Đổng Khuê đỏ mặt lên, nói: “Vâng, ta biết rồi.”
Trần Nguyên vỗ vỗ bả vai Đổng Khuê, nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự không biết cầm bút, đến chỗ ta cũng được.”
Những lời này lại làm cho Đổng Khuê không biết nên trả lời như thế nào, cám ơn Trần Nguyên? Đây chẳng phải là thừa nhận mình nhận thua sao?
Phản bác hảo ý này? Nếu mình thật sự không cầm nổi bút, vậy thì làm sao bây giờ?
Vài người bên cạnh che miệng ba vụng trộm cười, Đổng Khuê cảm thấy rất
xấu hổ, vừa lúc đó, ở bên ngoài thành, một kỵ binh chạy tới, xa xa đã
hô: “Địch Thanh tướng quân có quân lệnh, mở cửa thành ra, đại quân sẽ
vào thành, chư tướng trên thành làm tốt chuẩn bị thủ thành, kỵ binh Liêu quốc đã tới.”
Lưu Bình vội vàng chạy đến đầu thành, nói: “Lấy quân lệnh ra.”
Người binh lính kia sớm đã buộc chặt quân lệnh trên mũi tên, Lưu Bình
vừa dứt lời, “rùng”, một mũi tên vừa vặn bắn xuyên qua đỉnh đầu Lưu
Bình, dính vào cột gỗ.
Lưu Bình nắm lấy xem xét, hạ lệnh mở cửa thành ra, đồng thời nói với Trần Nguyên” “Chưởng quầy, khách đã đến.”
Trần Nguyên thở phào một cái, ôm quyền với mọi người chung quanh một
vòng, nói: “Phiền chư vị rồi, một trận chiến cuối cùng, nhất định phải
thắng thật đẹp.”
Đại quân Địch Thanh vừa mới tiến vào trong
thành, thậm chí cửathành vẫn chưa có hoàn toàn đóng kỹ, binh mã của Gia
Luật Niết Cô Lỗ cũng đã đến.
Sáu bảy vạn kỵ binh hiện lên, ba mặt giết tới, trong khoảnh khắc đã chặt đứt toàn bộ con đường đi thông
về hướng Trung Kinh Đô, bao vây kín mít.
Trần Nguyên đã nhìn thấy Gia Luật Niết Cô Lỗ, hắn tin tưởng đối phương cũng đã thấy được mình.
Trong thành, hai trăm khẩu pháo đã bố trí xong tất, còn có cả trên đầu thành, cũng có dị pháo mới nhất của quân Tống.
Loại dị pháo này nhìn về phía trên rất giống pháo hoa lễ mừng năm mới
trước kia Trần Nguyên nhìn thấy, chỉ khác ở chỗ họng pháo lớn hơn rất
nhiều, uy lực cũng không phải rất lớn, tầm bắn cũng không phải quá xa,
nhưng đặt ở đầu tường lại rất phù hợp, thân pháo nặng 500 cân, sàn xe có hai bánh xe, chỉ cần năm tên lính là có thể kéo được.
Trên
thành dưới thành, quân Tống đang điều chỉnh góc độ pháo, trên đầu thành, người cầm nỏ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, liên nỏ, xe nỏ, Thần Tí Nỗ, lần
lượt từng cái một cũng đã kéo dây cung lên.
Mặt khác còn có
một đám binh cầm súng kíp, bọn hắn đóng ở bên ngoài thành, trong một khe hào, nhân số tổng cộng năm ngàn người, đây là lần đầu tiên quân Tống sử dụng binh súng kíp đại quy mô trên chiến trường, cũng là lần đầu tiên
binh súng kíp đóng ở tuyến ngoài cùng chiến trường, chủ yếu đảm nhiệm
nhiệm vụ ngăn chặn quân địch.
Năm ngàn người đần ra trong
chiến hào ở ngoài thành, dựa vào tường thành, hiện lên một trận hình
phòng ngự, bọn hắn chính là chướng ngại thứ nhất Gia Luật Niết Cô Lỗ
phải vượt qua.
Trần Nguyên trông thấy Gia Luật Niết Cô Lỗ
dừng bước trước chiến hào 500 bước, nhưng cũng không phải hắn đình chỉ
công kích, mà là chuẩn bị xung phong.
Một hồi gió mạnh thổi
qua đầu tường, trong nội tâm Trần Nguyên thật sự có chút ít kích động,
một cái trò chơi vừa đã sắp kết thúc, giống như kết quả mình dự đoán,
rồi lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Nguyên.
Lần này Gia Luật Niết Cô Lỗ tới Trung Kinh Đô, hoàn toàn chính là chịu chết, hắn căn bản không có bất luận hi vọng gì.
Nhưng Trần Nguyên hiểu loại cách làm này của Gia Luật Niết Cô Lỗ, đồng
thời trong lòng cũng âm thầm bội phục, hắn tự vấn lòng, nếu như đổi lại, để hắn là Gia Luật Niết Cô Lỗ mà nói, hắn sẽ làm ra hai chủng lựa chọn, một loại là tận lực cầu hoà, thậm chí không tiếc đánh mất hết thảy.
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, luôn luôn là tôn chỉ của Trần
Nguyên, nếu đối phương không cho mình động chân tay, Trần Nguyên cũng sẽ không chờ chết, hắn sẽ mang theo bốn mươi vạn kỵ binh đánh tới những
địa phương khác, không thể trêu vào, luôn có thể chạy mà?
