Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Trước đó đã nghe nói Đinh Diễm muốn ly hôn, không ngờ đó lại là sự thật.
Tô Nam Tinh không để lộ ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, cũng không nhận xét gì nhiều, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Đinh Diễm.
Là một cựu cấp dưới, Tô Nam Tinh chỉ an ủi Đinh Diễm một chút: “Anh đừng quá đau buồn, tất cả đều là chuyện đã qua. Làm người vẫn nên nhìn về phía trước, sau này anh sẽ gặp được một người tốt hơn.”
Đôi mắt trong suốt của Đinh Diễm vẫn luôn nhìn vào nét mặt của cô. Sau khi nghe thấy cô nói những lời này, anh đưa điếu thuốc lá đang kẹp giữa ngón tay lên miệng hút một hơi, lộ ra vẻ mặt chế giễu. Anh đang mong đợi cái gì đây?
Cô đã trốn tránh anh như vậy rồi.
Đinh Diễm cũng chuyển sang chủ đề khác, nói: “Cô làm việc dưới quyền Chu Dịch rất khá.” Chỉ mới hai năm mà đã biết cách một câu mang theo hai ý nghĩa, ăn nói rất trơn tru.
Tô Nam Tinh làm như là không hiểu, cũng xuôi theo nói tiếng cám ơn với Đinh Diễm vì lúc nãy đã khen cô ngay trước trước mặt Chu Dịch ở trong phòng họp, “Cám ơn anh đã khen ngợi tôi ở trước mặt giám đốc Chu.”
Bọn họ chỉ nói vừa đủ, nhưng lại hiểu rõ tâm tư của nhau.
Đinh Diễm cũng thay đổi lại cách cư xử với cấp dưới, “Cô đi ra từ bộ phận marketing chúng tôi, nếu đã khen cô thì cô phải làm việc cho thật tốt.”
Tô Nam Tinh cũng trả lời khách sáo: “Nhất định sẽ không làm mất mặt bộ phận marketing.”
Đinh Diễm: “Cô làm việc của cô đi, tôi hút thuốc xong sẽ đi ngay.”
Tô Nam Tinh khẽ gật đầu, ôm tài liệu rời đi.
Tầm mắt của Đinh Diễm chuyển từ bóng lưng của Tô Nam Tinh biến mất trong thang máy ra bên ngoài cửa sổ, anh nhớ lại năm đó Tô Nam Tinh còn tươi cười vui vẻ trong bộ phận marketing, cũng đã hai năm rồi.
*
Tô Nam Tinh nhanh chóng quên đi chút chuyện nhỏ nhặt về Đinh Diễm, bởi vì sau chuyến đi công tác hai ngày của Chu Dịch, cô lại bắt đầu bận rộn. Cũng may mà cô đã làm xong việc trước giờ tan sở nên tối nay không cần phải tăng ca.
Trước khi tan sở, Tô Nam Tinh đang tranh thủ soạn nốt tài liệu thì nghe thấy Lý Uyển ngồi kế bên nói chuyện với Hoàng Hân Nhiên, giọng điệu nghe có vẻ thân thiện, nhưng bên trong lại “sặc mùi” ghen tị: “Ơ Hân Nhiên, mới mua túi xách Chanel à?”
Tô Nam Tinh nhìn qua, phát hiện Hoàng Hân Nhiên đang đeo một chiếc túi Lingge nhỏ hiệu Chanel. Cô còn nhớ Lý Uyển vẫn luôn muốn mua một chiếc túi hiệu Chanel, tiếc rằng nó quá đắt nên vẫn chưa mua.
Dường như Hoàng Hân Nhiên không nhận ra sự ghen tị trong lời nói của Lý Uyển, còn tươi cười trả lời: “Cái này là do ba mẹ mua cho em, nói là quà tặng tốt nghiệp đại học của em.”
Lý Uyển vừa nghe nói là do tổng giám đốc Hoàng mua cho Hoàng Hân Nhiên thì ngưỡng mộ: “Ba mẹ em thật tốt.”
