Sứ Giả Của Thần Chết

Chương 29



Buổi lễ khởi công xây dựng một thư viện Mỹ mới nữa theo chương trình tổ chức lúc 4 giờ chiều tại quảng trường Alexandru Sahia, trong một lô đất trống rộng gần toà nhà chính của thư viện Mỹ.

Khoảng ba giờ chiều, dân chúng đã tập trung rất đông. Đại tá Mc Kinney đã có một cuộc họp với Đại uý Aurel Istrase, trưởng ngành an ninh.

– Chắc chắn là chúng tôi sẽ bảo vệ tối đa, – Istrase trấn an ông.

Istrase đã thực hiện đúng lời hứa. Ông ra lệnh tất cả xe cộ phải rời khỏi quảng trường, để không có nguy cơ nào bị bom đặt trong xe cả, cảnh sát đóng quanh toàn khu vực và một tay thiện xạ nằm trên mái toà nhà thư viện.

Độ ít phút trước bốn giờ, mọi việc đều sẵn sàng.

Các chuyên viên điện tử đã kiểm tra toàn thể khu vực và không tìm thấy chất nổ nào cả. Khi tất cả các sự kiểm tra hoàn tất, Đại uý Aurel Istrase nói:

– Đại tá Mc Kinney, chúng tôi đã sẵn sàng.

– Rất tốt! – đại tá Mc Kinney quay sang một phụ tá, – Hãy mời Đại sứ đến!

Mary được bốn lính thuỷ quân lục chiến hộ tống đến chiếc xe hòm. Họ đi hai bên nàng lúc nàng đi vào trong xe.

Forian tươi cười:

– Chào bà Đại sứ. Đấy sẽ là một thư viện mới, lớn và đẹp, đúng không, thưa bà?

Trong lúc lái xe, ông ta tiếp tục lải nhải nhưng Mary không nghe. Nàng đang suy nghĩ đến nụ cười trong đôi mắt của Louis và sự dịu dàng khi chàng làm tình với nàng. Nàng bấm vào cườm tay nàng, tìm cách làm cho sự đau đớn bên ngoài thay thế được nỗi thống khổ bên trong “Mình không được khoẻ, – nàng tụ nhủ. Dù thế nào mình cũng không được khoẻ. Chẳng còn tình yêu nữa! – nàng suy nghĩ một cách nặng nhọc, – chỉ còn thù hận thôi. Điều gì sẽ xảy ra cho thế giới nhỉ?”.

Khi chiếc xe hòm đến nơi, hai lính thuỷ quân lục chiến bước đến cửa xe, cẩn thận nhìn chung quanh và mở cửa cho Mary.

– Chào bà Đại sứ.

Lúc Mary bước đến lô đất nơi buổi lễ sẽ được diễn ra, hai nhân viên an ninh võ trang và hai người khác sau lưng nàng, dùng thân của họ để che nàng. Từ trên đmh mái nhà, người bắn tỉa khẩn trương nhìn xuống quang cảnh bên dưới.

Các khán giả vỗ tay lúc vị Đại sứ bước vào trung tâm một vòng tròn nhỏ đã được dọn dẹp cho nàng. Đám đông gồm lẫn lộn người Rumani, người Mỹ và tuỳ viên của các Toà đại sứ khác tại Bucarest. Có một số khuôn mặt quen thuộc, nhưng hầu hết là những người lạ.

Mary nhìn lướt qua đám đông và nghĩ: “Làm sao mình có thể đọc diễn văn được nhỉ? Đại tá Mc Kinney có lý. Mình không bao giờ nên đến đây cả. Mình thật khốn khổ và kinh hoàng”.

Đại tá Mc Kinney lên tiếng nói:

– Thưa các ông, các bà, tôi hân hạnh giới thiệu Đại sứ của Hoa Kỳ.

Đám đông vỗ tay.

Mary hít một hơi mạnh và bắt đầu. – Cám ơn…

Nàng đã bị sa vào một vùng nước xoáy đầy biến cố trong tuần qua nên nàng đã không chuẩn bị được một bài diễn văn. Một nguồn sâu thẳm nào đấy bên trong nàng khiến nàng thốt thành lời.

