Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 635: Chương 598: đường đột



Không đợi Tư Mã Quang đồng ý, Phạm Thuần Hữu đã đánh mắt về hướng Fujiwara Côn Tam Lang, Fujiwara cười cười nói: “Tư Mã đại nhân, Phạm công tử nói cực kỳ đúng. Lời tại hạ vừa mới nói khả năng quá thẳng thắn, ta xin giải thích với đại nhân, tại hạ cũng cho rằng đương kim hoàng thượng là minh quân ngàn cổ, nhưng bên cạnh minh quân khó tránh khỏi có một vài tiểu nhân, ý của ta là, chúng ta tổng nên đề phòng một chút mới được.”
Lời này dễ nghe hơn một chút, Tư Mã Quang vẫn chưa có ngồi xuống, nhưng bước chân lại ngừng lại, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với tất cả thủ đoạn có thể đề phòng Trần Thế Mỹ, liền hỏi: “Ngươi nói một chút đi, làm như thế nào đẻ đề phòng hắn?”
Chủ mấy câu ngắn ngủn này, Fujiwara Côn Tam Lang đã đoán được đại khái điểm mấu chốt và tâm tư của Tư Mã Quang, những năm này, vì để Đông Doanh có thể phục quốc, hắn đã chịu quá nhiều nhục nhã, được nhục nhã rèn dũa, tâm trí và tài cán của hắn đã được tăng lên rất nhiều, đặc biệt là nghiên cứu đối với lòng người Tống, Fujiwara thật sự đã tốn một phen công phu.
Chỉ cần có thể thuyết phục Tư Mã Quang, mình sẽ có cơ hội khơi mào loạn trong Đại Tống ngày sau, chỉ cần Đại Tống loạn rồi, cơ hội hắn chờ mong sẽ tới.
Đầu Fujiwara cấp tốc nghĩ kỹ từ ngữ, miệng nói: “Hiện tại Trần Thế Mỹ nói hắn muốn đi Quỳnh Châu, chắc hắn không đến mức để thiên hạ chỉ trích, nuốt lời vào bụng, nhưng người đã đi, thế lực của hắn có thể lập tức rời khỏi triều đình hay không, vẫn là một điểm không biết trước được.”
Tư Mã Quang nghe đến đó, khẽ gật gật đầu, đây cũng là sự tình hắn lo lắng nhất.
Fujiwara nở nụ cười, nói: “Cho nên, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị, nếu hắn đi, vậy thì thiên hạ thái bình, tự nhiên không còn gì tốt hơn nữa, nếu hắn còn có một chút cách nghĩ gì đó không nên có, chúng ta cũng phải có đầy đủ thủ đoạn để ứng phó mới được.”
Tư Mã Quang lại lần nữa ngồi xuống, nói: “Đằng huynh, nói ý nghĩ của ngươi ra đi, nếu như có thể thực hiện lời mà nói…tại hạ tự nhiên sẽ hết mình vì Đại Tống.”

Chứng kiến Tư Mã Quang lại lần nữa ngồi xuống, nội tâm Fujiwara Côn Tam Lang thầm buông một tảng đá xuống, hắn rất rõ ràng, năng lượng Phạm Thuần Hữu rất nhỏ, phụ thân hắn Phạm Trọng Yêm là lão đầu thông minh, sẽ không để ình lợi dụng.
Nhưng Tư Mã Quang không giống, nếu như Tư Mã Quang có thể dựa theo lời mình nói mà làm, rất có thể sẽ thành công.
Hắn lập tức lấy ra một bộ lí do sớm đã chuẩn bị tốt: “Trần Thế Mỹ có một ưu điểm lớn nhất, chính là hắn có kiên nhẫn, cầm sự tình tân chính mà nói, trong mười chế độ, đến mấy năm trước, vấn đề quan lại vô dụng cuối cùng mới được xác định.”
“Còn có cả chuyện Đông Doanh và Triều Tiên, mấy năm trước hắn có thể thực hành chiếm lĩnh quân sự, nhưng hắn không làm, một mực đợi cho thời cơ chín muồi mới thoải mái hái trái cây, đọ sức cùng đối thủ như vậy, không có đường tắt để đi.”
Tư Mã Quang cảm thấy Fujiwara nói rất có đạo lý, không tự giác mà gật gật đầu.
Động tác này lại lần nữa làm cho Fujiwara vui vẻ, hắn có vẻ rất tự tin, nói: “Thái tử năm nay năm vừa mới mười lăm, tuy tuổi nhỏ một ít, thế nhưng chính vì hắn tuổi nhỏ, cho nên chưa đã bị Trần Thế Mỹ đầu độc, chỉ cần chúng ta có thể làm cho thái tử hiểu rõ sai trái, ngày sau thái tử kế vị, tất nhiên sẽ là thời điểm chúng ta triệt để diệt trừ Trần Thế Mỹ.”
Thái tử kế vị? Nói thật, lúc này ít nhất còn phải chờ khoảng mười năm nữa.
Hơn nữa, có ý nghĩ này, ít nhiều cũng có chút bất kính đối với Nhân Tông, nhưng Tư Mã Quang cảm thấy biện pháp này không tệ, có thể làm được.

