Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh rất cảm động khi nghe Chu Dịch nói là cô nên dựa vào anh nhiều hơn, nhưng cô vẫn thầm nghĩ rằng mặc dù có thể dựa vào Chu Dịch là một điều tốt, thế nhưng tốt hơn là vẫn không nên dựa vào bất kì người nào, dựa vào bản thân mình mới là điều tốt nhất.
Cho dù bạn trai có tốt như thế nào thì không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh mình để giúp đỡ giải quyết vấn đề. Hơn nữa, chỉ khi cô đủ hoàn hảo để có thể xứng đôi với đối phương thì cô mới có thể có một tình yêu vẹn toàn. Nếu một người phụ nữ luôn phụ thuộc vào một người đàn ông từ kinh tế đến nội tâm, thế giới của cô ấy sẽ rất nghèo nàn, chỉ có duy nhất một người đàn ông đó, lâu dần người đàn ông đó sẽ muốn chạy trốn khỏi thế giới của cô ấy.
Vì vậy ngay cả khi Tô Nam Tinh đang đắm chìm trong tình yêu, cô vẫn còn giữ lý trí. Sự ấm áp của Chu Dịch đã khiến lòng cô cảm động. Cô tin rằng đó là những lời nói thật lòng của anh, bọn họ đã là cấp trên – cấp dưới hai năm, cô hiểu rõ anh là dạng người như thế nào.
Nhưng cô cũng phải cố gắng hơn, bởi vì anh rất ưu tú. Cô hy vọng có một ngày có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh, đón nhận tất cả lời chúc phúc của mọi người, muốn nghe thấy có người nói: “Chu Dịch thực sự rất may mắn khi kiếm được một cô bạn gái ưu tú là Tô Nam Tinh.” Chứ không phải nói: “Tô Nam Tinh kiếm được Chu Dịch chính là chim sẻ hóa phượng hoàng.”
Tuy rằng vế sau chính là sự thật trong hiện tại, thế nhưng Tô Nam Tinh nghĩ rằng cô phải trở nên hoàn hảo hơn, cố gắng làm việc hơn, kiếm nhiều tiền hơn, trau dồi thêm nhiều kiến thức, trở nên xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn.
Lái xe hơn một tiếng thì đến trạm dừng chân trên đường cao tốc, bọn họ dừng lại để nghỉ ngơi một lát.
Lúc này trời đã tối đen, xe cộ ra vào trạm dừng chân cũng không nhiều. Xung quanh được bao phủ bởi cây cối, gió đêm mùa hè thổi qua làm phát ra tiếng xào xạc mát lạnh.
Hai người đứng dựa người vào xe, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm ở vùng ngoại ô, dường như nó sáng hơn trong thành phố rất nhiều. Bầu trời càng tối tăm, những ngôi sao càng sáng rực.
Nhìn những ngôi sao trên bầu trời, Chu Dịch bắt đầu trò chuyện với cô: “Mọi người trong nhà em gọi em là gì? Nam Tinh? Tinh Tinh?”
“Đều gọi bằng cả hai.”
Chu Dịch nói: “Sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Tinh Tinh.”
Tô Nam Tinh nói: “Anh thử gọi trong giờ làm việc xem?”
Chu Dịch đáp: “Ngày mai anh sẽ gọi “Tiểu Tinh Tinh, đi vào phòng làm việc của anh,” em có dám trả lời không?”
Quả thật cô không dám trả lời…
“Hừ, biết rõ em không muốn công khai mà lại cố tình nói như vậy, chỉ biết bắt nạt em.” Nhân lúc đang nói về chủ đề này, Tô Nam Tinh nói ra những lời còn nói dở dang lúc nãy: “Nói đến chuyện này, hai chúng ta phải có ba điều quy ước.”
“Ba điều quy ước gì?”
“Chính là lúc ở trong công ty, chúng ta vẫn là cấp trên – cấp dưới, không được phép gần gũi với em.”
Chu Dịch nói: “Vậy sau khi tan sở thì có thể không?” Anh khoác tay lên vai cô, Tô Nam Tinh trả lời: “Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh.” Sau khi nói xong thì cảm thấy câu trả lời này không được ổn cho lắm. Tối hôm qua, cô nói là Chu Dịch phải biểu hiện tốt một chút thì mới có thể làm bạn trai cô, kết quả là anh liền thể hiện ngay trên giường, suýt nữa thì giày vò cô đến chết, đến khi cô nằm dưới người anh bật khóc thì anh mới vui vẻ cho cô.
