Hắn cố mở mắt nhìn 1 lượt mọi thứ xung quanh, quanh hắn là 1 căn phòng với nội thất đơn giản…khụ khụ!! Hay nói đúng hơn là vì không có tiền nên nội thất không cách nào cầu kì được… Tuy căn phòng không lớn hay nói đúng hơn là rất nhỏ nhưng vì đồ đạt bên trong phòng không được đầy đủ tiện nghi cho lắm nên tạo ra cảm giác có chút rộng rãi cùng ngăn nắp.
Ngọc Trường hiện tại củng chỉ biết cười khổ,lúc hắn dung nhập linh hồn vào cơ thể này thì cũng đã tiếp nhận toàn bộ kí ức của cơ thể này, gia hỏa này tên là Trần Vũ Hạo là một giáo viên tại trường trung học phổ thông Nguyễn hữu Huân, 32 tuổi và là một giáo viên với đồng lương còi cọc đúng chuẩn 3 không, không nhà, không xe, không tiền đồ nên người vợ đã chung sống với hắn gần 10 năm cũng sa vào vòng tay kẻ khác làm gia hỏa này trong 1 cơn tuyệt vọng đã uống thuốc ngủ tự sát vì vậy mới tiện nghi cho 1 kẻ đúng chuẩn “thanh niên cơ hội” đầy mẩu mực đó là đồng chí Ngọc Trường của chúng ta cái cơ thể này.
Mất mãi một lúc sau Ngọc Trường mới bật người ngồi dậy với cái đầu đau như có hàng triệu đạo quân kiến đang không ngừng bò quanh, từng mảng từng mảng kí ức không ngừng rầm rộ tiến công vào trí nhớ, sau bao nhiêu lần trọng sinh xuyên việt cùng đoạt xá, việc đầu đau như búa bổ lúc dung nhập trí nhớ này thì cái đau đớn quen thuộc hiện tại với hắn củng chỉ tương đương như 1 bữa ăn sáng mà thôi.
Đột nhiên lúc này mũi hắn không ngừng “tóc tóc” nhỏ máu, lại nói việc chảy máu mũi này Ngọc Trường cũng đã tìm hiểu qua rồi,đại khái việc này là do vùng thần kinh quản lý trí nhớ bị quá tải do lượng lớn thông tin kí ức từ linh hồn Ngọc Trường mang lại nên chảy máu mũi cũng chỉ là do đại não đang cố gắn giảm tải áp lực lên thần kinh, đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường thôi, mọi việc đều ổn cả, nếu phải nói có gì không ổn ở đây thì liền là với số lượng kí ức ngày càng khổng lồ mang lại, một ngày nào đó chỉ cần dung nhập linh hồn vào thể xác hắn liền sẽ chảy máu mũi không dừng lại cho đến chết, mọi thứ đều ổn đúng không?
Bước chân xuống giường Ngọc Trường cố đi lại trong phòng để làm quen thích nghi với cơ thể mới, đi đi lại lại hắn lại không ngừng cười khổ khi thấy kí ức của tay Trần Vũ Hạo này có thể nói là cuộc đời với 1 chuỗi những sự kiện không thể nào bi ai hơn được nữa.
Ông bà nội gã chết trong chiến tranh, ba gã cũng vì thế mà hoạt động cách mạng từ nhỏ, sau giải phóng mới tình cờ gặp mẹ gã rồi yêu nhau sau đó kết hôn rồi cuối cùng có gã, ba gã chết vào năm gã chưa tròn 10 tuổi vì tổn thương do chiến tranh mang lại, trước khi chết ba gã chỉ chăng chối 1 câu duy nhất:
– Ráng cho con nó ăn học đành hoàn để sau này thành người có ích cho đất nước nha mình.
Và thế là từ đấy mẹ gã cố gắn làm lụng vất vả để dành dụm tiền chi gã đi học, dù cho có cực khổ cỡ nào đi chăng nữa cũng cắn răng chịu đựng.
Bao nhiêu vất vả, bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đắng cay mẹ gã đều một mình chịu đựng.
Bao lần bị đồng nghiệp chèn ép, bao lần bị người xung quanh gièm pha, bao lần bị người khi nhục, mẹ hắn chỉ biết cắn răng mà chịu đựng, mỗi tối chỉ có thể cuộn mình trong chăn mà khóc.
Một lần hắn vì nhà nghèo học giỏi mà bị vài tên đầu gấu cùng lớp tìm chuyện bắt nạt, những lời lẽ cay nghiệt vốn không nên phát ra từ miệng những đứa trẻ, những trận đòn vô cớ hắn đều vì hiểu sự cực khổ của mẹ mình mà nhẫn nhịn, cho đến một ngày một trong số những tên nhóc ấy phát ra một câu nói ” mày là thằng có mẹ sinh không có cha dạy, mày là đồ thứ con hoang” lúc ấy cơn tức giận trong lòng hắn như hung hăng xông lên đỉnh đầu, hắn lao đến thằng nhóc ấy, một đấm tung ra trúng vào mũi, thằng nhóc ấy ngã xuống đất, máu mũi không ngừng tuôn ra.
