Fujiwara không nói gì, Quý Tân cười ha ha một tiếng, nói: “Công tử, sự tình này, chính ngươi vốn khó tránh khỏi liên quan, bây giờ vẫn chưa rút thân ra sao?”
Phạm Thuần Hữu ngốc nghếch vỗ bàn một cái, nói: “Quý Tân! Ngươi đừng tưởng rằng mình là một Vương gia có thể mắt không vương pháp, hôm nay nếu ngươi dám làm gì Đằng huynh, ta nhất định phải tố cáo ngươi trước mặt vạn tuế!”
Quý Tân cười ha ha: “Ha ha ha! Tố cáo ta trước mặt vạn tuế? Phạm công tử, ta cho ngươi biết, Quý Tân ta là Vương gia an phận thủ thường, chưa bao giờ hội làm sự tình gì loạn kỷ cương, cũng sẽ không bao giờ không để ý đến vương pháp Đại Tống! Không cần ngươi đi đến chỗ vạn tuế tố cáo ta, ngày mai trên triều đình, Quý Tân không thiếu được việc xin Phạm công tử cho ta một câu trả lời, cho hơn mười vạn dân chúng Doanh Châu Đại Tống một câu trả lời!”
Hắn nói rõ ràng rành mạch như thế, hơn nữa còn khiêng dân chúng Đại Tống ra, thật sự làm cho Phạm Thuần Hữu cả người ngây ngẩn cả người, sự tình lớn như vậy sao?
Quý Tân cười một tiếng lạnh lùng, không giải thích cái gì, phất tay nói với gia đinh của mình: “Coi chừng bọn hắn, ta đến Khai Phong phủ báo án!”
Thẳng đến ngày hôm sau, thời điểm vào triều, Phạm Thuần Hữu mới biết được, Đằng Khôn không gọi là Đằng Khôn, cũng không phải nhân sĩ Đại Tống, hắn là người Đông Doanh, hắn gọi Fujiwara Côn Tam Lang.
Quý Tân đứng ở trên triều đình nói rõ ràng, Doanh Châu bây giờ là Doanh Châu Đại Tống, dân chúng Doanh Châu bây giờ là dân chúng Đại Tống! Fujiwara Côn Tam Lang mưu toan phục quốc, mưu toan làm cho Doanh Châu một lần nữa rơi vào chiến loạn, vậy thì không có chuyện gì để nói, người lập trường bất đồng, là địch nhân, ngươi chết ta sống là sự tình theo lẽ thường.
Đúng vậy, một ít quan viên Tống triều tham gia vào trong đó, cung cấp tiện lợi cho Fujiwara, thật sự là không thể tha thứ.
Quý Tân lạnh lùng nhìn Phạm Thuần Hữu, nói: “Phạm đại nhân, bổn vương xin hỏi một tiếng, Phạm đại nhân là cảm thấy Đại Tống thu Doanh Châu sai! Hay là dân chúng Doanh Châu không nên hưởng cuộc sống an bình hiện tại? Có phải là bắt chúng ta tiếp tục lâm vào chiến loạn, mới là cục diện Phạm đại nhân muốn nhìn thấy không!”
Phạm Thuần Hữu căn bản không biết mình nên nói cái gì!
Lúc trước Trần Thế Mỹ thu bốn đảo Đông Doanh, thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng hắn hèn hạ, lại làm cho người Đông Doanh tự mình thỉnh cầu quy phục Đại Tống, hơn nữa những năm này, người sinh hoạt tại Doanh Châu xác thực cảm giác được cuộc sống cải thiện hơn rất nhiều.
Mặc dù không giàu có như bản thổ Tống triều, nhưng tình huống người chết đói thật sự là rất ít khi xuất hiện.
Ngay tại thời điểm ngày hôm qua, tin tức vừa mới truyền ra, hơn năm trăm người Đông Doanh đã chuyển nhà đến Đại Tống đã tụ tập trước Khai Phong phủ, yêu cầu Khai Phong phủ nghiêm khắc trừng trị Fujiwara.
