phiền anh rồi.”

Khi cô quay ra cửa thì Yukawa gọi lại, “Đợi đã.”

“Chắc cũng khó để tôi có thể quan sát hiện trường nên nếu có ảnh thì tốt.”

“Ảnh kiểu gì ạ?”

“Ánh chụp căn bếp có cà phê bị trộn thuốc độc. Ngoài ra tôi cũng muốn xem ảnh những cốc chén hay ấm nước được thu giữ.”

Kaoru mở to mắt. “Anh đồng ý giúp tôi?”

Yukawa nhăn mặt và gãi đầu.

“Lúc rảnh rỗi động não một chút cũng được. Để xem một người ở Hokkaido có khả năng hạ độc một người ở Tokyo hay không.”

Kaoru bất giác mỉm cười. Cô mở túi đeo vai, lấy ra một tập hồ sơ.

“Xin mời.”

“Đây là?”

“Món hàng anh đặt đấy. Sáng nay tôi đã chụp lại.”

Yukawa khẽ liếc qua tập tài liệu.

“Nếu giải được bí ẩn thì có thể lấy luôn thủ đoạn đó làm bài học.” Anh nói với vẻ hài hước. “Tất nhiên là dành cho Kusanagi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.