Đoạn thời gian này hắn một mực phòng bị Gia Luật Niết Cô Lỗ chạy trốn,
hiện tại xem ra, mình đã dùng chú ý tâm tiểu nhân đo bụng quân tử của
Gia Luật Niết Cô Lỗ, người ta lựa chọn phương thức anh hùng nhất để làm
ra một cái kết thúc với mình.
Một số năm về sau, có thể sẽ có người Khiết Đan một lần nữa nhớ tới Gia Luật Niết Cô Lỗ, cũng có thể
bọn hắn sẽ coi hoàng đế Liêu quốc biết rõ hẳn phải chết còn muốn tấn
công này là anh hùng, nếu nói như vậy, Gia Luật Niết Cô Lỗ đã được như ý nguyện.
Tất cả mọi thứ diễn ra về sau, Trần Nguyên không
muốn ngăn cản, bánh xe lịch sử đều là do chiến tranh thôi động, móng
ngựa bước qua tuế nguyệt, có ít người, có một số việc, có vài quốc gia,
nhất định sẽ trở thành hồi ức, Gia Luật Niết Cô Lỗ đã muốn trở thành đối tượng để người khác hồi ức, vậy thì cứ thanh toàn cho hắn.
Dưới thành, đội hình xung phong của người Liêu quốc đã được dọn xong, ở
bên trong thành, toàn bộ quân Tống cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gia Luật Niết Cô Lỗ vẫn chưa động.
Địch Thanh nhìn năm nghìn súng kíp binh ở bên ngoài thành đợi bên trong chiến hào, trong lòng thầm nhíu mày, năm nghìn huynh đệ thật sự có thể
bảo vệ cho thành này sao?
Súng kia tuy trình bắn rất xa, nhưng lắp đạn vẫn rất rườm rà, trong nội tâm Địch Thanh thật sự không chắc chắn.
Nhưng Lưu Bình lại tin tưởng mười phần.
Không qua thời gian bao lâu, thiết kỵ người Liêu quốc liền dẫn theo một đống bụi đất mà đến, súng kíp binh bên trong chiến hào thật sự có chút
khẩn trương, tuy trước kia bọn hắn đã thực chiến qua tại Doanh châu rồi, hiệu quả cực kỳ không tệ, nhưng những người Liêu quốc này xung phong
hoàn toàn khác với những người Đông Doanh.
Tốc độ của người Liêu quốc nhanh hơn, khí thế mạnh hơn nhiều.
Đạo Chiếm đứng ở phía dưới thành, phụ trách chỉ huy trận chiến đấu này, trong nháy mắt người Liêu quốc xung phong đó, Đạo Chiếm phát hiện địch
nhân trước mắt mình bỗng nhiên biến thành một mảnh mơ hồ, tàng hình
trong bụi đất đầy trời đằng kia.
Cung nỏ người Liêu quốc phô
thiên cái địa bắn đến, chiến hào chính là yểm hộ tốt nhất cho súng kíp
binh, tên nỏ bay sát đỉnh đầu của bọn hắn, rất khó có thể trực tiếp bắn
vào trong.
Kinh nghiệm chiến hào của quân Tống có thể nói là
vừa mới khởi bước, ban đầu là do Vũ Minh thủ một lần tại Triều Tiên, về
sau là kinh nghiệm tác chiến của Hứa Hoài Đức.
Hai lần chiến
dịch này lại để cho quân Tống nếm được của ngon ngọt chiến hào, chính
giữa còn có công lao của Trần Nguyên, hắn tin tưởng vững chắc, phân phối súng kíp binh vào chiến hào, nhất định là hình thức tác chiến tốt nhất.
Vì vậy Tằng Công Sáng lập tức sưu tập tư liệu về phương diện này, mới
có đường hầm một dài hai dặm bên ngoài Trung Kinh Đô hiện tại.
Người Liêu quốc càng ngày càng gần rồi, có thể ngăn cản được sao? Đạo
Chiếm chưa từng hoài nghi, nhưng hắn lại lặng lẽ sát mồ hôi trong lòng
bàn tay một chút, hít một hơi thật dài, làm cho mình lạnh hơn tĩnh một
ít, đợi thời điểm kỵ binh Liêu quốc đến ba trăm bước, bỗng nhiên giơ
trường đao lên cao cao, quát: “Chuẩn bị.”
Một mảnh tiếng vang ken két vang lên, bọn rất nhanh kiểm tra chính mình súng kíp có trục
trặc hay không, chì đánh và hỏa dược đã lắp xong xuôi hay chưa.
Chờ đợi đại khái mười giây đồng hồ, Đạo Chiếm chỉ trường đao về phía trước, hô: “Phía trước!”
Ba nghìn súng kíp đồng thời chỉ về hướng kỵ binh Liêu quốc đang vọt tới.
Đồng thời, Vũ Minh ở bên trong thành cũng đang cao giọng chỉ huy: “Chuẩn bị.”
Hai trăm người lập tức bỏ đạn pháo vào, các binh sĩ tay cầm bó đuốc
đứng ở bên cạnh thân pháo, chỉ chờ một tiếng ra lệnh sẽ nhen nhóm kíp
nổ, bên cạnh mỗi một pháo đều có mười tên binh sĩ Tống triều đứng, chuẩn bị sẵn sàng.
Xa xa, những người Khiết Đan kia cực kỳ có trật tự đứng ở địa phương Trần Nguyên chỉ định cho bọn hắn, không ai đi
loạn, bọn hắn trung thực hơn so với Trần Nguyên tưởng tượng, rất nhiều
người trẻ tuổi trong đó còn chuẩn bị chiến đấu cùng quân Tống, bảo vệ
Trung Kinh Đô này.