Lâm Tân Ngôn chau mày, anh nghe điện thoại của Bạch Trúc Vĩ thì ôm cô làm gì? Bắt cô làm chứng cho những lời đường mật của bọn họ sao? Tâm trạng của cô không hiểu làm sao lại cảm thấy nặng trĩu, cô dùng sức vùng vẫy thoát khỏi lòng anh, nhưng cô càng vùng vẫy thì Tông Cảnh Hạo càng ôm cô chặt hơn, anh khẽ nói, “Đừng động đậy”
Lâm Tân Ngôn còn đang muốn cử động tiếp thì môi của Tông Cảnh Hạo đã áp lên sau tai cô, giọng nói của anh có một chút cảnh cáo cất lên, “Ngoan ngoãn một chút, tôi nghe một cuộc điện thoại, được không?”
Dưới giọng nói trầm ấm của anh, Lâm Tân Ngôn không dám cử động nữa, cô yên lặng trở lại.
Khoé miệng của Tông Cảnh Hạo nở nụ cười, dường như anh hài lòng với sự yên lặng của Lâm Tân Ngôn, ngón tay cái của anh vô tình thông qua lớp vải cọ sát vào phần thịt ở trên eo cô.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói khẩn trương của một người đàn ông, “Tổng giám đốc Tông, cô Bạch bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang được cấp cứu ở trong bệnh viện”
Cái gì? Bạch Trúc Vi xảy ra tai nạn xe cộ sao? Ở gần Tông Cảnh Hạo nên Lâm Tân Ngôn cũng nghe thấy.
Cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô, anh cũng rất ngạc nhiên trước chuyện này, “Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
“Một tiếng trước ạ”
Tông Cảnh Hạo buông Lâm Tân Ngôn ra, anh đứng dậy lấy áo vest, sau khi đi được mấy bước mới nhớ ra Lâm Tân Ngôn vẫn còn ở đó, anh nhìn cô nói, “Tôi phải đến đó một chuyến”
Lâm Tân Ngôn cũng nhìn anh, “Anh đi đi”
Đó là bạn gái của anh, là người phụ nữ anh thích, bây giờ bạn gái anh đang gặp nguy hiểm thì anh phải đi là đúng thôi.
Tông Cảnh Hạo cản môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại không nói gì hết, sau khi mặc áo vest xong thì anh rảo bước rời đi, anh vừa đi vừa gọi điện thoại, “Đặt vé máy bay đi nước A cho tôi, chuyến bay gần nhất”
Lâm Tân Ngôn nhìn bóng hình anh biết mất ở sau cửa, cô cười cay đắng.
Đây mới là quỹ đạo vốn có, cô là cô, còn “bọn họ” là “bọn họ”
Cô chỉ là người dư thừa, rõ ràng bọn họ là một đôi yêu nhau bị cô phá hoại.
Loading…
“Cậu chủ vội vàng đi đâu vậy?” Vú Vụ bước đến hỏi.
Khó khăn lắm cậu chủ mới trở về nhà sớm một lần, hai người không phải nên ở với nhau nhiều hơn để bồi đắp tình cảm sao? Công việc.
bận rộn như vậy sao? Vú Vụ không hiểu được, bà rất không hiểu được.
Hơn nữa còn rất không vui.
Tiền vẫn chưa kiếm đủ sao? Lẽ nào việc hôn nhân không quan trọng sao? Lâm Tân Ngôn nhếch miệng cười, “Cô.
Bạch bị tai nạn xe cộ, anh ấy qua đấy xem sao?”
Sắc mặt của vú Vu đột nhiên sa sầm lại, vừa mới yên tĩnh được mấy ngày thì người phụ nữ này lại xuất hiện phá đám? “Cô ta xảy ra tai nạn xe cộ thì phải đi tìm bác sĩ mới đúng, cậu chủ cũng không phải bác sĩ, lẽ nào có thể chữa bệnh được cho cô †a sao?” Vú Vụ không thích chuyện này cho lắm, trên mặt bà hiện rõ mấy chữ tôi không vui.