Còn có, gần đây biểu hiện của Trần Thế Mỹ cũng quả thật làm cho Tư Mã Quang sinh ra hi vọng, nói không chừng ngày sau thật sự không cần đi một bước kia, cho nên thời gian dài một chút dường như không có gì không tốt.
Phạm Thuần Hữu nói theo một câu: “Tư Mã huynh, ta cảm thấy việc này có thể thực hiện, theo như lời Đằng huynh, một ngày vạn tuế còn sống, chúng ta không nhúc nhích được Trần Thế Mỹ, nhưng Trần Thế Mỹ tất nhiên cũng sẽ không làm sự tình vượt rào, nếu ngày sau hắn mưu đồ làm loạn, chúng ta giúp thái tử sớm làm phòng bị, thực sự là việc tất yếu.”
“Ai, được rồi, thái tử nơi đó cứ giao cho ta làm, Thuần Hữu, đoạn thời gian này ngươi cũng không cần làm chuyện gì khác, cứ từ từ nhìn tình hình đã.”
Tư Mã Quang nói lời này, coi như là đáp ứng rồi, nhưng hắn quên tính cách Phạm Thuần Hữu, Phạm Thuần Hữu là một người rất có chấp, hắn xác định Trần Thế Mỹ là người xấu, về sau, liền lấy vặn ngã Trần Nguyên làm nhiệm vụ của mình, dù là Bao Chửng, Phạm Thuần Hữu cũng dám chống lại.
Hắn biểu hiện ra là đáp ứng Tư Mã Quang rồi, nhưng trong nội tâm căn bản không tin tưởng Tư Mã Quang sẽ đợi được đến lúc đó, cho nên hắn vẫn muốn điều tra bản án Bàng Cát.
Cái bản án này rất nhiều người đều nói với Phạm Thuần Hữu là hãy thận trọng, càng như vậy, Phạm Thuần Hữu càng tin tưởng, một khi chính mình vạch trần đáp án, Trần Thế Mỹ sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn điều tra không tiện lắm, Phạm Trọng Yêm, Tư Mã Quang cũng đã cảnh cáo Phạm Thuần Hữu, thời gian này không nên chơi mờ ám cùng Trần Thế Mỹ.