Hoàng Hân Nhiên nghe thấy Lý Uyển khen ba mẹ mình thì trong giọng nói có chút khoe khoang: “Hai người đó đều xem em như là một đứa trẻ, em thích cái gì cũng đều lặng lẽ nhớ kỹ. Em đã nhắm chiếc túi này từ lâu rồi, nhưng cảm thấy nó quá đắt nên chưa mua. Không ngờ bọn họ lại tặng cho em như là một món quà, vốn dĩ em còn muốn dùng tiền lương tích góp trong vài tháng để mua.”
Lý Uyển nói: “Trước đây chị mua một chiếc túi MK mà còn bị ba mẹ cằn nhằn là lãng phí tiền bạc. Chị thực sự ghen tị với em quá.”
Hoàng Hân Nhiên cười toe toét, cô rất vui vẻ đón nhận sự đố kị này, nhất là ánh mắt thẳng thắn của Lý Uyển khiến cô cảm thấy mình vượt trội hơn người khác.
Tô Nam Tinh lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, bàn tay vẫn không có dừng lại. Cô vội vàng gõ nốt chữ cuối cùng, chuẩn bị đứng dậy đi về phía Chu Dịch để báo cáo chuyện ngày mai cô phải đi công tác đến thành phố Phổ Khẩu. Mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, điện thoại nội bộ của Hoàng Hân Nhiên vang lên.
Sau khi Hoàng Hân Nhiên bắt máy, cô đã đi đến phòng làm việc của Chu Dịch. Tô Nam Tinh đi chậm lại, đang đợi Hoàng Hân Nhiên nói xong rồi mới đi vào thì chợt nghe thấy Chu Dịch ở bên trong nói với Hoàng Hân Nhiên: “Bà nội của anh nói tối nay muốn mời em đến nhà ăn cơm.”
Hoàng Hân Nhiên vui vẻ nói: “Cũng đã lâu rồi em chưa đến thăm bà nội Chu.”
Chu Dịch nói: “Em đợi anh một lát. Anh xem xong tài liệu trong tay rồi sẽ chở em đi.”
Tô Nam Tinh cảm thấy lúc này đi vào thật không thích hợp, dự định lát nữa sẽ gửi tin nhắn báo cáo với Chu Dịch qua WeChat. Cô quay về chỗ ngồi, bắt đầu sắp xếp các tài liệu muốn mang đi cho chuyến công tác ngày mai.
Cô nhìn cái túi vải trong tay mình đã dùng nhiều năm, thầm nghĩ vận mệnh của mỗi người đúng là rất khác nhau. Quà tốt nghiệp của người ta là một món Chanel đắt tiền, cô lại nhớ đến những gì mà chị Tiền nói về Hoàng Hân Nhiên trước đây: “Trong thị trường mai mối của tầng lớp thượng lưu, một cô gái có điều kiện tốt như Hoàng Hân Nhiên chắc là sẽ được người khác lựa chọn, tranh giành lẫn nhau.”
Tô Nam Tinh không quan tâm cho lắm, đồng nghiệp có nhiều tiền hơn Hoàng Hân Nhiên cũng không phải không có. Cô chỉ hơi xúc động một chút, sau đó thoải mái cầm lấy túi xách đi về.
Về đến nhà, cô chuẩn bị sẵn hai tô salad cho cô và Miêu Manh Manh, vừa ăn vừa chờ Miêu Manh Manh về nhà.
Từ lúc bước vào cửa, Miêu Manh Manh đã vui vẻ nói với Tô Nam Tinh: “Nam Tinh, hôm nay cậu có xem đối tượng được Big Data của Vân Bảo đề cử không?”
“Có chuyện gì sao?”
Miêu Manh Manh hào hứng nói: “Đối tượng do Big Data đề cử cho mình đã được thay đổi! Thật là nực cười, mình nói chuyện với anh chàng đó, hỏi gần đây anh ta mua cái gì mà lại đề cử cho mình.”
“Kết quả là anh chàng đó nói gần đây anh ta mua một đống thịt heo đóng hộp cho bữa trưa!” Miêu Manh Manh cười ầm lên. “Big Data thật là buồn cười. Trước đây mình cũng mua rất nhiều thịt heo đóng hộp cho bữa trưa, vậy mà lại ghép đôi hai đứa mình vì đều thích ăn thịt heo đóng hộp!”
Tô Nam Tinh: = =
Cô để ý đến một điểm: “Cho nên cậu đang giảm cân mà còn ăn thịt heo đóng hộp cho bữa trưa sao?”
