Vào sáng thứ hai, Clarice thấy mẩu tin nhắn này trong hộp thư của mình.
CS: Cô cứ tiếp tục lo việc chiếc xe của Raspail với thời gian rảnh của cô. Văn phòng tôi sẽ cung cấp cho cô một thẻ tín dụng để cho các cuộc gọi đường dài. Hãy báo cho tôi trước khi gặp vị luật sư kia hay trước khi đi đâu đó. Báo cáo lúc mười sáu giờ chiều thứ tư.
Ông giám đốc đã đọc bản báo cáo về Lecter mang chữ ký của cô. Cô làm việc tốt lắm.
JC
SAIC / Ban 8
Mảnh giấy này khiến Clarice thật sự hài lòng. Cô biết Crawford trao cho cô một vụ dễ nuốt để cô không gặp nhiều rắc rối. Nhưng ông muốn cô phải luyện tập tay nghề, hy vọng cô sẽ thành công. Cô thích điều này hơn là sự lễ phép.
Raspail đã chết cách đây tám năm. Chứng cớ nào có thể tồn tại lâu đến thế trong một chiếc xe hơi?
Kinh nghiệm dạy cho cô là xe hơi mất giá rất mau, và các tòa thượng thẩm để cho những người thừa kế bán chiếc xe trước khi chúc thư được phê chuẩn: số tiền đó sẽ được gởi vào quỹ ủy thác. Thật khó có thể xảy ra trường hợp người ta giữ một chiếc xe lâu như thế ngay trong một vụ thừa kế rối rắm như của vụ Raspail.
Ngoài ra còn vấn đề thời gian. Tính luôn thời giờ nghỉ ăn trưa, mỗi ngày Clarice có một giờ và mười lăm phút để dùng điện thoại văn phòng. Cô phải nộp bản báo cáo cho Crawford vào chiều thứ tư. Như thế cô chỉ có tổng cộng ba giờ bốn mươi lăm phút, được chia đều cho ba ngày để tìm lại chiếc xe bằng cách lấy đi các giờ học và học thật khuya để bù cho sự chậm trễ.
Về thủ tục điều tra, điểm của cô đều tốt, và cô có thể đặt các loại câu hỏi tổng quát cho các giáo viên của mình.
Vào ngày thứ hai, trong giờ ăn trưa, nhân viên tòa án Baltimore quên bẵng cô đến ba lần. Trong các giờ học, cô lại gặp may khi có người khá tử tế để lấy ra hồ sơ của Raspail.
Cô nhân viên xác nhận người ta đã chấp thuận cho việc bán chiếc xe. Họ cho Clarice biết hiệu xe và số thứ tự xuất xưởng cũng như tên của người chủ sau cùng, căn cứ trên giấy tờ chuyển nhượng.
Trong ngày thứ ba, cô bỏ ra hơn phân nửa thời gian ăn trưa để chạy theo cái tên này. Cô mất luôn phần thời giờ còn lại để biết Cơ quan quản lý xe hơi của bang Maryland không được trang bị để truy tìm một chiếc xe từ số thứ tự xuất xưởng, nhưng chỉ với số đăng ký mà thôi.
Buổi trưa thứ ba, một trận mưa rào đuổi hết các nhân viên thực tập ra khỏi trường bắn. Trong một phòng họp đầy mùi quần áo ướt và mồ hôi, John Bringham, cựu huấn luyện viên tác xạ của Thủy Quân Lục Chiến, quyết định thử sức mạnh bóp cò của đôi tay Clarice trước mặt lớp học, bằng cách đếm rõ số lần cô phải bóp cò một khẩu Smith & Wesson trong một phút.
Cô thành công trong việc đó với sáu mươi ba lần với bàn tay trái, và làm lại với bàn tay phải trong khi một người khác đếm. Cô đứng đúng tư thế, cơ bắp căng lên, nhìn rõ hình ảnh ngay trước mặt trong khi hình ảnh ở phía xa và mục tiêu lu mờ, đúng như cách phải làm. Trong lúc nghỉ, cô thả hồn đi lang thang để quên nỗi đau.