Nàng nhận thấy nàng đang nói:

– Điều chúng ta đang làm đây hôm nay có lẽ hình như là một việc nhỏ, nhưng nó quan trọng vì nó là một nhịp cầu nữa nối dân tộc chúng tôi và tất cả các quốc gia Đông Âu. Toà nhà mới mà chúng tôi cống hiến tại đây hôm nay sẽ đầy những tin tức về Hoa Kỳ. Ở đây, các bạn có thể học hỏi về lịch sử quốc gia chúng tôi, cả những điều tốt lẫn những điều xấu. Các bạn có thể nhìn những hình ảnh của các thành phố, nhà máy và nông trại của chúng tôi…

Đại tá Mc Kinney và người của ông đang di chuyển từ từ xuyên qua đám đông. Bức thư đã ghi. “Hãy tận hưởng ngày cuối cùng của bà trên trái đất”. Khi nào ngày của kẻ sát nhân chấm dứt nhỉ? 6 giờ tối? 9 giờ? Nửa đêm?

– Nhưng có một điều gì đấy quan trọng hơn việc biết Hoa Kỳ như thế nào. Khi nào toà nhà mới này hoàn tất, cuối cùng các bạn sẽ biết được nước Mỹ như thế nào. Chúng tôi sẽ giới thiệu cho các bạn xem tinh thần của quốc gia.

Tại phía xa quảng trường, một chiếc ô tô bỗng chạy vượt hàng rào cảnh sát và rít phanh dừng lại ở lề đường. Trong lúc một cảnh sảt viên giật mình tiến về phía nó, người tài xế nhảy ra khỏi xe và bắt đầu chạy.

Trong lúc hắn chạy, hắn lôi trong túi ra một chiếc máy và bấm nút. Chiếc xe nổ tung, bắn kim loại tung toé vào đám đông. Không có mảnh nào văng đến trung tâm nơi Mary đang đứng, nhưng khán giả bắt đầu nhốn nháo hoảng sợ, tìm cách tẩu thoát để tránh xa cuộc tấn công. Người thiện xạ trên mái nhà đưa khẩu súng trường lên và bắn một phát trúng tim tên khủng bố đang chạy trước khi hắn có thể tẩu thoát. Anh bắn thêm hai phát nữa cho chắc.

Cảnh sát Rumani phải mất một giờ để giải tán đám đông khỏi quảng trường Alexandru Sahia và đem xác của tên có lẽ là sát nhân đi. Bộ phận cứu hoả đã dập tắt các ngọn lửa của chiếc xe đang cháy. Mary được đưa về Toà đại sứ, xúc động.

– Bà muốn về dinh nghỉ không? – Đại tá Mc Kinney hỏi nàng. – Bà vừa trải qua một kinh nghiệm kinh hoàng nên…

– Không, – Mary ngoan cố bảo. – Toà đại sứ.

Đấy là địa điểm duy nhất mà nàng có thể nói chuyện an toàn với Stanton Rogers. “Mình phải nói chuyện sớm với ông ấy, – Mary nghĩ thế, – hoặc mình sẽ tan ra từng mảnh!”.

Sự căng thẳng về mọi việc đã xảy ra quá sức chịu đựng của nàng. Nàng đã chắc chắn rằng đã vô hiệu hoá được Mike Slade, tuy nhiên vẫn còn một nỗ lực muốn lấy mạng nàng. Vậy là hắn không phải hành động một mình.

Mary mong Stanton Rogers gọi điện kinh khủng.

Lúc sáu giờ, Mike Slade bước vào văn phòng Mary. Ông ta giận dữ.

– Tôi đã đưa Conna Socoli vào một phòng ở trên lầu. – Ông ta nói cộc lốc. – Tôi rất mong bà cho tôi biết ai là người tôi đã nhặt về. Bà đã phạm một sai lầm lớn. Chúng ta phải trả cô ta lại. Cô ta là một bảo vật quốc gia đấy. Chẳng có cách gì chính phủ Rumani cho cô ta ra khoi nước cả. Nếu…

Đại tá Mc Kinney chạy vội vào văn phòng. Ông dừng lại ngay khi trông thấy Mike Slade.

– Chúng ta sẽ nhận dạng được người chết. Hắn là Angel đấy, vây là xong. Tên thật của hắn là H.R de Mendoza.

Mike trố mắt nhìn ông.

– Ông đang nói gì vậy?

– Tôi đã quên, – đại tá Mc Kinney nói. – Ông đã ở xa suốt cơn kích động. Đại sứ chưa nói ông rằng hôm nay có một người định giết bà ấy à?

Mike quay sang nhìn Mary.

– Không.

– Bà ấy đã nhận được lời cảnh cáo chết người của Angel. Hắn định ám sát bà ấy ngay buổi lễ khởi công. Chiều hôm nay. Một trong những tay thiện xạ của Istrase đã hạ hắn.

Mike đứng đấy im lặng, đôi mắt ông ta chằm chằm nhìn vào Mary.

Đại tá Mc Kinney nói:

– Hình như Angel có tên trong “danh sách truy nã” của mọi người đấy!