Miêu Manh Manh: “À…”
“Đó là chuyện trước đây rồi. Mình thề kể từ khi giảm cân, mình chưa hề đụng tới, mỗi ngày mình đều ăn rau với cậu mà!” Miêu Manh Manh rửa sạch tay, ôm tô salad bắt đầu ăn với vẻ mặt đau khổ.
Cô ấy làm cho Tô Nam Tinh phải vội vàng nhìn xem có phải đối tượng do Big Data đề cử đã được thay đổi rồi hay không. Tô Nam Tinh lấy điện thoại ra, phát hiện hai đối tượng đề cử ban đầu chỉ còn lại anh chàng bảo vệ Trương Đào.
Vân Bảo gửi một tin nhắn nhắc nhở: 【Đối tượng “Trương Cường vui vẻ” do Big Data đề cử của bạn bởi vì quá hạn thanh toán thẻ tín dụng nên điểm tín dụng bị tụt xuống.】
Tô Nam Tinh nghĩ ngợi: Cho nên điểm thẻ tín dụng không cao thì sẽ không giới thiệu đối tượng cho người ta!
Lúc đang ăn salad, Miêu Manh Manh quay một đoạn video bằng điện thoại di động, “Mình muốn đăng quá trình giảm cân của mình lên trạm phát B. Mình muốn là người đăng tải video giảm cân chân thật nhất.”
Sau khi video được đăng tải lên, Miêu Manh Manh ôm điện thoại chờ đợi người vào bình luận, đáng tiếc đợi cả buổi mà không thấy ai bình luận câu nào.
Miêu Manh Manh uể oải nói: “Xem ra tất cả mọi người đều không thích xem người béo tròn đăng tải video giảm cân, chỉ thích xem người đẹp sau khi gầy đi.”
Cuối cùng đợi đến tám giờ cũng có một bình luận, bình luận đó viết là: “Bà chủ cố lên, tôi cũng đang giảm cân đây!”
Miêu Manh Manh cầm điện thoại khoe với Tô Nam Tinh: “Tinh Tinh, cậu mau xem nè, có người ủng hộ mình nè!”
Tô Nam Tinh lặng lẽ rời khỏi trạm phát B, thản nhiên “ừ” với Miêu Manh Manh, cổ vũ cô ấy: “Cho nên ngày mai cậu phải tiếp tục ăn salad với mình.”
Miêu Manh Manh vui vẻ gật đầu: “Mình cũng là một người đăng tải video có người quan tâm đến!”
Miêu Manh Manh chính là một người dễ vui vẻ, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Buổi tối, Tô Nam Tinh đang “tẩy não” Miêu Manh Manh để làm cho cô ấy thức dậy đúng giờ và chạy bộ vào sáng sớm thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ Chu Dịch. Chu Dịch hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Chu Dịch nói: “Nhóm công ty bên kia muốn một bảng số liệu, bây giờ tôi không thể về kịp. Cô có thể đến công ty gửi bảng số liệu cho nhóm công ty được không?”
Dịch nôm na là đến công ty làm thêm giờ.
“Được, tôi sẽ đi ngay.”
Tô Nam Tinh nhanh chóng đến công ty để gửi bảng biểu cho nhóm công ty. Lúc chạy nhanh đến công ty thì đã là chín giờ, thật vất vả mới làm xong bản báo cáo thì cũng đã gần mười giờ.
Tô Nam Tinh đi ra khỏi công ty, lúc đi ngang qua công ty khoa học kỹ thuật sát bên thì nhìn thoáng qua bốt gác. Lúc này, cánh cổng của công ty khoa học kỹ thuật đã được đóng lại, vậy mà cô lại thấy Trương Đào đang ngồi trong bốt gác đọc sách dưới ánh đèn.
Trương Đào nghe thấy có tiếng người đi ngang qua thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Nam Tinh đi qua thì lại mỉm cười với Tô Nam Tinh, khiến cho Tô Nam Tinh rất ngạc nhiên. Sau đó Trương Đào liền đi tới, nói thẳng với Tô Nam Tinh: “Cô là Tô Nam Tinh mà Big Data của Vân Bảo giới thiệu có phải không? Tôi là Trương Đào.”
Tô Nam Tinh không ngờ Trương Đào lại nhận ra cô!