Lâm Tân Ngôn bước đến, lấy lá cây rơi trên vai vú Vu xuống, cô nhàn nhạt nhìn về hướng người công nhân đang cắt cây ở gần phía cô, “Vú Vu không nhận ra rằng tôi mới là người thừa sao? Bọn họ mới là một đôi”
Cái gì? Cậu chủ và người thứ ba kia là một đôi.
Vú Vu có một chút hy vọng cho cô và Tông Cảnh Hạo trở nên tốt đẹp hơn, cô nói chồng mình với người phụ khác mới là một đôi, chắc là não cô có vấn đề rồi? “Cô mới là vợ mà bà chủ chọn cho cậu chủ, cô là vợ do bố mẹ đích thân lựa chọn cho cậu chủ, cô ta là cái thá gì chứ?” Vú Vu căm hận trợn trừng mắt nhìn Lâm Tân Ngôn, “Cậu chủ muốn đi thì cô để cho cậu chủ đi sao, cô có thể vì mình mà đấu tranh một chút được không?”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn cười gượng, cô đưa tay ra kéo lấy bà lão đáng yêu này, Lâm Tân Ngôn biết vú Vu muốn tốt cho cô, hy vọng cô và Tông Cảnh Hạo trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng vú Vu không hiểu quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn, “Vú Vụ, vú tốt với tôi như vậy, nếu như tôi không nỡ rời đi thì làm sao?”
Vú Vu ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tân Ngôn, “Gô đi đâu vậy?”
Ngạn ngữ có nói: “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó”, cô gả cho Tông Cảnh Hạo thì là người của nhà họ Tông, cô đi đâu vậy? Ở trong mắt vú Vu, con dâu mà bà chủ đích thân chọn mới là vợ thật sự của Tông Cảnh Hạo, vú Vú không công nhận những người phụ nữ khác.
Còn khoảng 10 ngày nữa thì cuộc hôn của cô và Tông Cảnh Hạo sẽ kết thúc, đến lúc đó cô phải rời khỏi đây rồi Lâm Tân Ngôn kéo vú Vu, “Tôi muốn ra bên ngoài đi dạo”
“Được, tôi đi cùng cô” Vú Vụ quen thuộc với tình hình ở chỗ này, vừa hay có thể nói chuyện với cô.
Buổi tối Lâm Tân Ngôn ăn cơm xong liền trở về phòng, cô nằm ở trên giường trần trọc mãi, đến nửa đêm vì buồn ngủ quá mới từ từ thiếp đi.
Nước A.
Tông Cảnh Hạo xuống máy bay, nhân viên đi theo Bạch Trúc Vi là Trần Hạo ở cửa ra của sân bay đợi anh, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo từ chỗ cửa ra bước ra thì Trân Hạo nhanh chân bước đến.
“Tổng giám đốc Tông.”
“Bây giờ cô ấy thế nào?” Tông Cảnh Hạo vừa đi vừa hỏi.
“Tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa, bây giờ cô Bạch đã được sắp xếp ở phòng bệnh, chỉ Hạo muốn nói nhưng lại thôi, bộ dạng giống như không biết nên nói thế nào.
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nói, “Đừng vòng vo nữa, có gì thì cứ nói”
Trần Hạo đưa mắt lên nhìn Tông Cảnh Hạo một cái, lại nhanh chóng cụp mắt xuống, “Cô Bạch sảy thai rồi—”
Bước chân của Tông Cảnh Hạo dừng lại, mắt anh hơi nheo lại, “Cậu nói cái gì?”
Khí thế lớn mạnh của anh toả ra làm cho người khác không thở nổi.
Trần Hạo nuốt một ngụm nước bọt, “Cô, cô Bạch sảy thai rồi, bác sĩ nói cô ấy có thai được ba tháng, bởi vì bị xảy ra tai nạn xe cộ mà sảy mất”
Tông Cảnh Hạo giống như bị sét đánh trúng vậy.
