Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 - Chương 46



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
chapter content

Khi Tạ Chinh Hồng đến Nhân Chân tự, sắc trời đã chuyển tối, dọc đường dừng lại mua linh tửu khiến hắn tốn khá nhiều thời gian.

Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng mua rất nhiều đồ ăn và các loại linh tửu, đầu cũng kịp phản ứng.

Ô!

Tiểu hòa thượng cố ý mua đồ ăn cho y.

Kể từ khi bước vào con đường tu hành, Văn Xuân Tương chẳng nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đã tặng y bao nhiêu thứ, so ra thì, những gì Tạ Chinh Hồng đưa thực ra cũng chẳng đáng là bao cả. Nhưng lại khiến Văn Xuân Tương cảm thấy có chút cảm động.

Đây chính là Phật tu do chính mình tự cầm tay dạy dỗ, lúc trước khi mới gặp tiểu hòa thượng, mình còn bị hắn chọc tức muốn điên lên nữa chứ.

Nhưng duyên phận quả thật là một tiểu yêu tinh, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được sau này mình sẽ chung đường với ai, sẽ làm những gì.

Bởi vậy, dọc đường đi Văn Xuân Tương vẫn luôn im lặng một cách kỳ lạ, vui sướng nhìn Tạ Chinh Hồng hết mua cái này lại mua cái khác!

Tiểu hòa thượng có lòng hiếu kính như vậy, sau này mình phải cưng chiều hắn hơn mới được.

Hôm nay vận khí không tệ, đúng ngày trăng tròn, đợi chưa bao lâu, Tạ Chinh Hồng liền thuần thục tiến vào ngọn núi thứ ba, đi về phía sơn động nơi Văn Xuân Tương ở.

“Tiền bối, đến rồi.” Tạ Chinh Hồng bỗng nói một câu. Văn Xuân Tương bay ra khỏi chuỗi hạt, đối mặt với bản thể của mình, hai khuôn mặt giống nhau như đúc cùng mỉm cười, như thể phản chiếu qua gương vậy.

“Tự tại đã lâu, bây giờ quay về bản thể mới ý thức được mình vẫn bị khóa, cứ thấy là lạ sao ấy.” Văn Xuân Tương giật giật bả vai, cảm thấy có chút không quen.

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, “Bần tăng sẽ cố gắng giúp tiền bối cởi trói.”

“Khụ khụ, không phải bổn tọa hối thúc ngươi đâu.” Văn Xuân Tương giải thích, y chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, không hề có ẩn ý gì cả.

“Vì tiền bối không nói nên bần tăng đành phải mua mỗi thứ một ít. Đều là những thứ bình thường thôi, sau này nếu có cơ hội, bần tăng sẽ chú ý hơn.” Những thứ Tạ Chinh Hồng mua tất nhiên không tránh khỏi tầm mắt Văn Xuân Tương, tuy nhiên dọc đường Văn Xuân Tương lại chẳng có ý kiến gì. Tạ Chinh Hồng nghĩ, Văn tiền bối tu vi cao thâm, trước đây hẳn đều ăn những thứ không thể tìm được trong Đạo Xuân trung thế giới, mấy thứ phàm vật này quá bình thường, có thể tiền bối còn chẳng thèm để ý. Tuy nhiên Tạ Chinh Hồng vẫn mua mỗi loại một ít, phòng trường hợp Văn tiền bối không thích.

“Không sao, lâu lắm rồi bổn tọa chưa có gì bỏ bụng cả.” Tuy đã biết từ trước, nhưng khi thấy Tạ Chinh Hồng bày hết những thứ trong túi ra, Văn Xuân Tương vẫn không khỏi cảm nhận được niềm vui sướng mà lâu rồi mới có.

“Ngươi có lòng lắm.” Văn Xuân Tương cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng khóe miệng cong lên kia lại không sao hạ xuống được.

Ánh mắt Văn Xuân Tương quét qua bình linh tửu đầu tiên.

Y nâng tay lên, bình rượu liền bay đến trong tay.

Mùi rượu ngào ngạt, mặc dù không thể sánh bằng những loại rượu trước đây Văn Xuân Tương từng uống, nhưng trong tình huống này, có thể xem như rất tốt rồi.

Khốn Tiên thằng trên người Văn Xuân Tương kêu leng keng, sau đó y bi kịch phát hiện ra rằng, Khốn Tiên thằng hình như trói càng chặt hơn, miệng bình rượu vốn khá nhỏ, lúc này bị Văn Xuân Tương cầm trên tay, ấy vậy mà còn cách miệng y một ngón tay nữa? Dù gắng dùng sức nhưng vẫn không tới được.

