Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 11: Càng lún càng sâu



Nàng kia lúc này lại bỗng nhiên tỉnh lại, thấy Trần Nguyên cầm kiếm đâm về hướng chính mình, muốn đứng dậy, lại bởi vì tổn thương quá nặng, mất máu quá nhiều, cả người căn bản không đề nổi một tia khí lực.

Nàng giơ lên một tay, nghênh đón Trần Nguyên, muốn đẩy đoản kiếm ra.

Cái tay này căn bản không có một điểm khí lực, nhưng vừa vặn khoác lên trên tay Trần Nguyên, chỉ nghe Trần Nguyên kêu một tiếng: “Má ơi! Quỷ!”

Cả người lảo đảo lui về phía sau, bảo kiếm cũng rơi trên mặt đất.

Sau nửa ngày không thấy động tĩnh gì, Trần Nguyên mới dám mở mắt ra, hắn trông thấy tay nàng kia để bên thùng, cả gan tiến lên hai bước.

Lúc này mới phát hiện ánh mắt của cô gái đã yếu ớt mở ra.

Trần Nguyên nói chuyện có chút cà lăm: “Ngươi…… ngươi, có phải ngươi chưa chết?”

Nữ tử không tiếng động, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhận được câu trả lời này, lại làm cho trong nội tâm Trần Nguyên thở một hơi, tiếp theo bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình vừa rồi hỏi câu kia quả thực chính là nói nhảm.

Ánh mắt nữ tử lại bắt đầu ảm đạm, Trần Nguyên chợt phát hiện, ánh mắt của nàng và ánh mắt bạn gái mình đời trước có chút giống nhau.

Bất đắc dĩ, không cam lòng, quật cường.

Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên duỗi hai tay của mình ra, ôm lấy nàng kia: “Được rồi! Làm chuyện tốt đi, ta tận lực cứu ngươi là được, có thể cứu sống hay không, xem vận mệnh của ngươi đi.”

Hắn ôm nàng kia từ phía trong thùng rượu lên trên giường, lấy ra một cái kéo, cắt bỏ quần áo trên miệng vết thương trước, sau đó mang một chậu nước ấm tới, lau sạch sẽ miệng vết thương cho nàng kia.

Tiếp theo mua một ít vải trắng trên đường phố, lại ra tiệm thuốc mua thuốc cầm máu đến, mời lang trung? Trần Nguyên không dám, đây còn không phải là mình muốn chết sao?

Mua được thuốc cầm máu, đắp lên cho nàng kia trước, sau đó dùng vải trắng bọc kỹ miệng vết thương, thời điểm hắn làm tất cả việc này, nữ tử ở vào trong trạng thái hôn mê.

Có thể làm mình cũng đã làm, Trần Nguyên đứng ở bên giường nói với nàng kia: “Ta chỉ có thể làm như vậy, về phần sống hay chết, ta cũng không cần biết, tốt nhất ngươi đừng chết, nếu như ngươi chết rồi, ta sẽ ném ngươi lên trên đường đó.”

Nàng kia vẫn còn hôn mê, Trần Nguyên không biết lời mình nói nàng có thể nghe được hay không, để cho nàng nằm đó, còn lại liền xem ý chí của nàng.

Bất tri bất giác, quầy hàng đã làm tốt, những công tượng kia hoàn toàn làm theo ý tứ Trần Nguyên, tuy không phải hoàn mỹ, cũng có thể làm cho người ta thoả mãn.

Buổi chiều, quán rượu Trần Nguyên chính thức buôn bán .

Tất cả bố trí đều làm cho người ta một loại cảm giác mới, đặc biệt là cái quầy hàng cao cao kia bị đập hết, đám khách uống rượu có thể trông thấy ngươi múc rượu cho bọn hắn, cái này lại làm cho trong lòng bọn hắn cảm thấy rất thoải mái.

Ngươi có phải cắt xén hay không, liếc cái là có thể nhìn ra.

Quán rượu còn phải có khách quen mới được, Trần Nguyên nghĩ vậy, liền kéo cái băng ghế, ngồi xuống trước mặt người quen, kêu một bàn đồ ăn lên mời, uống cũng rất khoái hoạt.

Những khách cũ hài lòng, sinh ý tự nhiên là tốt, buổi chiều đã sớm bắt đầu nhiều người, ghế ngồi cơ hồ không còn.

Còn chưa tới thời điểm buổi tối, Trần Nguyên đã bán sạch một vạc rượu, hắn tin tưởng sinh ý hôm nay có thể tốt hơn so với ngày hôm qua.

Thời điểm đang vội vàng múc rượu cho khách nhân, có một thanh âm nói: “Chưởng quầy, mua rượu.”

Trần Nguyên đầu cũng không ngẩng lên, liền vội vàng đáp: “Đến rồi! Ngài muốn bao nhiêu?”

Thanh âm kia nói: “Ta uống rượu đều theo vò, ít nhất phải tính bằng cân.”

Vừa nghe là khách hàng lớn, Trần Nguyên vội ngẩng đầu, lại trông thấy một bóng người dáng người thon dài đang đứng ở trước mặt mình.

Sắc mặt Trần Nguyên lập tức không đúng, người này không phải là Bạch Ngọc Đường ngày hôm qua sao?