“Là tôi. Sao anh lại biết người đó là tôi?”
Trương Đào đáp: “Tôi đã xem ảnh đại diện của cô, với lại trên Vân Bảo thường hiển thị họ tên thật, ban ngày tôi không thể tự ý gọi cô.” Anh lại nói với Tô Nam Tinh: “Thật ra tôi luôn thấy cô tăng ca đến khuya mới rời khỏi công ty.”
Tô Nam Tinh cũng trả lời khách sáo: “Công việc hơi bận rộn.”
Trương Đào nói: “Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu. Tôi cảm thấy người được Big Data giới thiệu rất thú vị.” Anh ta cười thật thà, Tô Nam Tinh cũng mỉm cười lại với anh ta, “Tôi cũng cảm thấy rất thú vị, có lúc đi ngang qua lại tò mò nhìn anh.”
Trương Đào chủ động nói về chuyện của mình: “Sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được công việc, thấy công ty khoa học kỹ thuật tuyển bảo vệ thì vào làm tạm. Gần đây tôi dự định sẽ thi tuyển sinh Sau đại học một lần nữa, cho nên đang đọc sách.”
Sau khi nghe xong, Tô Nam Tinh cảm thấy những người cố gắng vì cuộc sống và lý tưởng của mình đều đáng được tôn trọng. Cô mỉm cười và chúc anh ta: “Chúc anh thành công.”
Trương Đào cũng dặn cô phải chú ý an toàn, Tô Nam Tinh nói “Cám ơn” rồi tiếp tục đi về nhà. Một chiếc xe SUV màu đen dừng lại ở bên đường, cửa sổ xe được hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai của Chu Dịch. Anh gọi Tô Nam Tinh: Lên xe, tôi đưa cô về.”
Tô Nam Tinh chào tạm biệt Trương Đào, lên xe của Chu Dịch.
Chu Dịch kéo cửa sổ xe lên, ngăn cản ánh mắt thăm dò của Trương Đào, thản nhiên hỏi: “Biết anh ta à?”
Sao Tô Nam Tinh có thể giải thích cho Chu Dịch biết Trương Đào là đối tượng hẹn hò của cô dựa vào Big Data chứ? Cô chỉ trả lời đơn giản: “Anh ta thấy tôi lúc nào cũng tăng ca đến khuya nên dặn tôi chú ý an toàn.”
Chu Dịch là sếp cũng bị gọi tăng ca bất chợt. Đối với lượng công việc trong bộ phận của bọn họ, đó là một điều bắt buộc. Ít nhất là khi làm việc dưới quyền anh ta, cô luôn cố gắng làm việc để nhận được sự báo đáp nhiều hơn.
Sau khi nói xong, Tô Nam Tinh cảm thấy những lời này giống như đang phàn nàn lượng công việc với sếp. Cô lại nói thêm: “Tôi đã gửi bản báo cáo cho bên đó, họ nói là OK.”
Chu Dịch “ừ” một tiếng, hai người lại im lặng.
Một lát sau, Chu Dịch bỗng gọi cô: “Nam Tinh?”
Tô Nam Tinh sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Vâng?”
Chu Dịch hỏi: “Lượng công việc nhiều quá sao?”
Tô Nam Tinh không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Tôi vẫn chưa nói với anh chuyện này, tôi rất biết ơn anh vì đã đề bạt tôi lên làm giám đốc trong khi tôi chỉ là một nhân viên tạm thời. Toàn bộ công ty tỉnh chỉ có mỗi Oánh Oánh trong bộ phận marketing được làm giám đốc trong khi chỉ mới là nhân viên tạm thời, hơn nữa ai cũng biết cô ấy là cháu gái của tổng giám đốc Lý.”
“Tôi sẽ cố gắng làm việc để xứng đáng với sự coi trọng và sự đề bạt của anh.”
Đây là lời thật lòng của cô, không phải là lời nói khách sáo có thể tùy tiện nói ra vào ban ngày.
Từ trong kính chiếu hậu, Chu Dịch nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Nam Tinh, thầm nghĩ có thể những cố gắng của cô là điều khiến anh đặc biệt coi trọng cô. Dáng vẻ nghiêm túc của cô giống như đang tỏa sáng lấp lánh.
HẾT CHƯƠNG 17