Mẹ hắn ngay lặp tức bị gọi đến trường, vì bố mẹ thằng nhóc ấy rất có tiền, nhà lại còn có quen biết với hiệu trưởng, vậy nên cục diện ngay lặp tức nghiên về một phía, hắn trước đây bao nhiêu lần bị bắt nạt đều không tính, một lần giận dữ phản kháng liền trở thành tên học sinh cá biệt.
Lời lẽ cay nghiệt từ lão hiệu trưởng phun ra như pháo oanh tạc mẹ hắn, những con người lái đò tại cái trường học ấy mặc dù biết sự thật nhưng chẳng những không lên tiếng giúp hắn mà còn một bên không ngừng hùa theo vỗ mông ngựa lão hiệu trường ấy, ngay tại lúc ấy gã củng đứng đó, hết nhìn mẹ gã rồi lại nhìn những giáo viên cùng hiệu trưởng đúng ngay gần đó, nhìn vào những cặp mắt hờ hững ấy người gã như chết lặng.
Về đến nhà khi nghe gã nói lý do, mẹ gã bất lực chẳng thể làm gì mà chỉ biết ôm gã gào khó nức nở, tiếng khóc khiến cho người nghe phải đau đớn thắc lòng, tiếng khóc của người đàn bà thiếu đi bờ vai vững chãi của người chồng mình, tiếng khóc của người đàn bà bất lực nhìn con mình chịu khuất nhục mà chẳng thể làm gì.
Nhưng những điều khốn nạn nhất đời gã vẫn chưa dừng lại ở đó, năm gã 17 tuổi mẹ gã vì làm việc quá lao lực mà cũng đã qua đời, dù rất thương tâm nhưng gã vẫn cố gắn bương trải mà sống tiếp theo đúng nguyện vọng của mẹ gã, rồi gã lên đại học sau đó tốt nghiệp rồi xin được 1 chân giáo viên trong trường trung học phổ thông Nguyễn Hữu Huân sau gần chục năm cố gắn gã vẫn chẳng thăng tiến được gì… đơn giản là vì “nhất thân nhì quen”.
Lại nói lúc này Ngọc Trường cũng không muốn quản gì nhiều vì gã đang bận tăm tia xung quanh nhà, thi thoảng lại tặc lưỡi cảm thán, lúc sau Ngọc Trường lại kiểm tra kĩ lưỡng lại 1 lần nữa bản đồ ngôn ngữ cùng lịch sử, khi đã như chắc chắn Ngọc Trường nhảy dựng nên hú dài một tiếng;
– “Yàhhhh hussuuuu.. A hahaha….sau hơn ngàn kiếp lưu vong ngoài dị giới cuối cùng ta cũng đã trở lại rồi…ta thật sự trở lại rồi….đây không phải là mơ, đây là thật sự rồi, ta là thật sự trở lại rồi.
Sau 1 loạt tiếng hú đậm chất sắc lang nhất tộc, đồng chí Ngọc Trường của chúng ta cuối cùng cũng nghe thấy tiếng phàn nàn của hàng xóm.
Vệ sinh cá nhân một lượt Ngọc Trường thầm cảm thán khi nhìn thấy mình trong gương, trong gương lúc này là ảnh phản chiếu của một kẻ có bề ngoài trông như 1 tay nghiện rượu ngoài 40 tuổi, bảo sao vợ lại không…khụ khụ mà thôi quên đi.
Phải mất một lúc sau Ngọc Trường mới đã tân trang xong rồi xuống phố đi dạo, đến trước một của hiệu cắt tóc Ngọc Trường dừng lại ngắm mình trong cửa kính rồi quyết định sẽ bắt tay vào thay đổi thân phận này của hắn từ quả đầu.
Từ phía bên cạnh cửa hiệu cắt tóc mà Ngọc Trường vừa đi vào, một chiếc tivi trưng bày trong một cửa hiệu điện máy cạnh bên hiệu cắt tóc phát ra thanh âm của một trương trình thời sự ;
– Từ 00:00 ngày hôm nay trò chơi thực tế ảo đang được toàn thế giới mong đợi mang tên Á Đặc Tư Đại Lục đã chính thức open beta, chỉ sau 8h phát hành trò chơi đã liên tục phá nhiều kỉ lục khác nhau, Á Đặc Tư Đại Lục được giới chuyên gia đánh giá cực cao và cũng được cho là sẽ trở thành một trong những biểu tượng của thời đại này………”
Đoạn sau của bảng tin Ngọc Trường cũng không thèm nghe nữa vì điều quan trọng nhất thời điểm hiện tại là hắn cần trang hoàn lại cái cơ thể này.