Fujiwara khẳng định là không chạy được rồi, hiện tại Triển Chiêu đang dẫn người lùng bắt Tôn Nhân Thiên hoàng toàn thành.
Mà Quý Tân ở trên triều đình, đầu mâu trực chỉ Phạm Thuần Hữu, mấy câu hỏi vừa nói ra, đã làm Phạm Thuần Hữu á khẩu không trả lời được, hắn thật sự không biết Đằng Khôn là người Đông Doanh!
Nhưng lời này nói ra, Quý Tân không cần nhiều lời cãi lại, chỉ cần cười hai tiếng là được rồi.
Trên triều đình không ai trợ giúp Phạm Thuần Hữu nói chuyện, bản chất vấn đề này, mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, tổ hợp quyền lực Trần Thế Mỹ để lại, lúc này đây đang đánh vào điểm chết người nhất của Triệu Thự.
Mặc kệ Trần Thế Mỹ và Triệu Thự đấu như thế nào, những đại thần kia cũng sẽ không tham dự quá nhiều, nhưng nếu có một phương dùng tổn hại lợi ích của Đại Tống với tư cách thẻ đánh bạc, vậy thì tất cả mọi người kiên quyết không cho phép.
Coi như là sự tình Trần Thế Mỹ cố tình gài bẫy, nhưng cái sai sót này là Triệu Thự tự mình chọc ra.
Fujiwara kia dưới sự trợ giúp của Phạm Thuần Hữu mới cứu Tôn Nhân Thiên hoàng ra ngoài được.
Sự thật bị Nhan Tra Tán điều tra cực kỳ rõ ràng, nhưng trên triều đình, rất nhiều người không tin Phạm Thuần Hữu có thể làm như vậy, bởi vì hắn là nhi tử Phạm Trọng Yêm.
Âu Dương Tu chậm rãi bước đứng dậy, con mắt vốn nhìn Phạm Thuần Hữu, tràn đầy đồng tình, thương cảm, phẫn nộ, còn có bi thương, tiếp theo, quay đầu ôm quyền nói với Triệu Thự: “Vạn tuế, vi thần hai lần đi Doanh Châu, cuộc sống dân chúng chỗ đó rất an bình, bọn hắn thập phần thuần phục Đại Tống.”
“Hiệu buôn Đại Tống mọc lên san sát như rừng tại Doanh Châu, mấy đội thuyền lui tới bến tàu không thôi, hiện tại dân chúng Đông Doanh đã coi mình là người Tống, bọn hắn học tập Hán ngữ, lại dùng bút lông viết chữ Hán, lúc này nếu có người muốn làm hỏng Doanh Châu, hơn mười vạn dân chúng Doanh Châu sẽ không đáp ứng, thần, cũng quyết không đáp ứng!”
Âu Dương Tu nói lời này, ẩn ẩn chỉ vấn đề mâu thuẫn về hướng Triệu Thự, hình tượng Âu Dương Tu bên trong cảm nhận của Triệu Thự đã cực kỳ kém, từ khi hắn lên đài đến hiện tại, hủy diệt đồ đạc Nhân Tông lưu lại của hắn, phảng phất như là Triệu Thự cực kỳ mưu cầu danh lợi, cho nên Âu Dương Tu càng tin tưởng Phạm Thuần Hữu làm như vậy, xuất phát từ Triệu Thự sai khiến.
Triệu Thự đương nhiên nghe ra, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Phạm Thuần Hữu, hận ý lộ ra không thèm che dấu.
Phạm Thuần Hữu đương nhiên cũng không phải người ngu, hắn không nói thêm cái gì, chủ động đi vào trong triều đình, quỳ xuống, vốn là bỏ nón quan trên đầu mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, sau đó cửi một thân quan phục, bang bang dập đầu mấy cái vang thành tiếng với Triệu Thự.
Lúc sau ngẩng đầu, lệ đã rơi đầy mặt, nói: “Vi thần đáng chết, vi thần không đáng sống! Hoàng thượng, hết thảy đều là vi thần hồ đồ, xin hoàng thượng giáng tội!”
