Hai chân Lâm Hi Thần vừa chạm đất, cậu đã tụt quần xuống ngay.
Hà Thụy Trạch quay người lại theo bản năng.
Lâm Hi Thần lén lấy điện thoại của Hà Thụy Trạch ra, vừa quan sát anh ta vừa tìm số của Tổng Cảnh Hạo.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đặc biệt mẫn cảm với những chữ số kiểu này nên vừa nhìn đã nhớ.
Cậu vừa ấn được hai số, đột nhiên Hà Thụy Trạch lên tiếng: “Nhanh lên” LÒLâm Hi Thần nhanh chóng nhập số điện thoại.
Đột nhiên Hà Thụy Trạch quay người lại, cũng may động tác của Lâm Hi Thần nhanh, kịp giấu điện thoại đi, tiếp tục ôm bụng giả vờ khó chịu.
“Tiểu Hi”
“Ừm.” Lâm Hi Thần ôm bụng, đau đớn rên rỉ.
“Nếu như chú kết hôn với mami của cháu, cháu cảm thấy được không?” Hà Thụy Trạch hỏi dò.
Được con khỉ!
Cậu bé mới không muốn anh ta kết hôn với mami mình, thà để mami ở bên cạnh gã phụ bạc còn hơn sống cùng anh ta. Nhưng không thể nói như vậy, Lâm Hi Thần chớp mắt nói: “Rất…tốt ạ”.
Nói lời trái với lòng mình nên Lâm Hi Thần cảm thấy thật ghê tởm.
“Thật sao?” Hà Thụy Trạch còn hy vọng mình được Lâm Nhụy Hi chấp nhận.
Nếu như không phải hết cách thì anh sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại hai đứa nhỏ, chỉ là đh giấu chúng đi, uy hiếp Lâm Tân Ngôn để có kết hôn cùng anh. Đợi họ kết hôn xong rồi sẽ đón chúng an toàn trở về.
“Qe..” Lâm Hi Thần cảm thấy mình sắp nôn.
Hà Thụy Trạch khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn, còn hỏi cậu có thật không nữa.
Là thật mới lạ!
“Cháu làm sao vậy?” Hà Thụy Trạch đi tới, Lâm Hi Thần vội vàng xua tay: “Chú đừng qua đây nếu không cháu không nôn ra được.”
“Vậy bụng cháu đau có phải là vì muốn đi vệ sinh không?” Hà Thụy Trạch vẫn đi qua đó: “Chúng ta về thôi, chú tìm một nơi nào đó khám cho cháu”
“Nơi, nơi nào?” Lâm Hi Thần nuốt nước bọt.
Rõ ràng, chú ta không cho mình quay về.
Không phải là trở về thành phố mà nói tìm một nơi nào đó?
Tim Lâm Hi Thần đập rất mạnh vì bây giờ cậu vẫn chưa có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu.
Làm sao đây?
Làm sao bây giờ?
Nếu như bà ngoại và em gái thực sự gặp nguy hiểm phải làm sao?
Cậu lo lắng tới toát mồ hôi hột, có mấy phần vì đau mà toát mồ hôi lạnh.
“Không, không có gì” Hà Thụy Trạch lấp lửng: “Đợi chúng ta trở về thành phố, chủ đưa cháu tới bệnh viện khám”
“Đi thôi” Hà Thụy Trạch đưa tay kéo cậu bé. Lâm Hi Thần vội vàng từ chối: “Cháu, cháu kéo quần, chứ đừng nhìn”. Cậu bé giả vờ xấu hổ.
Hà Thụy Trạch mỉm cười: “Chú cũng là đàn ông, mà cũng không phải chú chưa nhìn thấy, lúc nhỏ, chú còn từng thay tã cho cháu.” . Truyện chính ở — trùmtruyện . N ET —
“Nhưng bây giờ cháu lớn rồi” Lâm Hi Thần ôm chặt lấy đùi vì điện thoại vẫn giấu trong lòng cậu, nếu như ở gần Hà Thụy Trạch quả, chú ta nhất định sẽ phát hiện ra.
Anh chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
Không có đường lui!
“Đừng lo cho con, bà muốn chú ta bắt chúng ta lại uy hiếp mami sao?” Lâm Hi Thần hét lớn.
Nước mắt Trang Tử Khâm cứ lã chã rơi.
Sao bà có thể bỏ mặc một đứa bé?
Lâm Nhụy Hi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chớp mắt hỏi: “Bà ngoại ơi, anh con sao vậy?”
Trang Tử Khâm nhìn Lâm Nhụy Hi ở trong lòng mình là thầm nghĩ, không thể bị bắt lại.
Ít ra bà còn có thể bảo vệ một đứa, sau đó cứu đứa kia.
Bà ôm lấy Lâm Nhụy Hi rồi chạy.
Hà Thụy Trạch vứt Lâm Hi Thần vào trong xe, muốn đuổi theo Trang Tử Khâm thì bị Lâm Hi Thần ôm lấy tay.
“Bỏ ra!”
Lâm Hỉ Thần thà chết cũng không bỏ.
Bị nhìn ra bộ mặt xấu xa nhất của mình, Hà Thụy Trạch hoàn toàn không còn đâu dáng vẻ ấm áp hàng ngày nữa, anh ta tóm lấy tóc Lâm Hi Thần: “Cho dù họ chạy rồi, tao còn có mày, mami mày cũng sẽ tình nguyện lấy mình đổi mày!”