Chu Dịch cũng nghĩ đến “biểu hiện” với Tô Nam Tinh vào tối hôm qua, khóe môi vô thức nở nụ cười, nói: “Xem ra em vẫn chưa hài lòng với “biểu hiện” của anh sao? Vậy tối nay em đừng về nhà có được không? Tối nay tới nhà của anh đi?”
Trong chủ đề của các cặp đôi, chuyện ở bên nhau, dính lấy nhau rất dễ bị khơi mào, thế nhưng Tô Nam Tinh vẫn còn nhớ rõ là phải nói về chuyện ba điều quy ước với Chu Dịch. Đầu tiên, cô nói với giọng điệu mang theo chút nũng nịu: “Còn lâu mới đến nhà anh. Ngày mai là thứ hai, công việc rất bận rộn, đến nhà anh thì cũng sẽ bị anh giày vò đến mệt mỏi.”
Chu Dịch lại nói ra lời thề thốt không đáng tin cậy: “Anh hứa là anh chỉ ôm em ngủ, sẽ không giày vò em.”
Tô Nam Tinh còn lâu mới tin, lần trước anh cũng nói như vậy, lừa gạt cô ở lại rồi giày vò cô một trận. Hôm thứ hai đi làm, cô còn bị Hoàng Hân Nhiên nói là bị căng cơ thắt lưng, thế là đủ lắm rồi!
Tô Nam Tinh xỉa xói anh: “Còn lâu mới tin lời thề thốt của anh.” Cô còn nói với anh: “Anh cũng có rất nhiều công việc vào thứ hai, tối nay chúng ta về nhà của mỗi người đi.” Sau đó chuyển sang giọng điệu mang theo chút dịu dàng, “Tối hôm qua và sáng nay, anh đã “chơi đùa” quá nhiều, chỗ đó của em còn hơi đau…”
Dáng vẻ nũng nịu của cô làm cho trái tim của Chu Dịch mềm như nước. Sau khi Tô Nam Tinh bắt đầu chấp nhận sự thay đổi trong mối quan hệ của bọn họ, anh phát hiện cô hay thích làm nũng với anh, nhất là giọng nói nũng nịu đó vừa mềm mại, vừa êm dịu, đôi mắt lại trong sáng lấp lánh, quả thực là làm cho anh không thể chịu nổi. Buổi chiều hôm nay, anh phát hiện có lúc cô lại thích tựa vào vòng tay của anh, điều đó làm cho anh có thêm khao khát được bảo vệ cô.
Chu Dịch đau lòng nói: “Đều tại anh, em mặc hai bộ nội y đó quả thật làm cho anh không thể kiềm chế được…” Anh chủ động thừa nhận lỗi sai: “Xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tô Nam Tinh cắn môi dưới, nói nhỏ: “Có lúc mạnh một chút cũng được…” Sau khi nói xong, Chu Dịch quả thật không thể kiềm chế được, cảm thấy rằng mình thua dưới tay Tô Nam Tinh thực sự không oan uổng.
Quả thật Chu Dịch muốn chở thẳng cô về nhà để “yêu thương” cô một hồi, cho dù chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ cũng được, đáng tiếc là Tiểu Tinh Tinh của anh cũng có sự kiên trì của mình.
Chu Dịch cũng biết những lo lắng của Tô Nam Tinh, không đợi Tô Nam Tinh nhắc lại về chủ đề này, anh đã chủ động nói: “Anh biết những lo lắng của em. Trong công ty, anh sẽ không để lộ bất cứ điều gì. Em yên tâm đi, anh vẫn biết giữ chừng mực.”
Tô Nam Tinh nói: “Kể cả khi người khác nói điều gì đó không tốt về em, anh cũng đừng giúp em, hãy cứ giống như trước đây.” Có những lúc chỉ cần các chị gái nhạy bén trong phòng ban nhìn thấy một ánh mắt, bọn họ cũng có thể mang ra bàn tán.
“Phải kiềm chế đó.”