…………Đúng là ức hiếp người khác mà!

Văn Xuân Tương nhìn Khốn Tiên thằng, vẻ mặt không khỏi trở nên dữ tợn hơn.

Tuy tức thật đó, nhưng nếu Văn Xuân Tương cứ nhìn thế mà có thể cởi được Khốn Tiên thằng thì đâu còn bị nhốt trong này ngần ấy năm cơ chứ.

Tạ Chinh Hồng thấy thế thì nhịn không nổi, khẽ cười một tiếng.

Văn Xuân Tương tuy không dùng tay được nhưng tai thì vẫn tốt lắm, lập tức trừng mắt lườm Tạ Chinh Hồng.

Mặt mũi biết bao năm qua của bổn tọa, đều mất sạch trước mặt tên hòa thượng này mất rồi!

“Tiền bối không tiện, chi bằng để bần tăng…….. hầu hạ tiền bối nhé.” Tạ Chinh Hồng nhanh chóng suy nghĩ, mãi mới tìm được từ “hầu hạ” để tránh đụng chạm đến lòng tự trọng của tiền bối.

“Được, để ngươi thử xem sao.” Văn Xuân Tương gật đầu, giơ bình rượu lên.

Dù sao cũng ở cùng với tên hòa thượng này lâu như vậy rồi, mặt mũi đã sớm mất hết rồi còn đâu.

Nghĩ vậy, tâm tình của Văn Xuân Tương không khỏi tốt lên một ít.

Tạ Chinh Hồng tiến lên hai bước, gần như dựa lên người Văn Xuân Tương, nhận lấy bình rượu từ tay Văn Xuân Tương, nhẹ nhàng đặt miệng bình rượu lên môi Văn Xuân Tương.

Cùng là một động tác đơn giản đó, nhưng Tạ Chinh Hồng lại làm rất nghiêm túc.

Tạ Chinh Hồng đã nhớ rõ bộ dáng của Văn Xuân Tương từ khi còn nhỏ, đó là một dung mạo tuyệt thế.

Trong thế giới nơi mà tu vi quyết định tất cả này, sau khi phá Đan thành Anh tu sĩ có thể tùy ý thay đổi vẻ ngoài của mình. Mà dung mạo họ cũng sẽ càng trở nên anh tuấn hay mỹ lệ hơn. Đối với Tạ Chinh Hồng, hồng nhan hay khô cốt chẳng có bao nhiêu khác biệt cả, hắn không để ý bộ dáng người khác ra sao, cũng không để ý mình trông ra cái dạng gì. Bốn chữ “Sắc tức thị không” đối với Tạ Chinh Hồng gần như là những lời chân lý.

Nhưng………….

Tạ Chinh Hồng có chút không hiểu lòng mình, khẽ thở dài, có lẽ tu vi của hắn quả thật còn chưa đủ cao, đứng gần Văn Xuân Tương như vậy, nhìn khuôn mặt của Văn Xuân Tương ngày càng phóng đại trước mắt mình, nhìn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng như sao của y, trong mắt còn lộ vẻ ngượng ngùng, tất cả đều khiến trái tim Tạ Chinh Hồng đập thình thịch rạo rực.

Văn Xuân Tương đã tự ném hết cái mặt già đi rồi, không dám nhìn thẳng vào Tạ Chinh Hồng nên đương nhiên càng không có khả năng nhìn ra cảm xúc gì từ khuôn mặt bình thản của Tạ Chinh Hồng. Rượu ngon vào miệng, cổ họng tức thì cảm thấy mát lạnh, mang theo mùi hương thấm nhuần vào da thịt.

Vậy mà đã hai mươi năm rồi.

Tốc độ uống rượu của Văn Xuân Tương rất nhanh, một bình rượu đã bị y uống sạch trong thời gian nửa tách trà.

Khi Tạ Chinh Hồng lấy bình rượu đi, Văn Xuân Tương còn chưa thỏa mãn.

“Còn nữa không?” Tí xíu đó còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu!

Dứt lời, Văn Xuân tương liếm môi, trong mắt mang theo vẻ khát cầu, nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng lùi về sau hai bước, có vẻ hơi căng thẳng.

Văn Xuân Tương hơi sửng sốt, bỗng chợt nhận ra điều gì đó, trên mặt liền lộ vẻ cao hứng.

