Hôm đó đúng là Lâm Tân Ngôn và anh ta ôm ôm ấp ấp nhau. Không phải của anh ta thì là của ai? Trong lòng Hà Thuy Trạch đột nhiên đau đớn, nếu như hôm xảy ra tai nạn giao thông cô đến tìm anh, thì bây giờ cô cũng không đến mức thảm hại như vậy.
Trong mắt Tông Cảnh Hạo, đây là sự ngầm thừa nhận của Hà Thuy Trạch, anh cười khẩy một tiếng, “Cô ta vừa mới 18—”
“Anh hiểu cái gì?!” Hà Thuy Trạch lạnh lùng nói, đôi mắt anh có chút hơi đỏ, anh biết Tông Cảnh Hạo muốn nói điều gì, ngoài những lời nói Lâm Tân Ngôn không biết quý trọng bản thân. Những câu nói như mới 18 tuổi đã có thai, cuộc sống của cô thật phóng túng! Hà Thuy Trạch, “Nhưng anh có biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì không?”
Hà Thuy Trạch nhìn Tông Cảnh Hạo một lượt từ trên xuống dưới, bộ vest đắt đỏ trên người anh, có lẽ bằng cả một tháng lương của người bình thường. “Con nhà giàu như anh, đã bao giờ nếm trải nỗi khổ của cuộc đời chưa?
Có biết cảm giác không có cơm ăn là gì không? Có biết sự bất lực bị ép đến bước đường cùng là gì không? Anh không biết! Anh không biết cô ấy làm sao mà sống được đến ngày hôm nay… “Anh đưa em đến bệnh viện đi” Cô đau đến mức không đứng được nữa rồi. “Được.’ Hà Thuy Trạch cúi người ôm cô lên. Lâm Tân Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo đang hơi ngớ người ra, dường như làm Hà Thuy Trạch bất ngờ, “ Xin lỗi, tôi cần công việc này, nhưng anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho ai biết được quan hệ giữa tôi và anh, tôi sẽ không để cho anh bị mất mặt” Tông Cảnh Hạo chau chặt mày, trong ánh mắt như có cơn sóng ngầm, lập tức, ánh mắt liếc qua khuôn mặt cô, người phụ nữ này—. Người bên ngoài không biết tình trạng của Lâm Tân Ngôn lúc này, nhưng Hà Thuy Trạch đang ôm cô thì biết, cơ thể cô lúc này đang run rẩy không ngừng, Hà Thuy Trạch ôm cô lên xe, an ủi nói, “Em đừng sợ, không thấy máu ra, thì sẽ không xảy ra chuyện” Hà Thuy Trạch lái xe với tốc độ nhanh nhất, đưa cô đến bệnh viện. Tông Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa, trong đầu anh vẫn đang nghĩ đến lời nói của Hà Thuy Trạch, rốt cuộc Lâm Tân Ngôn có bí mật gì? Cô thực sự có rất nhiều hành động kì lạ.
Để làm rõ chuyện là như thế nào, anh liền lấy điện thoại gọi cho Quan Kình. Tông Cảnh Hạo, “Điều tra Lâm Tân Ngôn.” Quan Kình, “Điều tra cô ây về việc gì?”
Tông Cảnh Hạo, “Tất cả” Nói xong Tông Cạnh Hạo liền ngắt điện thoại.
Loading…
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo” Bạch Trúc Vi từ trong nhà hàng chạy ra, nắm lấy cánh tay anh, “Anh vẫn còn giận em việc không để cho Lâm Tân Ngôn vào công ty làm việc sao? Em biết sai rồi, Chỉ vì em quá yêu anh
“
“Anh không giận, chúng ta về thôi” Giọng nói và biểu cảm của anh không có một chút tức giận nào.
Không ai có thể hiểu rõ được tâm trạng ẩn kín của anh. Bạch Trúc Vi chỉ cảm thấy lo lắng. Anh vừa gọi điện cho ai vậy? Bệnh viện.
Lâm Tân Ngôn được đưa vào phòng phẫu thuật. Hà Thuy Trạch đứng đợi ở bên ngoài, chờ đợi luôn là sự giày vò con người, anh chốc chốc lại nhìn vào trong phòng phẫu thuật.
Khoảng tầm 1 tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Tân Ngôn được đẩy ra ngoài, Hà Thuy Trạch nhanh chóng bước lên, “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Do quá mệt mỏi, nên đã xuất hiện dấu hiệu sảy thai, bây giờ thì không sao nữa rồi, nhưng cần chú ý nghỉ ngơi, nếu không lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Tôi biết rồi” Hà Thuy Trạch đẩy cô vào phòng bệnh. Lâm Tân Ngôn Ngôn nhìn Hà Thuy Trạch, từ trong đáy lòng nói, “Cảm ơn anh, anh lúc nào cũng giúp đỡ em.” Anh lúc nào cũng giúp đỡ cô khi cô cần. “Em không sao thì tốt” Hà Thuy Trạch nở một nụ cười dịu dàng như cũ.
