Giám quân trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: “Không thểnào, tại hạ há có thể nói lung tung? Chớ coi ta giống như ngươi.”
Đổng Khuê nở nụ cười, nhìn giám quân giống như đang nhìn một người ngu
ngốc, nói: “Ngươi, con mẹ nó, không biết bỏ ý định ăn ngay nói thật đi
à? Nói cho người khác biết ngươi bị sợ, thiếu chút nữa đái ra quần, sau
đó bị người chém hả? Huynh đệ, ta van ngươi, ngươi không biết xấu hổ,
nhưng quân đội của ta đây còn cần mặt mũi đấy.”
Giám quân tập
mãi thành thói quen đối với việc Đổng Khuê nói tục, suy nghĩ một chút,
xác thực là lời Đổng Khuê nói cũng rất có đạo lý.
Người khác hỏi tại sao mình bị thương, quả quyết không thể nói mình bị sợ, thoáng một
tý đã té ngã, sau đó bị người ta chém một đao gây tổn thương.
Mặc dù là người đọc sách, cái mặt mũi này cũng không thể tùy tiện ném
đi, không lừa gạt triều đình là được rồi, ít nhất sau khi chính mình trở về, những người kia hỏi mình, phải hơi che lấp một tý mới được.
Đổng Khuê nhìn thần sắc của hắn, bỗng nhiên đi lên, hạthấp thanh âm
xuống, hỏi: “Thế nào? Ngươi thật sự đau à, chúng ta ở đây thêm một lát
nữa cũng không sao, cho ngươiđi tìm đàn bà Đông Doanh, bắt cửi hết đồ ra trước mặt ngươi, ta cam đoan ngươi sẽ khỏe như rồng hổ!”
Giám
quân giận dữ, đang định nổi giận, Đổng Khuê lại vội vàng khoát tay, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, không nên tức giận, đúng rồi, cái nhà này
không tệ, chúng ta đi vào nghỉ tạm một hồi, để cho huynh đệ ăn một chút
gì đó rồi tiếp tục đi, thế nào?”
Giám quân gật đầu, nói: “Hành quân nghe theo lời ngươi, cứ làm như vậy đi.”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, bị Đổng Khuê quấy rầy như vậy, bờ vai của mình phảng phất như không còn đau đớn gì cả.
Bọn Đổng Khuê đi vào ngôi nhà, nữ nhân Đông Doanh vẫn còn nằm ở trên giường chờ Cao Sâm Ngọc Minh trở về.
Phía dưới ki-mô-nô rộng thùng thình không mặc bất luận quần áo gì, tuy
thời điểm Đổng Khuê xâm nhập, nữ nhân kia bị hù, chăm chú kéo chặt thắt
lưng của mình vào, nhưng trước hai ngọn núi trước ngực nhảy lên liên
hồi, lại làm cho con mắt những binh sĩ quân Tống kia nhìn vào thẳng tắp.
Nữ tử Đông Doanh đều thuộc về loại phụ nữ khéo léo đẹpđẽ, đó là một
loại phụ nữ có thể kích động ham muốn của nam nhân, làm bọn họ rất thích chà đạp các nàng.
Nữ tử kia kinh hoảng nói một câu gì đó, bọn Đổng Khuê nghe không hiểu, càng không biết trả lời thế nào.
Chỉ là tất cả lực chú ý của bọn hắn đều tập trung ở bộ ngực nàng kia,
nàng kia bởi vì quá sợ hãi, bộ ngực nhảy lên nhảy xuống hết sức lợi hại, có thể trông thấy hình dáng mơ hồ.
Một binh sĩ tại nhỏ giọng nói một câu bên tai Đổng Khuê, nói: “Tướng quân, rất đẹp.”
Con mắt Đổng Khuê cũng nhìn thẳng, miệng nói: “Ta biết rõ.”
Giám quân nghe được bọn hắn nói chuyện, liền lên tiếng quát: “Các ngươi muốn làm gì? Hành quân nghiêm cấm gian dâm con gái, đây là quân quy,
các ngươi muốn trái với quân kỷ sao?”
Binh sĩ đều không trả lời, từ trong ánh mắt bọn hắn có thể nhìn ra, bọn hắn muốn, bọn hắn thật sự rất muốn.
Con mắt bọn hắn nhìn về phía Đổng Khuê, Đổng Khuê hít hai hơi thật sâu, hung hăng trợn mắt liếc nhìn giám quân, quay người lại, nói: “Đi, nên
nấu cơm thì nấu cơm, ăn một bữa thật no, chúng ta còn phải tiếp tục đi
lên phía trước, đừng con mẹ nó lãng phí khí lực ở trên người nữnhân.”
Đổng Khuê đã nói chuyện, mặc dù không cam lòng, những các binh sĩ cũng chỉ có thể buông tha.
Nguyên một đám quay người ra ngoài, lúc giám quân cũng muốn đi ra, Đổng Khuê bỗng nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Ta đã nói với ngươi,
ngươi tốt nhất là ở chỗ này trông coi, bằng không thì, nếu có huynh đệ
nào không khống chế nổi, đến lúc đó, ngươi cũng đừng bắt bẻ lão tử.”