Chính mình nên làm sao bây giờ? Muốn làm việc buôn bán, không muốn liên hệ cùng những người này, bọn hắn lại nguyên một đám tìm tới tận cửa rồi!

Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Trần Nguyên, mỉm cười: “Huynh đài, đêm qua có ngủ ngon không?”

Trần Nguyên gật gật đầu: “Ngủ tốt, ngủ tốt, ngài muốn bao nhiêu rượu?”

Trên mặt Bạch Ngọc Đường treo một loại tươi cười làm cho Trần Nguyên nhìn không thấu: “Ta muốn một vò rượu, chỉ là, bạc của ta có khả năng không đủ.”

Trần Nguyên vội vàng cầm một vò rượu đến, nói: “Không sao, đêm qua ngài cứu ta một mạng, rượu này coi như đa tạ ngài !”

Trong nội tâm thật ra là muốn nói: “Uống rượu này xong, ngài cũng đi đi, hai chúng ta không quen!”

Đối với chút ít nhân vật trong giang hồ này, đặc biệt là nhân vật giang hồ bên người Bao Chửng, Trần Nguyên áp dụng thái độ đứng xa mà nhìn, thứ nhất không muốn chọc thị phi, thứ hai không muốn chọc Bao Chửng.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nhếch lên, cười một tiếng móc ra mấy khối bạc vụn, nói: “Ta xem xét ngươi chính là một người trọng tình nghĩa, Bạch mỗ tại Biện Kinh không có mấy người bằng hữu, nhận một vò rượu ngon của huynh đài, khôn cùng cảm kích, chỉ là ngươi làm mua bán nhỏ, ta sao có thể để cho ngươi chịu thiệt?”

Sau khi nói xong, tiếp nhận bình rượu của Trần Nguyên, cũng không khách khí, trực tiếp nói với người bán đồ ăn đối diện: “Này, cho cắt mấy món ăn mặn nhắm rượu!”

Nói xong, tay giơ lên, người bán đồ ăn kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một thỏi bạc đã rơi tại cái thớt gỗ, phóng mắt xem xét, liền biết là ba lượng bạc.

Bán đồ ăn mừng rỡ: “Khách quan muốn những thứ gì?”

Bạch Ngọc Đường kéo ghế qua, ngồi ở chính giữa đám khách uống rượu, khẩu khí rất lớn, phất phất tay nói: “Lấy nhiều nhiều một ít là được, không cần phải biết món gì! Làm xong thì bưng tới cho mọi người, ta mời chư vị nâng ly!”

Những người uống rượu kia dựa vào làm cu li kiếm chút tiền, vừa nghe có người mời khách, lập tức đều xông tới, Bạch Ngọc Đường hôm nay cũng rất cao hứng, đợi người bán đồ ăn kia đem thêm vài bản món ăn mặn tới, hắn chỉ lấy nửa cân thịt bò, toàn bộ những thứ còn lại ném cho những khách uống rượu kia.

Trần Nguyên nhìn mà lắc đầu, thấy Bạch Ngọc Đường lại đi về hướng mình, lập tức khách khí hô: “Đại gia, ngài còn có cái gì phân phó?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ta xem huynh đài là loại người khôn khéo, chỗ này của ta có một chuyện, muốn nhờ ngươi, không biết huynh đài có thể hỗ trợ hay không?”

Trần Nguyên lập tức lộ vẻ mặt khó xử, nói thật, hắn thực sự không muốn quan hệ với Bạch Ngọc Đường, ít nhất bây giờ còn chưa muốn.

Nhưng Bạch Ngọc Đường đã mở miệng, nếu như chính mình từ chối, lại sợ đắc tội nhân vật này, nghĩ một lát cũng chưa trả lời.

Bạch Ngọc Đường phảng phất như hiểu tâm tư Trần Nguyên, khẽ cười, nói: “Kỳ thật vấn đề này đối với huynh đài mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi, ta có một tri giao, họ Nhan tên Tra Tán, hiện tại bị giam tại phủ trong đại lao Khai Phong, ta muốn nhờ huynh đài thay ta thăm hắn, đưa một ít rượu và thức ăn cho hắn.”

Nhan Tra Tán? Trần Nguyên âm thầm suy nghĩ một chút, giống như đã nghe qua cái danh hào này, chỉ là nhất thời không nhớ ra, chỉ đưa vài món ăn và rượu, cũng không có vấn đề gì lớn.

Bạch Ngọc Đường khẳng định không tiện đi đưa, hắn “mượn” ba cái gì đó từ chỗ Bao Chửng, về sau quan phủ tìm hắn bốn phía, Trần Nguyên hiện tại thật sự có chút ít bội phục Bạch Ngọc Đường, rõ ràng còn dám ngông nghênh đi trên đường như vậy.

Lập tức ôm quyền nói: “Việc này cứ để tại trên người huynh đệ là được, chỉ là không biết hắn bị giam ở nhà tù nào?”

Bạch Ngọc Đường thấy Trần Nguyên đồng ý, phi thường hài lòng: “Đại lao Khai Phong phủ, phòng chữ Thiên.”

“Phòng chữ Thiên?” Trần Nguyên lắp bắp kinh hãi, đây chính là địa phương giam tù nhân tội nặng mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.