Phạm Thuần Hữu nhìn Fujiwara Côn Tam Lang dùng tên giả Đằng Khôn bên người, trong nội tâm bốc lên một ý niệm: “Người này làm việc cũng coi như tỉnh táo, nếu để cho hắn đi điều tra Chỉ huy sứ kia, nhất định sẽ có kết quả, hơn nữa thân phận của hắn là bình dân, cũng không liên lụy quá nhiều.”
Trong nháy mắt, kỳ hôn lễ giữa Trần xuân muội và Từ Tích đã đến, ngày này Phò mã phủ rất náo nhiệt.
Từ lúc buổi sáng, mặt trời vừa mới lên, những khách mới kia từng bước từng bước đến cửa, không qua một canh giờ, cả con đường đã bị xe ngựa bịt kín mít.
Bàng Hỉ ở bên ngoài cực lực duy trì trật tự, nhất định phải cam đoan một lối đi để cho Từ Tích có thể tới đón Trần xuân muội.
Mấy ngàn khách đến, chỉ một cái Phò mã phủ là khẳng định không đủ chứa, cũng may bình thường Trần Nguyên quan hệ không tệ với mấy láng giềng, các nhà hàng xóm đều mượn hết, lúc này mới bày được hơn một ngàn bàn tiệc rượu.
Bàng Hỉ làm quản gia nhiều năm như vậy, hắn thề, lúc này đây là lúc khiêu chiến lớn nhất trong đời hắn.
Mấy ngàn người đến, đều phải đưa đối phương đến tận chỗ ngồi, những quan to triều đình cùng đại quan địa phương kia còn dễ nói, bình thường quan địa phương cũng sẽ không so đo, nhưng một đám bằng hữu của Trần xuânmuội và Trần Đông ca, Bàng Hỉ thường xuyên xảy ra sai sót, thường xuyên coi bọn họ là tùy tùng rồi an bài chỗ ngồi.
Những này tiểu tử cũng không quan tâm, tự mình tìm trở về bàn tiệc là được.
Trần Nguyên cũng không cần để ý đến bọn hắn, từ buổi sáng đến hiện tại, Trần Nguyên vẫn đứng trước cửa nghênh đón khách mới, có ít người hắn nhận ra, có ít người lại chưa từng gặp.

Mắt thấy sắp đến giờ rồi, người phía trước bỗng nhiên tránh ra một lối đi, một đội cấm quân chạy đến trước, xem xét điệu bộ này, Trần Nguyên biết là người trong hoàng cung đến.
Chắc Nhân Tông không biết, không biết vì cái gì, đoạn thời gian này Nhân Tông biến thành người hơi lười, trên cơ bản không thích bước ra khỏi cung, hơn nữa hắn rất sợ người khác nhao nhao bao vây hắn, cả thiên hạ triều đình này, niềm vui thú duy nhất của hắn chính là mang theo Triệu Thực chơi.
Nhưng Nhân Tông nhất định sẽ phái người đến, Trần Nguyên cũng không biết đến người là ai, là ai cũng đại biểu Nhân Tông, mình tranh thủ thời gian đi đón là được.
Xa giá xốc lên, Tô Hiểu Du từ bên trong đi ra, trên mặt treo dáng tươi cười thân ái, nói: “Trần đại nhân, hoàng thượng có chút ít sự tình quấn thân, không thể đến đây hạ lễ, Bổn cung tạm thời thay hoàng thượng chúc mừng Trần đại nhân.”
Đây là lời nói khách khí, nhưng có lời này cũng đủ rồi, không ai nói thời điểm mình kết hôn sẽ bắt Nhân Tông phải trình diện, Trần Nguyên cũng khách khí một tý, dẫn Tô Hiểu Du đi vào chỗ ở bên trong.
Những năm này Tô Hiểu Du sống an nhàn sung sướng, nhìn về phía trên càng có khí chất cao quý.
Trước đó nàng đặt cửa không tốt, nhưng có lẽ phụ tử Triệu Thự nhận được tình nghĩa của Tô Hiểu Du, từ khi đó, thái độ của Triệu Thự đối với Tô Hiểu Du rõ ràng đã thân cận hơn không ít, một thời gian ngắn trước Triệu Thự tìm người đọc sách, còn chuyên môn tìm một người cháu Tô Hiểu Du, cũng là cho Tô Hiểu Du một tín hiệu rất rõ ràng.
Trần Nguyên nghĩ hiện tại Tô Hiểu Du đã rất thỏa mãn, nhưng làm cho Trần Nguyên ngoài ý muốn chính là, Tô Hiểu Du đi xuống xa giá, về sau, Triệu Thự lại đi xuống theo, ôm quyền noi với Trần Nguyên: “Phò mã gia, bổn vương không mời mà tới, quấy rầy một ly rượu mừng, có phải là hơi đường đột không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.