– Xác hắn ở đâu?

– Ở nhà xác ở tổng hành dinh cảnh sát.

***

Cái xác nằm trên một phiến đá, trần truồng. Hắn là một người đàn ông trông bình thường, vóc trung bình với những nét mặt không đặc biệt, một dấu hải quân xâm trên cánh tay, một chiếc mũi hẹp, nhỏ phù hợp với cái miệng kín, đôi chân rất nhỏ và mái tóc thưa. Quần áo và vật tuỳ thân của hắn nằm trên bàn.

– Có phiền nếu tôi nhìn một tí không?

Viên trung sĩ cảnh sát nhún vai.

– Cứ việc. Tôi chắc không phiền đâu. – Ông ta cười khúc khích với trò chơi chữ của ông ta.

Mike nhặt chiếc áo veste lên và xem xét nhãn hiệu. Một cửa hiệu ở Buenos Aires. Đôi giày da cũng mang nhãn hiệu Arhentina. Có một đống tiền gần quần áo, một số tiền Lei của Rumani, một số đồng Franc của Pháp, một số bảng Anh và ít nhất 10.000 đô-la bằng đồng peso của Cộng hoà Arhentina – một số là những tờ 10 peso mới và số còn lại là những tờ 1.000.000 peso đã mất giá.

Mike quay sang viên trung sĩ.

– Ông có gì để kết tội hắn không?

– Hắn bay từ London đến theo hàng không Tarom hai ngày trước. Hắn ghi tên vào khách sạn Intercontinental dưới tên de Mendoza. Hộ chiếu của hắn cho biết địa chỉ gốc của hắn là Buenos Aires. Đấy là đồ giả mạo.

Viên cảnh sát bước đến nhìn kỹ cái xác hơn.

– Hắn không có vẻ gì là một tên sát nhân quốc tế cả, phải không?

– Đúng. – Mike đồng ý. – Hắn không giống gì cả.

***

Cách đấy hai chục khu nhà ở, Angel đang bước đi ngang qua dinh, vừa đủ nhanh để không gây sự chú ý của bốn nhân viên bảo vệ thuỷ quân lục chiến võ trang đang canh gác lối đi vào trước cổng và vừa đủ chậm để nắm rõ mọi chi tiết của mặt tiền toà nhà. Các bức ảnh đã được gửi đến thật tuyệt nhưng Angel tin vào việc đích thân kiểm tra mọi chi tiết. Gần cửa trước là một nhân viên bảo vệ thứ năm mặc đồ dân sự, đang giữ hai con chó săn Dorberman có xích.

Angel mỉm cười khi nghĩ đến trò chơi đố chữ làm người ta phải mất công tại quảng trường thành phố. Đấy là một trò chơi trẻ con khi mướn một tên vô dụng với giá một mũi tiêm đầy cocain.

Cho mọi người không đề phòng. Hãy để họ tháo mồ hôi. Biến cố lớn còn phải đến. Vì 5 triệu đô-la, mình sẽ cho họ xem một màn mà họ không bao giờ quên. Các hệ thống truyền hình gọi chúng là gì nhỉ? Cảnh ngoạn mục. Họ sẽ được một cảnh ngoạn mục bằng màu sắc sinh động.

Sẽ có một buổi lễ mừng ngày 4/7 tại dinh, giọng nói ấy đã nói. Sẽ có bong bóng bay, một ban nhạc thuỷ quân lục chiến, những người giúp vui.

Angel mỉm cười và nghĩ: “Một cảnh ngoạn mục đáng giá 5 triệu đô-la”

Dorothy Stone hối hả vào văn phòng Mary.

– Thưa bà Đại sứ – bà phải đến ngay phòng cách âm. Ông Stanton Rogers gọi từ Washington đấy.

– Mary – tôi chẳng hiểu một lời nói nào của bà cả. Từ từ đã. Hãy hít một hơi mạnh và bắt đầu lại đi.

– Lạy Chúa, – Mary nghĩ thế. – Mình lắp bắp như một kẻ ngu xuẩn lên cơn động kinh. Trong người nàng, những cảm xúc thật mạnh đang quay cuồng lẫn lộn, nên nàng hầu như không thể thốt thành lời.

Nàng kinh hãi, nguôi ngoai và giận dữ cùng một lúc và nàng thốt ra cả tràng những lời nghẹn ngào.

Nàng rùng mình hít một hơi mạnh:

– Tôi xin lỗi, Stanton – anh đã nhận được công điện của tôi chưa?

– Không. Tôi vừa trở về. Chẳng có công điện nào cả ở đấy có gì vậy?

Mary cố gắng kiềm chế cơn động kinh của nàng.