Giám quân tưởng tượng cũng đúng, mình đi ra ngoài cũng không giúp được
cái gì, cứ ngồi trong phòng này, tránh việc đám lính kia thực sự thật sự không nhịn nổi, làm ra sựtình trái pháp luật quân kỷ, đến lúc đó Đổng
Khuê khẳngđịnh sẽ bao che khuyết điểm, mình không xử lý được.
Đợi cho những binh lính kia đều rời đi, giám quân nàyđột nhiên cảm giác
được không khí trong phòng dường như có chút xấu hổ, liếc nhìn nữ nhân
Đông Doanh, chỉ thấy nữnhân kia đang rúc vào góc tường, một bộ bộ dạng
rất khủng hoảng.
Vừa rồi nam nhân từ trong nơi này đi ra ngoài
chém mình chắc là trượng phu của nàng, nữ tử này vừa mới mấtđi trượng
phu, nếu như không phải mình vừa vặn tiến đến, chắc hẳn đám người Đổng
Khuê kia sẽ không bỏ qua cho nàng, vận mệnh sẽ rất bi thảm.
Giám quân bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra vẻ mỉm cười với nữ nhân Đông Doanh, sau đó liền ôm quyền, cũng không quản đối phương có nghe hiểu hay không,
ngón tay chỉ ra bên ngoài, nói: “Cô nương yên tâm, binh sĩ Đại Tống bên
ngoài kia…..”
Sau đó dùng ngón tay chỉ nữ tử, nói: “Bọn hắn vừa rồi hành xử có chút thô lỗ, khả năng là đã quấy nhiễu cô nương.”
Tiếp theo vỗ vỗ bộ ngực của mình: “Có ta ở đây, không người nào dám đến gây thương tổn ngươi.”
Nói xong, hắn liền cười một tý, tận lực biểu hiện ra khuôn mặt thân thiện.
Nữ nhân Đông Doanh lại hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của giám quân này, tại
Đông Doanh, nữ nhân là chiến lợi phẩm cho người thắng, đây là chuyện rất bình thường.
Nàng đã nhìn ra, những người này chính là người thắng, vừa rồi xác thực là có chút bận tâm về vận mệnh mình sẽ phải đối mặt.
Nhưng giám quân biểu đạt một phen thủ thế, nàng lập tức nở nụ cười,
nàng suy nghĩ, ngón tay giám quân chỉ ra những binh lính bên ngoài kia,
sau đó lại chỉa chỉa nàng, cuối cùng lại vỗ vỗ bộ ngực của mình, lộ ra
dáng tươi cười, ý tứ rất rõ ràng rồi, đúng là nói bảo nàng chọn những
nam nhân kia hay giám quân, chỉ cần mình có thể hầu hạ hắn cao hứng, hắn sẽ không giao mình cho những người rất lỗ bên ngoài mãng kia.
Đối với nam nhân Tống triều, nữ tử Đông Doanh thời đại này không có bất
kỳ phản cảm gì, huống hồ điệu bộ giám quân tao nhã, xem xét chính là
người đọc đủ thứ thi thư, người như vậy mình đi Đại Tống tìm cũng rất
khó tìm được, hiện tại hắn muốn chính mình phục vụ, há có đạo lý cựtuyệt đây?
Nữ tử Đông Doanh chậm rãi đứng lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười với giám quân.
Giám quân nhìn Đông Doanh nữ tử nở nụ cười, đã không có bộ dáng sợ hãi
lúc trước, cho rằng nàng lĩnh ngộ được ýđồ của mình, cũng mỉm cười một
chút.
Nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là, nữ nhân Đông Doanh này đi tới, vốn là cầm lấy chai rượu trên bàn, rót một chén rượu cho mình,
sau đó rất cung kính nói một câu gì đó, rồi xoay người sang chỗ khác,
đóng cửa phòng lại.
Giám quân kinh ngạc một hồi, không rõ nàng đóng cửa làm cái gì.
Vẫn chưa kịp phản ứng, nữ tử Đông Doanh đã cửi thắt lưng của mình ra,
kimono rộng thùng thình và phụ tùng từtrên bờ vai trượt xuống, một thân
da thịt tuyết trắng lập tức kích thích hai mắt giám quân.
Nữ
nhân Đông Doanh này chậm rãi xoay người, bộ vịthần bí nhất trên người nữ nhân lộ ra không sót gì ở trước mặt giám quân, hơn nữa nàng còn đi từng bước một tới.
Giám quân cực kỳ kinh hoảng, muốn đẩy nàng kia
ra, lại cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, muốn kêu người, lại cảm thấy
thật mất mặt, huống hồ người khác tiến vào thấyđược tình cảnh này, mình
cũng không nói rõ ràng, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, đứng dậy, muốn lao ra ngoài cửa.
Nhưng nữ tử Đông Doanh kia thoạt nhìn xinh
xắn lanh lợi, động tác lại vô cùng nhanh, nện một bước đã đến trước mặt
giám quân, thân hình nhỏ bé thoáng một tý đã tiến vào trong ngực giám
quân, giám quân chỉ cảm thấy hai cái bánh bao mềm mại đang ma sát trên
bụng của mình.
Hắn còn có một chút lý trí, cánh tay muốn đẩy ra, rồi lại không dám chạm vào thân hình trước mắt, hai cánh tay giơ lên
cao cao, đã hoàn toàn không còn chủ ý, trong miệng thì thào nói: “Nhanh
bỏ ra, nam nữ thụ thụ bất thân, ta đã có nương tử rồi.”