Hai tay anh nắm thành nằm đấm, anh rất tức giận, anh không biết anh đang tức giận cái gì Anh bước chân nhanh hơn, Trần Hạo phải chạy mới theo kịp anh.
Sau khi lên xe, Trần Hạo yên lặng lái xe, cậu ta ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cậu ta sợ chọc giận người đàn ông ở ghế sau.
Rất nhanh xe liền dừng ở bệnh viện.
Trần Hạo sau khi đỗ xe xong thì chạy ra phía đẳng sau, khi cậu ta đưa tay muốn mở cửa xe thì cửa xe đã bị Tông Cảnh Hạo đẩy ra, cậu ta nhanh chóng lùi sang một bên.
Tông Cảnh Hạo xuống xe, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, lúc này ở nước A là ban ngày, nhưng ở trong nước lại là ban đêm.
Anh buông tay xuống, nhìn Trân Hạo một cái, “Dẫn đường”
Lúc này Trần Hạo đã đi lên phía trước để dẫn đường, “Tổng giám đốc Tông, ở bên này”
Trần Hạo xuyên qua hàng lang dẫn Tông Cảnh Hạo đến phòng bệnh của Bạch Trúc Vị, “Cô Bạch ở bên trong”
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa trấn tĩnh hai giây mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có mùi thuốc sát khuẩn bay thoang thoảng, sắc mặt của Bạch Trúc Vi yếu ớt nằm trên giường, cô ta nhìn thấy Tông Cảnh Hạo thì cố gắng ngồi dậy, “Anh Hạo, sao anh lại đến đây?”
Tông Cảnh Hạo bước nhanh đến đỡ cô ta, “Em bị thương thì đừng cử động linh tỉnh”
Bạch Trúc Vi dựa trong lòng anh, “Sao anh biết em bị thương?”
Trần Hạo đứng ở ngoài cửa vò đầu bứt tai, Bạch Trúc Vu dường như hiểu được, chỉ vào Trần Hạo, “Là do Trần Hạo báo cho anh sao?”
“Bác sĩ nói cô bị nguy hiểm đến tính mạng nên tôi tự mình làm chủ đã thông báo cho tổng giám đốc Tông—”
Bạch Trúc Vị, “Ai bảo cậu nhiều chuyện?!”
Bạch Trúc Vi tức giận lấy gối đập vào người Trần Hạo.
“Trần Hạo, cậu ra ngoài trước đi” Tông Cảnh Hạo ôm lấy Bạch Trúc Vi đang kích động, anh vuốt lưng an ủi Bạch Trúc Vị, “Tại sao em giấu anh?”
Tâm trạng Tông Cảnh Hạo rất phức tạp.
Bạch Trúc Vi cúi đầu, nước mắt cô ta rơi từng giọt xuống, “Em phải nói như thế nào? Lúc em phát hiện thì đã được hai tháng rồi, lúc đó anh và cô Lâm đã kết hôn rồi, em vốn nghĩ đợi anh và cô Lâm kết thúc quan hệ thì sẽ mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ, không nghĩ rằng—”
Nói xong Bạch Trúc Vi liền khóc nức nở lên, cô ta ôm chặt lấy Tông Cảnh Hạo, “Anh Hạo, con của chúng ta mất rồi”
Cô ta khóc như xé tim xé phổi, “Anh Hạo, là do em có lỗi với anh, em không giữ được con của chúng ta—”
Khuôn mặt Tông Cảnh Hạo trở nên nghiêm nghị, trên khuôn mặt anh có một tâm trạng không nói rõ ra được.
Biết mình từng có con, trong lòng anh có chút kích động.
Mỗi người đàn ông đều có mong ước được làm bố.
Người phụ nữ này mang thai con của anh, thế mà anh lại điều cô đến bên này.
Nếu như anh không điều cô đến bên này thì cô ta sẽ không bị tại nạn xe cộ, đứa bé sẽ không bị sảy mất: Anh nhầm mắt lại, “Đây không phải là lỗi của em”
Là lỗi của anh, là anh bị điên nên muốn tìm cảm giác quen thuộc kì lạ trên người Lâm Tân Ngôn.