“Anh trả trước giúp em tiền viện phí đúng không, em phải nợ anh số tiền này mất rồi” Lâm Tân Ngôn cản đôi môi khô của mình.
Hà Thuy Trạch, “Bây giờ không nói đến những điều này, em cần nghỉ ngơi” Hà Thuy Trạch không thích cô khách sáo với mình như vậy. Vào phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn nhìn Hà Thuy Trạch, “Gọi mẹ em đến đây đi” Cô không muốn mang lại cho Hạ Thuy Trạch quá nhiều phiền phức. Hà Thuy Trạch tưởng rằng cô nhớ Trang Tử Khâm, dù sao khi con người yếu đuối, thì luôn muốn người thân ở bên cạnh.
Anh lấy điện thoại gọi điện cho Trang Tử Khâm, nói cho bà biết Lâm Tân Ngôn đang ở bệnh viện, để bà đến đây.
Trang Tử Khâm vừa nghe thấy, tinh thần bà hoang mang nói, “Ngôn Ngôn làm sao vậy?”
Hà Thuy Trạch, “Cô ấy không sao, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi, cô ấy muốn gặp bác” Lúc này Trang Tử Khâm mới tạm thở phào một hơi. Bà đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Trang Tử Khâm đến, Lâm Tân Ngôn bảo Hà Thuy Trạch về trước.
Trang Tử Khâm, “Đúng vậy, làm phiên cháu rồi” Trang Tử Khâm thể hiện ý xin lỗi. Hà Thuy Trạch, “Không sao ạ, vậy hôm nay cháu về trước, ngày mai cháu lại vào thăm bác”
Hà Thuy Trạch nhìn cô, “Em nghỉ ngơi cho khoẻ.” Lâm Tân Ngôn, “Vâng ạ.”
Hà Thuy Trạch vừa rời đi, Trang Tử Khâm liền ngồi vào cạnh giường, đắp chăn cho cô, “Con có muốn ăn gì không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, sắc mặt cô có chút không tốt cho lảm.
Trong lòng Trang Tử Khâm cảm thấy khó chịu.
Trang Tử Khâm, “Vốn dĩ con có thể có một tương lai rất tốt, nhưng con vì mẹ, mà mất cả học vấn, bây giờ- “
Nghĩ đến đứa con trong bụng cô, ngực Trang Tử Khâm lại đau đớn âm ĩ, “Con nói xem đứa trẻ này có khi ở nước A, ngộ nhỡ là một đứa bé tóc vàng mắt xanh thì biết làm sao?”
Trang Tử Khâm lo lắng đêm đó là một người địa phương. “Cho dù nó có hình dạng như thế nào, thì vẫn là con của con, cũng là cháu ngoại của mẹ.” Lâm Tân Ngôn sẽ không dồn hết tâm trí để nghĩ đến việc đêm hôm đó, đối với cô mà nói đêm hôm đó cũng không tốt đẹp cho lắm.
“Nước A?”
Tông Cảnh Hạo đến bệnh viện thăm Lâm Tân Ngôn, vốn dĩ anh muốn gõ cửa, nhưng phát hiện Trang Tử Khâm và cô đang nói chuyện ở bên trong, cho nên mới không làm phiền bọn họ. “Ừm, cho dù đẻ ra là da trắng hay da vàng thì đều là cháu ngoại của mẹ.”
Trang Tử Khâm cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần con gái cảm thấy vui, thì bà đồng ý nghe theo cô, chăm sóc cho cô.
Có lẽ cô có duyên với đứa bé này. Dẫu sao mới có một lần mà đã có thai. Trang Tử Khâm sờ trán cô, kìm không được sự xót xa trong lòng, “Con gái của mẹ, đi theo mẹ chịu khổ rồi” Cô chưa phá thai? Tông Cảnh Hạo càng ngày càng cảm thầy cô giống như một câu đố.
Hôm đó ở bệnh viện, rõ ràng cô đã vào phòng phẫu thuật. Bọn họ đang nói chuyện, anh không tiện đi vào làm phiền, quay người, bước chân rời đi.
Đi đến cống bệnh viện, điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra, trên màn hình hiển thị tên của Quan Kinh. Anh nhận điện thoại. Quan Kình, “Chuyện anh bảo em điều tra đã điều tra rõ rồi”