Triệu Thự đau khổ nhắm mắt lại, khóe miệng Quý Tân nổi lên một tia cười lạnh, nói: “Vạn tuế! Bổn vương cho rằng, hành vi như thế giống như bán nước! Phạm Thuần Hữu thân là người Tống, không để ý lợi ích Đại Tống ta, lại cung cấp thuận tiện cho người Đông Doanh, phàm là con cháu Viêm Hoàng ta, đều có thể giết! Xin vạn tuế trị hắn trọng tội!”
Quý Tân nói bốn chữ con cháu Viêm Hoàng dị thường rõ ràng, tại thời khắc này, hắn hoàn toàn quên thân phận chính mình là giám quốc Đối Mã quốc, hắn quên mình cũng lấy thân phận người Đông Doanh, được Nhân Tông phong làm Vương gia.
Nhưng hiện tại hắn không còn tâm tư so đo những việc này.
Âu Dương Tu sửng sốt một chút, cái tội danh này, nếu định ra, đúng là giết cửu tộc, hắn lập tức nói: “Vạn tuế, Phạm Thuần Hữu chỉ hồ đồ một lúc, hơn nữa lão đại nhân Phạm Trọng Yêm nhiều năm vất vả vì nước, xin vạn tuế nể mặt lão đại nhân đã một bó tuổi rồi, mở một mặt lưới đối với Phạm Thuần Hữu! Tất cả lỗi làm, lại để ột mình hắn chịu trách nhiệm là được!”
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Âu Dương Tu lại nhìn Quý Tân, hắn lời này căn bản không phải nói với Triệu Thự, hắn muốn nhờ Quý Tân nói cho Trần Thế Mỹ, không cần phải liên quan đến Phạm Trọng Yêm, đừng làm cho Phạm Trọng Yêm đến lúc tuổi già bị chuyện này làm hỏng thanh danh cả đời.
Trong lúc này, chút ít đại nhân thủy chung không nói lời nào đều đi lên trên, Tống Kỳ, Phú Bật, Hàn Kỳ…bọn hắn nguyên một đám đứng ở bên cạnh Âu Dương Tu, nói:
“Thần tán thành.”
“Thần tán thành.”
…
Cái này là thanh danh, cái này là cái gọi là thiên đạo tuần hoàn, một người lo trước nỗi lo của thiên hạ, lo rất nhiều năm, đợi thời điểm hắn gặp phải chuyện mình lo lắng, sẽ có người thay hắn lo.
Quý Tân không dám nói nữa cái gì, bởi vì hắn không dám đắc tội nhiều người như vậy, đồng thời cũng không dám đáp ứng gì, hắn chỉ là một chạy chân.
Triệu Thự vung tay lên: “Đánh vào Đại Lý Tự, hậu thẩm.”
Phạm Thuần Hữu đã khóc không thành tiếng, nghe xong lời này, về sau mạnh mẽ dập đầu một cái, nói: “Tạ ơn vạn tuế!”
Sau đó hắn lại nhìn những kia ánh mắt nhìn về phía mình, lại dập đầu một cái, nói: “Tạ ơn chư vị đại nhân!”
Phạm Thuần Hữu cứ như vậy bị dẫn đi rồi, trong nháy mắt này, tất cả mọi người rõ ràng không biết mình nên nói cái gì, Triệu Thự xấu hổ đang muốn tuyên bố tan triều, bỗng nhiên bên ngoài, một thái giám bước nhanh chạy tới, nói: “Vạn tuế! Vạn tuế, đại hỉ!”
Triệu Thự thật sự không thể tưởng được mình còn có cái gì đáng để ăn mừng, nhất thời quên nói chuyện, thẳng đến khi thái giám ia quỳ xuống trong đại điện, nói: “Vạn tuế, đại hỉ! Chiến sĩ biên cương dựa theo chiến lược Trần Thế Mỹ phò mã gia dự đoán, tập kích hang ổ người Selma! Bắt được hắn Vương phi, Vương tử, đại thần, tổng cộng hơn trăm người! Hiện tại người Selma đã phái người đến cầu hòa, Cao Xương Địch Thanh tướng quân không dám làm chủ, một đường hộ tống bọn hắn về Biện Kinh rồi!”