Mục tiêu trên tường giờ rất rõ, trong khi bạn học cô đang đếm các tiếng cạch của khẩu súng, cô đã hỏi John Bringham:
– Làm thế nào để tìm lại số đăng ký…
– … sáu mươi lăm sáu mươi sáu sáu mươi bảy sáu mươi tám sáu…
– … của một chiếc xe hơi mà chúng ta chỉ có số thứ tự xuất xưởng…
– … bảy mươi tám bảy mươi chín tám mươi tám mươi mốt…
– … và hiệu xe khi người ta không biết bảng số?
– … tám mươi chín chín mươi. Tốp.
– Hay lắm. Nghe đây, tôi muốn quý vị ghi nhận điều này. Sức mạnh của bàn tay là yếu tố chủ yếu của việc bắn liên tục. Vài người trong số quý ông rất sợ tôi thử họ. Và họ có lý, cô Starling đây nằm cao hơn mức trung bình nhiều cho cả hai tay. Bởi vì cô đã tập luyện. Với những dụng cụ bóp tay mà chúng tôi cung cấp cho quý vị. Phần nhiều, quý vị chỉ bóp – và lúc nào cũng cảnh giác về từ ngữ quân đội, ông tìm một từ tương đương thích hợp hơn – “các điểm đen của họ mà thôi” – cuối cùng, ông nói. – Xin cô đừng có cười, cô Starling, cô chưa giỏi lắm đâu. Tôi muốn bàn tay trái cô phải đạt được chín mươi trước khi cô nhận được mảnh bằng của cô. Quý vị hãy cặp đôi và tự tập với nhau đi. Cô Starling thì không và cô hãy lại đây. Thế cô có thông tin gì khác về chiếc xe đó?
– Chỉ có số thứ tự, hiệu xe, và tên của người chủ, nhưng điều này có từ năm năm trước.
– Tốt rồi. Bây giờ cô hãy nghe đây. Phần nhiều người ta mắc sai lầm khi muốn tìm lại chiếc xe từ số đăng ký. Vì mỗi khi người ta qua tiểu bang khác thì mọi thứ đều lộn tùng phèo hết. Ngay cả cảnh sát đôi khi cũng hành động như thế. Còn về số đăng ký, đó là điều duy nhất mà máy điện toán ghi nhận. Người ta thường dùng phương cách này chứ không phải số thứ tự xe.
Tiếng lách cách của các khẩu súng nổ vang trong căn phòng nên ông ta gần như phải hét vào tai cô.
– Có một cách rất dễ, R.L.Polk & Co, chuyên xuất bản niên giám, cũng có in một danh sách số đăng ký xe căn cứ trên niên hiệu và số thứ tự. Đó là những thứ duy nhất. Những người bán xe cũng dùng đến nó cho các mục rao vặt của họ. Thế điều gì khiến cô lại hỏi tôi?
– Bởi vì ông đã làm cho Sở Thương Mại liên tiểu bang, nên tôi nghĩ chắc ông cũng đã tìm kiếm rất nhiều xe rồi. Xin cám ơn ông.
– Có qua có lại, cô hãy tập bàn tay trái của mình nhiều nữa đi để làm nhục bọn vô tích sự kia.
Trở về buồng điện thoại, hai bàn tay vẫn còn run đến mức các ghi chép của cô gần như không thể đọc được. Chiếc xe của Raspail là một chiếc Ford. Không xa trường đại học Virginie có một đại lý xe Ford mà trong suốt năm trời, đã hết mình làm những gì có thể được cho chiếc Pinto của cô. Và cũng bằng sự kiên nhẫn ấy, người nhân viên kiểm tra các danh sách của Polk đã trở lại điện thoại với tên và địa chỉ đã cho đăng ký chiếc xe của Benjamin Raspail.
Clarice, mày là số một đấy. Đừng có nản chí. Đừng có cà chớn nữa và hãy gọi điện cho người đó đi. Coi nào, Number Nine Ditch ở Arkansas. Jack Crawford sẽ không bao giờ đồng ý cho mày đến đó đâu, nhưng ít ra mày cũng có thể chứng minh là mình đang làm việc mà.
Không có người trả lời. Lần nữa cũng thế. Tiếng chuông có vẻ kỳ lạ và dường như có tiếng vang, giống như hai người cùng sử dụng chung một số vậy. Vào lúc tối, cô thử một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả.