Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 528: Đổi bánh



Bàng Cát suy nghĩ như vậy, hắn muốn hoàn tất sự tình Tô Hiểu Du tại trước khi Trần Nguyên ra ngoài, như vậy chính mình sẽ an toàn hơn không ít, cũng có thể thoáng đả kích Nhân Tông một tý.

Đôi khi, thoáng đả kích hoàng đế một tý, là biện pháp tốt nhất để kéo dài thế công đến đối phương.

Hắn căn bản không hề nghĩ đến chuyện Trần Nguyên đã bắt đầu động thủ.

Bàng quý phi nhíu mày nói: “Nha đầu nông dân kia lại vô cùng cơ cảnh, mỗi ngày đều chạy đến chỗ hoàng hậu, thái độ hoàng hậu bây giờ đối với nàng cũng cải biến không ít, quả thực không tìm thấy cơ hội hạ thủ.”

Bàng Cát thở dốc một tiếng thật sâu, nói: “Con gái à, nếu như nha đầu kia sinh hạ đứa trẻ, vạn nhất là long tử, thời gian kết thúc của chúng ta đã tới, vi phụ cũng không sợ cái gì, ra đã là một lão già khọm, không sao cả, nhưng ngươi…..”

Bàng quý phi bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nói: “Phụ thân, chúng ta là người một nhà, không cần nói như vậy!”

Bàng Cát nhìn nàng có chút tức giận, thoáng nghĩ một tý, chính mình nói như vậy, quả thật hơi không ổn, cảm thấy hơi xấu hổ, cười một chút rồi nói: “Vi phụ nói lỡ, vi phụ nói lỡ.”

Hai mắt Bàng quý phi lộ ra hàn quang, nói: “Phụ thân yên tâm, con gái ở trong cung nhiều năm, há lại là người Tô Hiểu Du kia có thể ganh đua so sánh? Chờ ta hồi cung, nếu nàng thức thời thì cũng thôi, nếu không thức thời, còn suy nghĩ mấy cái gì đó nàng không nên nghĩ kia, ta sẽ không để cho nàng sống đến lúc sinh đứa trẻ ra.”

Bàng Cát gật gật đầu nói: “Chỉ là, nếu như Tào hoàng hậu che chở nàng?”

Bàng quý phi cười lạnh một tiếng nói: “Cùng một chỗ diệt trừ luôn, dù sao ta cũng đã sớm không muốn để cho nữ nhân kia cả ngày đứng ở trên đầu ta.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe người gác cổng tiến đến thông báo: “Thái sư, nương nương, hoàng hậu sai người đưa lễ tới.”

Bàng Cát lập tức đứng dậy khỏi mặt ghế, nói: “Đi, chúng ta đi tiếp nhận, cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.”

Tào hoàng hậu đưa lễ tới cũng không nhiều, cho dù nàng đưa nhiều hơn nữa, Bàng Cát cũng không nhìn vào trong mắt, đối với Tào hoàng hậu mà nói, cái này là ý tứ, tỏ vẻ trong mắt mình có Thái sư, đối với Bàng Cát mà nói, là có thể nói cho người khác biết, hoàng hậu vẫn nhớ đến hắn.

Tặng lễ đến chính là thị vệ trong nội cung, do Dương Nghĩa lĩnh đội, cái này thật sự làm cho Bàng Cát cảm thấy ngoài ý muốn.

Tuy cấp bậc Dương Nghĩa trong cung không cao, nhưng người ta là người bên cạnh Nhân Tông, sự tình chân chạy như vậy, chắc chắn là không biết để cho Dương Nghĩa đến, huống chi Dương Nghĩa tai điếc, làm loại chuyện này cũng không tiện.

Thời điểm Dương Nghĩa chứng kiến Bàng Cát, trong lòng bỗng nhiên hơi phát run, hắn chưa từng hãm hại người nào, chủng loại khẩn trương lần đầu tiên hại người kia hoàn toàn hiện ra trên mặt của hắn rồi, trầm ổn ngày thường rõ ràng không tìm thấy chút tung tích nào.

Bàng Cát nhìn sắc mặt Dương Nghĩa hơi kinh ngạc, lại không cảm thấy hoài nghi cái gì.

Hắn đi theo Nhân Tông hơn hai mươi năm, Dương Nghĩa là người thế nào, hắn cực kỳ rõ ràng, Bàng Cát căn bản không nghĩ tới Dương Nghĩa sẽ trở thành một gậy cuối cùng của Trần Nguyên, đưa mình vào phần mộ.

Hắn cười một chút với Dương Nghĩa, ôm quyền đánh ra một chuỗi thủ thế, vấn an Dương Nghĩa.

Bàng Cát biết ngôn ngữ của người câm điếc, hắn vốn là loại người đa tài, giống như Bao Chửng nói, nếu như hắn có thể nghiêm chỉnh làm công tác ở vị trí của mình, không bị những tranh đấu triều đình kia làm phức tạp, Bàng Cát hoàn toàn có thể làm trọng thần Đại Tống triều.

Một lát sau, Dương Nghĩa định thần, cũng cười một chút với Bàng Cát, dùng tay trao đổi lời nói một chút, ý tứ là muốn nói cho Bàng Cát, hắn đến là bởi vì hắn cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho Bàng Cát, tuy không thể nhập vào pháp nhãn Bàng Cát, nhưng hi vọng Bàng Thái sư vui lòng nhận cho.

Bàng Cát cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai Dương Nghĩa, không nói cái gì nữa.

Một bên, Bàng quý phi nói: “Phụ thân, nhà của chúng ta còn bánh ngọt hành thái không? Đưa cho Hoàng hậu nương nương một ít đi, hoàng hậu rất thích ăn.”

Đây là quy củ cũ rồi, có một lần Tào hoàng hậu nếm được bánh ngọt hành thái trong nhà Bàng Thái sư, tán dương còn ngon miệng hơn so với trong hoàng cung, vì vậy mỗi một lần Bàng quý phi về nhà, đều mang cho Tào hoàng hậu một ít điểm tâm, rất nhiều năm, đã tạo thành quy củ.

Bàng Cát biết rõ, Dương Nghĩa cũng biết.

Bàng Cát lập tức vào trong phòng lấy ra một ít, Bàng quý phi nói: “Phụ thân há có thể lấy ít như thế? Ngài bảo nhà bếp làm một ít nữa đi, đợi thời điểm bọn thị vệ chạy về hoàng cung, hoàng hậu còn có thể nếm thử món bánh nóng.”

Bàng Cát vỗ gáy mình một phát, nói: “Ngươi xem đầu ta này, vội vàng đến hồ đồ rồi.”

Vì vậy hắn lập tức gọi nhà bếp làm bánh mới, đồng thời bảo bọn người Dương Nghĩa nghỉ ngơi ở tại đây, tất cả đều rất bình thường, giống như mỗi lần tới phủ Thái sư trước kia.

Bọn thị vệ cười rất vui vẻ, bọn hắn biết rõ, thời điểm Bàng quý phi bảo bọn họ đi nhanh chút ít, luôn cho một ít tiền thưởng, những tiền thưởng này có thể bằng bổng lộc một tháng, cũng có thể là bổng lộc hai tháng, tóm lại, một chuyến này kiếm được rất khá.

Dương Nghĩa ngồi ở chính giữa chút ít thị vệ, tuy sắc mặt đã đã bình tĩnh không ít, nhưng trong lòng của hắn lại phập phồng giống như sóng cả mãnh liệt.

Sau một lát, điểm tâm nóng hổi được chuyển lên, người phủ Thái sư bọc kín, bọn thị vệ nhận được tiền thưởng liền đi ra ngoài.

Bàng Thái sư ra tay rất hào phóng, vài người góp tiền thưởng vào, đủ để cho bọn hắn đi đến nơi có thể biểu hiện thân phận nhất Biện Kinh tiêu pha một lần.

Thời điểm đang thương nghị nên đi nơi nào, Dương Nghĩa quay đầu lại đánh tay với bọn hắn: “Các ngươi chậm rãi đi, ta mang điểm tâm về cho hoàng hậu trước.”

Những thị vệ kia ở chung với Dương Nghĩa thời gian rất dài, đương nhiên hiểu ý tứ này, cũng phải không là lần đầu tiên Dương Nghĩa chủ động khơi mào sự tình mình khổ sai, lại để cho bọn họ đi tiêu sái, vài người lập tức mừng rỡ, vội vàng ôm quyền đa tạ.

Dương Nghĩa một mình phóng ngựa phi nhanh, đi qua hai con đường, bỗng nhiên nhảy lên, tiến vào trong một hẻm nhỏ, gõ vài cái ở trên một cái cửa gỗ trong hẻm nhỏ, cửa mở ra, Dương Nghĩa nhanh chóng đi vào.

Bên trong cũng đặt một cái lồng hấp thật lớn, bên trong lồng hấp, cũng là bánh ngọt hành thái nóng hổi.

Mấy người nhanh chóng Bàng Cát quý phủ lấy chút ít bánh ngọt hành thái từ trong hộp ra, sau đó thay bánh ngọt hành thái của bọn hắn vào, Dương Nghĩa đi ra ngoài, tiếp tục chạy đi.

…….

Tào hoàng hậu chứng kiến điểm tâm lấy ra từ trong nhà Bàng quý phi, ngắt một khối, đặt ở trong miệng hỏi: “Ừm? Tại sao vị lần này không giống với mấy lần trước?”

Nàng cau chân mày lại, nhìn Dương Nghĩa, bộ dạng Dương Nghĩa là cái gì cũng không biết đứng ở nơi đó.

Tào hoàng hậu thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, hỏi ngươi cũng bằng không.”

Bên cạnh, một cung nữ nói: “Chắc là trong nhà quý phi thay đổi đầu bếp, nương nương, nếu không hợp khẩu vị, vậy thì mang những thứ này xuống dưới nhé?”

Thời điểm Tào hoàng hậu muốn gật đầu, bỗng nhiên cười một chút rồi nói: “Coi như hết, cứ để ở chỗ này, cái này tốt xấu cũng là một mảnh tâm ý của quý phi, không thể lãng phí.”

Dương Nghĩa khom người cáo lui, vừa xoay người, liền nghe được có người hô: “Tô quý nhân tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”.

Tào hoàng hậu khẽ lắc đầu, nói với cung nữ hai bên: “Tô quý nhân này tuy không hiểu một ít lễ tiết, nhưng coi như là có hiểu biết, hậu cung nhiều Phi tần như vậy, chỉ có nàng sớm muộn gì cũng đến, cũng coi như là có tình nghĩa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.