Chu Dịch nói: “Sau này đi làm, anh sẽ không trưng ra khuôn mặt tươi cười với em, mỗi ngày đều sẽ soi mói em, ngày nào cũng sẽ gọi em vào phòng làm việc để dạy bảo em.”
Vậy mà Tô Nam Tinh lại gật đầu: “Như vậy cũng được.”
Chẳng qua Chu Dịch chỉ nói giỡn mà lại bị cô chọc cười, nói: “Vậy sau khi tan sở, em phải bù đắp cho anh.”
Tô Nam Tinh lầm bầm: “Đến lúc đó thì phải xem tâm trạng của em.”
Cô lại nói ra quy ước thứ hai mà mình đã suy nghĩ kĩ: “Anh cũng không được tiết lộ với người khác về mối quan hệ của chúng ta. Nếu bắt buộc phải nói ra thì phải bàn bạc với em.”
Chu Dịch đáp lại “Được,” nhưng cũng đưa ra một vấn đề: “Nếu có người theo đuổi em thì làm sao đây?”
Tô Nam Tinh liếc nhìn anh, vấn đề của Chu Dịch không phải là ám chỉ Đinh Diễm sao? Cô trả lời: “Dĩ nhiên em sẽ nói thẳng với người đó là em đã có bạn trai rồi.” Sau khi nói xong, cô lại nói dịu dàng: “Em sẽ nói với người đó là bạn trai của tôi rất rốt, đối xử với tôi rất tốt, tôi rất thích anh ấy.”
Chu Dịch lắng nghe, mặc dù biết những lời nói đó của Tô Nam Tinh có lẽ là để dỗ ngọt anh, nhưng mà khóe miệng của anh vẫn nhếch lên. Anh cảm thấy cô nàng yêu tinh Tô Nam Tinh này có thể thay đổi nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng chính vì như vậy mà cô mới rất quyến rũ.
Tô Nam Tinh cũng hỏi anh: “Nếu có người tỏ tỉnh với anh, chẳng hạn như các em gái trẻ đẹp thích anh trong công ty thì làm sao đây?”
Chu Dịch lập tức bày tỏ thái độ: “Anh sẽ lập tức nói cho các cô ấy biết là tôi đã có bạn gái rồi. Bạn gái của tôi vừa ngọt ngào, vừa mềm mại; lúc làm việc thì giống như là “tam nương liều mạng*,” khi về đến nhà thì giống như một cô gái nhỏ đáng yêu.”
*Tam nương liều mạng: ý chỉ người không có bất cứ mối quan hệ nâng đỡ nào, khi làm việc phải dựa vào sự nỗ lực, cố gắng và chấp nhận hi sinh của bản thân.
Tay của Tô Nam Tinh nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Chu Dịch, khen: “Giám đốc Chu giám đốc thật ngoan.”
Chẳng mấy chốc, Tô Nam Tinh đã giải quyết xong ba điều quy ước với Chu Dịch.
Khi đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, Chu Dịch lại dây dưa với cô, xách theo một đống đồ mua cho cô rồi theo cô lên lầu, đứng ở trước cửa nhà lại không nhịn được liền hỏi cô: “Tiểu Miêu ở nhà sao?”
Tô Nam Tinh hỏi anh: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chu Dịch đáp: “Anh không đành lòng để em đi, sau khi đi làm thì lại bận bịu, hiếm khi có thời gian ở bên em.”
Có thể thấy Tô Nam Tinh cũng không nỡ xa anh, nhưng mà có một số nguyên tắc không thể không tuân theo. Bọn họ vừa mới bắt đầu xác định mối quan hệ, cô sẽ không rảnh rỗi chạy đến nhà anh ở.
Lúc này, cô chỉ có thể an ủi anh, cô đi tới, dựa người vào trong lòng Chu Dịch, khẽ nói: “Nhân lúc đèn đang tắt thì hôn một cái nhé?” Vừa nói xong thì ngẩng đầu hôn Chu Dịch.
Trên hành lang tối đen như mực, Tô Nam Tinh mềm mại, thơm mát tựa vào trong ngực anh. Chu Dịch ôm cô, nụ hôn càng sâu hơn, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hôn môi của bọn họ trong không gian nhỏ hẹp, yên tĩnh.
