Sau nhiều ngày theo dõi, cuối cùng Trần Tiến cũng nắm rõ được quy luật bảo
vệ an ninh ở khu đô thị Đế Cảnh Uyển, nơi Phạm Trường Căn ở.
Khu
đô thị dành cho cán bộ cao cấp này có bảo vệ trực 24/24, kể cả là vào
buổi tối, mặc dù bảo vệ ở trong phòng trực, nhưng đèn ở cổng sáng rực,
có một thanh rào chắn ở cổng, thêm vào đó có rất ít người ra vào khu đô
thị, muốn lén lút trốn vào lúc trời tối, rủi ro rất lớn, một khi đã bị
bảo vệ tóm được, toàn bộ những việc đã làm đều sẽ đổ sông đổ biển.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là Trung Nam Hải, chỉ là một khu đô thị quan chức cấp huyện, bảo vệ có nghiêm mật đến đâu, thế nào cũng vẫn có sơ
hở.
Buổi sáng hôm đó Trần Tiến đã phát hiện ra sơ hở này.
Hằng ngày từ 5 giờ đến 8 giờ sáng, có một số người đưa sữa, đưa báo sẽ vào
khu đô thị, nhân viên bảo vệ không hề hỏi gì những người này. Tất cả
những người đưa báo đều mặc đồng phục đưa thư, và có một túi đựng báo
màu xanh để phía sau xe đạp điện. Còn những người đưa sữa thì phía sau
xe đạp điện đều có một thùng đựng sữa của hãng sữa.
Chỉ có một
điểm duy nhất cần suy nghĩ đó là, ngày nào bảo vệ cũng nhìn thấy những
người này ra vào, giả sử hôm nào đó có một gương mặt mới đến đưa sữa,
không biết có bị để ý không?
Cần phải thử xem, giả làm người đưa
sữa vào trong khu đô thị để thăm dò. Nếu vào được dễ dàng, có nghĩa là
nhân viên bảo vệ không nhìn mặt mà chỉ nhìn cách ăn mặc để phán đoán
nghề nghiệp. Nếu bị ngăn lại, cũng không sao, hoàn toàn có thể nói là
mình là người của công ty sữa.
Kính viễn vọng đã mua được rồi, một lát nữa sẽ mang lên ngọn núi phía sau phục ở đó, xem Phạm Trường Căn ở ngôi biệt thự nào.
Thôi được, đợi đến lúc hoàn thành toàn bộ công việc chuẩn bị, sẽ nghĩ đến
chuyện làm thế nào để đối phó được với vợ chồng Phạm Trường Căn, – vì
con trai và con gái của ông ta đều làm việc ở nơi khác, nên Trần Tiến
không định đưa hai người này vào trong danh sách.
Anh ta không
phải là người muốn tàn sát nhiều người, nếu có thể lựa chọn, anh ta sẽ
giết ít người nhất có thể, để đạt được mục đích của toàn bộ kế hoạch.
Nhưng bây giờ, anh ta không có lựa chọn nào khác, Phạm Trường Căn buộc
phải chết, nếu không, kế hoạch sẽ không thành.
Biện pháp đối phó
với nhà Lý Cương mặc dù rất hiệu quả, nhưng đã sử dụng rồi, Phạm Trường
Căn là người làm trong ngành công an, tất nhiên là biết sự việc này,
biện pháp này có lẽ là không có tác dụng đối với ông ta.
Trực
tiếp sử dụng vũ khí giết người càng không được, sức khỏe Trần Tiến không tốt, nếu đánh nhau, đã không phải là đối thủ của người bình thường, chứ đừng nói đến Phạm Trường Căn, dù sao cũng là một cảnh sát.
Sử
dụng thuốc nổ thì sao, mặc dù anh ta tự tin là mình giỏi hơn Cam Giai
Ninh trong việc chế tạo thuốc nổ, nhưng muốn làm nổ tung một ngôi biệt
thự, lại còn khiến những người bên trong đều chết, thì cần có rất nhiều
thuốc nổ, hơn nữa việc sắp đặt cũng rất phiền phức.
Nghĩ đi nghĩ
lại chỉ còn cách tiếp tục dùng chất độc, hóa chất Cyanide là lựa chọn
tốt nhất, nhưng sáng kiến dùng bình phụt đã sử dụng mất rồi, những cách
khác, anh ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra dụng cụ tốt hơn. Anh ta chỉ là
tiến sĩ hóa học, không có nhiều tài về dụng cụ máy móc, anh ta đã phải
phát huy tối đa khả năng của mình mới gia công được cái bình xịt.
Nghĩ ngợi một lúc, anh ta lại cảm thấy đau đầu chóng mặt, vội lấy thuốc trong xe ra uống.
Đã không còn nhiều thời gian nữa, anh ta tin chắc rằng, vòng điều tra đầu
tiên, cảnh sát sẽ không thể tóm được anh ta, nhưng vòng thứ hai? Vòng
thứ ba thì sao? Nếu không nhanh chóng hoàn thành toàn bộ kế hoạch, cảnh
sát nhất định sẽ tóm được anh ta, đến lúc đó kết quả sẽ là không những
không đạt được mục tiêu trong kế hoạch, thậm chí còn nhận được hậu quả
ngược lại, buộc phải đánh nhanh kết thúc nhanh.
Thôi được, cụ thể giết cả nhà Phạm Trường Căn bằng cách nào, sẽ tiếp tục suy nghĩ sau.
Sau khi nghĩ ra biện pháp, bước then chốt còn lại sẽ là tạo ra bằng
chứng ngoại phạm.
Nếu không có bằng chứng không có mặt tại hiện
trường, kế hoạch sẽ có thiếu sót, hơn nữa cũng không bảo vệ được người
bạn đó của mình. Mình cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Bảo vệ người đó, quan trọng hơn rất nhiều so với việc bảo vệ tính mạng của mình.
Chỉ cần người đó bình yên, cho dù mình có chết, thì có sao?
Nhưng điều kiện tiền đề để bảo vệ người đó vẫn là minh chứng không có mặt tại hiện trường của mình, như vậy cho dù Vương Các Đông có thông minh đến
đâu, cuối cùng cũng sẽ mất công vô ích, chỉ có nước rơi vào vòng quay
thất bại.
Chứng cứ không có mặt tại hiện trường tốt nhất là có người làm chứng.
Nhưng mình không phải là người địa phương, không hề có bạn bè ở vùng này, làm thế nào để tạo được ra chứng cứ không có mặt tại hiện trường vững chắc
đây?
Đã có rồi, anh ta đã nghĩ ra cách.