– Mình nên bắt đầu từ đâu? – Nàng hít một hơi mạnh. – Mike Slade đang tìm cách sát hại tôi đấy.

Im lặng sửng sốt.

– Mary – bà thật sự… không thể tin…

– Đúng đấy. Tôi biết. Tôi đã gặp một bác sĩ tại Toà đại sứ Pháp – Louis Desforges. Tôi bắt đầu ốm và ông ấy tìm ra rằng tôi bị đầu độc bằng chất Arsen. Mike làm việc ấy.

Lần này, giọng Staton sắc bén hơn.

– Điều gì làm bà tin như thế?

– Louis – Bác sĩ Desforges – hình dung ra Mike Slade pha cà phê cho tôi mỗi sáng với chất Arsen trong đấy. Tôi có bằng chứng rằng ông ta đã giữ chất Arsen. Đêm qua, Louis bị sát hại và chiều nay có ai đấy hợp tác với Slade định ám sát tôi đấy.

Lần này, im lặng kéo dài lâu hơn.

Khi Staton tiếp tục lên tiếng, giọng ông khẩn cấp:

– Điều tôi sẽ hỏi bà rất quan trọng đấy, Mary ạ! Hãy suy nghĩ cẩn thận. Có thể ai đấy ngoài Mike Slade không?

– Không. Ông ta đã cố gắng buộc tôi đi khỏi Rumani ngay từ đầu.

Stanton Rogers quả quyết nói:

– Được rồi. Tôi sẽ báo Tổng thống. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề của Slade. Đồng thời tôi sẽ tăng cường bảo vệ bà ở đấy.

– Stanton. Tối chủ nhật, tôi sẽ tổ chức liên hoan mừng ngày 4/7 tại dinh. Khách đã mời sẵn rồi. Anh có nghĩ rằng tôi nên huỷ bỏ không?

Có một sự im lặng đầy suy nghĩ.

– Thực ra, buổi liên hoan có thể là một ý kiến hay đấy. Hãy giữ nhiều người quanh bà. Mary – tôi không muốn làm bà kinh hãi như bà đã bị lúc trước, nhưng tôi muốn đề nghị bà không nên để lũ trẻ khỏi tầm mắt của bà. Có thể Mike tìm cách tấn công bà qua lũ trẻ đấy.

Nàng cảm thấy rởn toàn thân. Cái gì sau lưng tất cả điều này nhỉ? Tại sao ông ta làm điều này?

– Tôi mong rằng tôi biết. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm ra. Trong lúc ấy, hãy tránh xa ông ta, càng xa càng tốt.

Mary giận dữ nói:

– Đừng lo. Tôi sẽ tránh ông ta.

– Tôi sẽ gặp lại bà.

Khi Mary gác máy, dường như một gánh nặng khổng lồ đã được cất đi khỏi vai nàng. – Mọi việc sẽ ổn cả, – nàng tự nhủ. – Con mình và mình sẽ khoẻ thôi.

***

Eddie Maltz trả lời ngay khi chuông reo lần thứ nhất. Câu chuyện kéo dài 10 phút.

– Tôi sẽ lo cho chắc chắn mọi sự đều ở đấy! – Eddie Maltz lên tiếng hứa.

Angel gác máy.

Eddie Maltz nghĩ: “Mình không biết Angel cần tất cả những thứ ấy để làm cái gì?”. Ông ta nhìn đồng hồ. 48 giờ để đi.

Lúc Stanton Rogers nói chuyện với Mary xong, ông gọi khẩn cấp đến đại tá Mc Kinney.

– Bill, Stanton Rogers gọi.

– Vâng, thưa ngài. Tôi có thể làm gì cho ngài?

– Tôi muốn ông bắt Mike Slade. Giữ ông ta kỹ cho đến lúc ông nghe tin của tôi.

Khi vị đại tá lên tiếng, có một vẻ hoài nghi trong giọng nói của ông.

– Mike Slade à?

– Tôi muốn bắt và cô lập ông ta. Có lẽ ông ta có súng và nguy hiểm đấy. Đừng để ông ta nói chuyện với bất kỳ ai cả.

– Vâng, thưa ngài.

– Tôi muốn ông gọi lại tôi tại Toà Bạch Ốc ngay khi ông bắt được ông ta.

– Vâng, thưa ngài.

***

Điện thoại của Stanton Rogers reo hai giờ sau. Ông chộp lấy ống nghe.

– Alô?

– Đây là đại tá Mc Kinney, thưa ông Rogers.

– Ông bắt được Slade không?

– Không, thưa ngài. Có một vấn đề.

– Vấn đề gì?

– Mike Slade đã biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.