Bởi vì một nguyên nhân nào đó không thể nói ra, Văn Xuân Tương vẫn luôn rất tự tin với diện mạo của mình. Từ khi y bước vào con đường tu hành vẫn luôn có không ít tu sĩ theo đuổi. Có điều ở cùng Tạ Chinh Hồng lâu như vậy, Văn Xuân Tương suýt nữa thì quên mất sự thật là mình có bề ngoài rất đẹp.

Ha ha ha ha!

Văn Xuân Tương thầm cười to trong bụng. Tiểu hòa thượng ngươi cứ diễn vai thánh nhân như thế, rốt cuộc cũng có ngày bị bổn tọa bắt thóp rồi nhé!

“Thế nào, thích bổn tọa rồi hả?” Văn Xuân Tương liếm môi, “Không phải tiểu hòa thượng ngươi vẫn luôn miệng nói “Sắc tức thị không” sao?”

Văn Xuân Tương cười tủm tỉm nhìn Tạ Chinh Hồng, tiếc là một khi Tạ Chinh Hồng đã không muốn nói thì không ai có thể cạy được chữ nào từ miệng hắn.

“Bổn tọa dung nhan tuyệt thế, tiểu hòa thượng ngươi tuổi còn trẻ, còn chưa trải đời nhiều, phải lòng bổn tọa cũng là chuyện bình thường thôi.” Văn Xuân Tương vô cùng tự tin nói một câu, giọng nói còn mang vài phần sung sướng khi người gặp họa.

“Tuy rằng bổn tọa vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng nếu tiểu hòa thượng ngươi nguyện ý muốn chung gối, bổn tọa có thể cân nhắc một chút. Có điều tu vi của ngươi hiện nay còn thấp như thế……..” Văn Xuân Tương dùng ánh mắt mờ ám đánh giá Tạ Chinh Hồng từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng, dùng giọng điệu tiếc nuối nói, “Nếu bổn tọa dẫn ngươi lên giường, e rằng bổn tọa còn chưa cởi đồ thì ngươi đã bị linh lực bổn tọa phát ra giết chết rồi.”

Nói xong, Văn Xuân Tương còn tỏ vẻ tiếc nuối liên tục thở dài với Tạ Chinh Hồng.

“Vì bị thương nên tiền bối không thể khống chế được linh lực của mình sao?” Tạ Chinh Hồng bỗng lên tiếng hỏi.

“Lần trước là do bổn tọa xui xẻo, lúc đang vây xem người khác phi thăng thì bị thiên lôi bổ trúng mấy cái, hại bổn tọa bị hạ tu vi, nếu không cũng đã chẳng có chuyện bị lũ khốn kiếp đó nhốt ở đây.” Văn Xuân Tương bâng quơ nói ra nguyên nhân mình bị thương, dù rằng chuyện có thể thoát khỏi thiên lôi phi thăng cũng đủ khiến vô số tu sĩ hâm mộ lẫn ghen tị rồi.

Tuy nhiên mấy việc này chẳng liên quan gì tới chuyện y không thể gần gũi với người khác cả!

Văn Xuân Tương là người khiến vô số tu sĩ ở đại thế giới hận đến nghiến răng nghiến lợi, luôn bị người ta gắn mác bằng những từ như “lạnh lùng, quái gở, vui giận thất thường”. Thế nhưng trong đống từ ngữ đó tuyệt đối không có “Lão xử nam” sống hơn vạn năm.

Nếu không phải do trước đây thực lực của y kém lại còn mềm lòng nên bị trúng chiêu, sao có thể rơi vào tình cảnh không thể gần gũi với người khác chứ?

Đừng nói là song tu với người khác, đến nụ hôn thứ hai còn chưa có nữa là!

Về phần nụ hôn đầu tiên thì………..

Khụ khụ, chuyện cũ năm xưa, khỏi cần nhắc lại!

Tạ Chinh Hồng không hỏi nữa mà lại nâng một bình rượu khác lên đút cho Văn Xuân Tương, chuyện vừa rồi như thể chưa từng xảy ra vậy.

“……….Đợi đã, tiểu hòa thượng ngươi nói lái sang chuyện khác cũng nhanh quá rồi nhỉ?” Văn Xuân Tương nuốt một ngụm rượu, hỏi.

“Tiền bối nghĩ nhiều rồi.” Tạ Chinh Hồng lễ phép đáp.

