Tông Cảnh Hạo mặc kệ bộ dáng hóng hớt của Tô Trạm, dặn dò mấy câu với con gái, rồi quay trở về phòng.
Tông Ngôn Hi liên lạc với Quan Kình, lập tức mua vé máy bay.
Ngồi trên máy bay, Quan Kình vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Ngôn Hi à, cháu vội vàng dẫn chú đi đâu vậy?”
Tông Ngôn Hi đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, Cố Hiềm gửi địa chỉ đến, cô không ngẩng đầu lên, nói: “Tới đó rồi chú sẽ biết.”
“Lại còn thần bí như vậy.” Quan Kình dựa người vào ghế, nhàn nhạt hỏi: “Vậy cháu nói cho chú biết đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu đi.”
Tông Ngôn Hi suy nghĩ một chút: “Là chuyện tốt… Nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu…”
“Rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Cháu nói rõ ràng ra xem nào.” Quan Kình ngồi thẳng người: “Sao lúc cháu nói còn ngập ngừng như vậy.”
“Cháu không ngập ngừng, cháu không biết nói ra như thế nào, cháu cảm thấy vẫn là người trong cuộc nói với chú thì tốt hơn.” Dù sao thì chuyện này, cô cũng không phải là người trong cuộc, có rất nhiều chuyện không rõ ràng, cho nên cô cảm thấy để bọn họ gặp mặt rồi nói chuyện thì tốt hơn.
Lúc này cô không cần nói quá nhiều.
Quan Kình vẫy vẫy tay: “Được rồi, cháu có thể biết số này, khẳng định là biết được thông qua bố cháu, chắc là có chuyện gì đó, nếu không ông ấy cũng không nói cho cháu biết cái số này.”
Tông Ngôn Hi nhìn ông ta, chán nản: “Chú Quan, đời này của chú, có chuyện nào rất khó để quên đi không?”
Quan Kình híp mắt lại, nhớ lại nửa đời trước của mình, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện khó quên thì không có, nhưng thật ra là có chuyện tiếc nuối.”
“Chuyện tiếc nuối gì?” Tông Ngôn Hi hỏi.
Âm điệu của Quan Kình kéo dài: “Một cô gái.”
“Người phụ nữ mà chú thích sao?” cô truy hỏi.
Nhưng Quan Kình lại dừng ở chỗ này: “Không cho phép hóng hớt chuyện của người lớn.”
Tông Ngôn Hi mếu máo: “Cháu cũng là người lớn.”
“Trong mắt bố mẹ cháu, cháu vẫn là đứa trẻ.” Quan Kình trùm chăn: “Chú muốn đi ngủ.”
Tông Ngôn Hi không làm phiền ông ta nữa.
Máy bay đáp xuống, khi bọn họ xuống máy bay, đã nhìn thấy Cố Hiềm đã đứng ở cửa ra khu đón người.
“Tôi ở đây.” Anh ấy sợ Tông Ngôn Hi không nhìn thấy mình nên giơ tay lên vẫy vẫy.
Tông Ngôn Hi cũng giơ tay.
“Người này chú từng gặp.” Quan Kình còn nhớ Cố Hiềm.
Tông Ngôn Hi không lên tiếng.
Cố Hiềm cũng không che giấu nói: “Tôi theo họ của mẹ, họ Cố.”
“Mẹ của cậu tên là Cố Tuệ Nguyên?” Thời quan trôi qua lâu như vậy, lại nhắc đến cái tên này khiến cho ông ta vẫn nhớ như in về cô gái kia.
Cố Hiềm gật đầu: “Đúng, tôi là con trai của bà ấy.”
Lúc này xe dừng trước cửa bệnh viện.”
– —————–