“Lúc nãy rõ ràng ngươi………. Ưm.” Y còn chưa nói xong thì đã nhanh chóng bị rượu chặn miệng.

Văn Xuân Tương nhìn mặt Tạ Chinh Hồng, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta tức điên đó.

Nếu không phải vừa rồi Văn Xuân Tương nhìn tận mắt thì suýt chút nữa y còn cho rằng việc Tạ Chinh Hồng vừa thất thố chỉ là ảo giác.

“Yên tâm đi, tiểu hòa thượng ngươi không phải người đầu tiên thất thố với bổn tọa đâu, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng nữa.” Tu sĩ dù có siêu phàm thoát tục đến đâu thì cũng thích mặt đẹp thôi. Nếu không thì đã chẳng có nhiều tu sĩ kỳ Nguyên Anh thay đổi gương mặt của mình sau khi phá Đan thành Anh như vậy. Đương nhiên, những người không đổi vẫn chiếm đa số. Việc có thể tu hành đến kỳ Nguyên Anh đã chứng minh tâm tính và thực lực của họ, những kẻ quá để ý dung mạo hầu như đều chết ở kỳ Kim Đan.

Tuy miệng bị rượu chặn lại, y vẫn có thể dùng thần thức để truyền âm.

“Bần tăng hiểu rồi.” Thấy linh tửu không chặn họng được Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng đành đáp một câu.

Hiểu cái gì mà hiểu?

Văn Xuân Tương rất muốn cạy đầu Tạ Chinh Hồng ra xem thử coi trong đó rốt cuộc có cái gì?!

“Lần tới mua thêm loại rượu này đi, lâu năm hơn chút càng tốt.” Văn Xuân Tương liên tục uống thêm mấy bình nữa, cuối cùng cũng chọn ra được một loại hợp khẩu vị của mình, bèn thuận miệng phân phó một câu.

Tạ Chinh Hồng thầm ghi nhớ tên của loại rượu kia.

Bỗng, Văn Xuân Tương ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Vật mà Tạ Chinh Hồng đang cầm trong tay lúc này, chẳng phải là cây Địa Tinh hình người trong di phủ của Ôn Nguyệt Học sao?

“Ngươi lấy nó ra làm gì vậy?” Văn Xuân Tương thắc mắc nhìn Tạ Chinh Hồng.

“Tất nhiên là lấy cho tiền bối ăn rồi.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên đáp.

“………Ngươi là đồ ngốc đấy à?” Văn Xuân Tương lại nghẹn lời, cuối cùng vẫn không thể nuốt lại câu nói kia, tuy rằng Văn Xuân Tương bình thường chẳng thèm để thứ này vào mắt, nhưng đối với một tu sĩ kỳ Kim Đan như Tạ Chinh Hồng, đây là một bảo bối quý giá khó tìm.

“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cảm thấy mình có vẻ cũng hiểu rõ “ý tốt” của Văn Xuân Tương, liền vươn tay bẻ xuống một đoạn rộng chừng hai ngón tay từ thân Địa Tinh, bỏ vào trong một bình ngọc đặc chế. Phần bị bẻ ra của Địa Tinh nhanh chóng hóa thành nước, hòa tan trong bình.

“Bần tăng có giữ lại một ít rồi.” Tạ Chinh Hồng lắc lắc cái bình, cất vào trong nhẫn trữ vật.

Văn Xuân Tương phát hiện mình ngày càng không hiểu nổi Tạ Chinh Hồng đang nghĩ cái gì.

Lẽ nào, tiểu hòa thượng thích bổn tọa thật ư?

Trong đầu Văn Xuân Tương lóe lên một ý nghĩ như vậy.

Nhưng nhìn khuôn mặt bình thản đến gần như vô cảm và ánh mắt trong trẻo của Tạ Chinh Hồng, còn cả thân phận đại năng từ Phật giới chuyển thế nữa, y đành yên lặng dập tắt suy nghĩ này.

Có lẽ…………..

Đây là do hắn xem mình như sư phụ nhỉ.

Văn Xuân Tương chợt não bổ ra bộ dáng cạo trọc đầu của mình, không khỏi run rẩy. Cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của Tạ Chinh Hồng, y đành nhanh chóng nuốt xuống “Tấm lòng hiếu kính” này.

Editor: Đoán coi nụ hôn đầu của ẻm là ai ԅ(≖‿≖ԅ)

*Spoil*người đó đã xuất hiện rồi đó (≖ ͜ʖ≖)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.