Quả thật là hôn đến suýt nữa thì Tô Nam Tinh không thể khống chế được…
Sau đó vẫn là cô còn lý trí đã đẩy Chu Dịch ra. Hai người vừa di chuyển, đèn cảm ứng liền sáng lên.
Tô Nam Tinh nhanh trí nói: “Đèn đã sáng rồi, không được hôn nữa.” Rồi lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Chu Dịch đành chịu thua cô, cô nói cái gì thì anh đều phải đồng ý.
Miêu Manh Manh ở trong nhà nghe thấy tiếng mở cửa thì vui vẻ ra chào đón, kết quả là vừa vặn bắt gặp Chu Dịch đang đứng ở ngoài cửa thì bỗng chốc đứng ngẩn người ra. Ngược lại, Chu Dịch lại bình tĩnh chào hỏi cô, nói: “Chào buổi tối.”
Miêu Manh Manh cũng đáp lại bằng một câu ngớ ngẩn không chịu nổi: “Chào buổi tối.” Khi Chu Dịch rời đi, cô mới có phản ứng, hỏi Tô Nam Tinh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nam Tinh đỏ mặt, trên khuôn mặt còn hiện ra nụ cười hạnh phúc của một cô gái nhỏ, muốn che giấu cũng không thể che giấu được. Lúc công bố với Miêu Manh Manh, khóe miệng cô còn nở nụ cười, “Cậu đã thấy rồi đấy, chúng mình đang ở bên nhau.”
Miêu Manh Manh rất phấn khích: “Vậy nên bây giờ hai người đang trong mối quan hệ bạn trai – bạn gái sao?”
“Ừ.”
Miêu Manh Manh cảm thấy như có một ngọn lửa động lực bừng cháy, đứng lên uốn cong lưng về phía sau vài cái ở trong phòng khách, xem như là tập thể dục, nói: “Mình đã được 59kg rồi, vẫn còn 9kg nữa, mình cũng muốn ngủ với một anh chàng đẹp trai!”
Tô Nam Tinh vẫn chưa hiểu nên hỏi: “Tại sao lại là 9kg?”
Miêu Manh Manh trả lời: “Cậu chưa từng nghe qua câu một người phụ nữ đẹp là không được nặng quá 50kg à?”
Tô Nam Tinh đã sắp xếp xong đồ đạc, vừa làm vệ sinh cá nhân, vừa sửa sai cho cô ấy: “Đừng nghe những thứ vớ vẩn trên mạng, chúng ta không nhìn vào cân nặng mà phải nhìn vào dáng người và tỷ lệ cơ thể. Cho dù cậu nặng 59kg, nhưng chỉ cần tập luyện da dẻ cho săn chắc, cơ thể đẹp mắt thì dáng người cũng sẽ rất đẹp. Nếu da dẻ nhăn nheo thì cho dù cậu nặng 49kg cũng rất khó coi.”
Miêu Manh Manh nói: “Mình có nên đến phòng tập gym để tập luyện hay không? Tìm một huấn luyện viên riêng được không? Nhưng mình lại không đành lòng bỏ tiền ra, haiz.” Cô ấy thở dài rồi làm ra vẻ đáng thương, nói với Tô Nam Tinh: “Dù sao cậu cũng đã về rồi, món ăn nhẹ mình làm không ngon chút nào, mình muốn ăn salad cá hồi do cậu làm.”
“Được, tối mai sẽ làm cho cậu.”
Miêu Manh Manh nói: “Lần tới lúc cậu làm, mình sẽ quay cho cậu một video. Những người hâm mộ ở trạm phát B của mình rất muốn nhìn xem cô bạn thân trong miệng mình là người như thế nào, lượt bình luận đã tăng lên rất nhiều.”
Nói cho cùng thì Tô Nam Tinh vẫn rất xấu hổ khi đứng trước máy quay, “Mình không muốn đâu.”
Miêu Manh Manh nói: “Yên tâm, mình sẽ hóa trang cho cậu. Mấy tháng gần đây, mình luôn học hóa trang từ thợ trang điểm trong công ty của mình. Sau này mình còn muốn mở rộng phòng làm việc, tạo hình và hóa trang là điều bắt buộc.”
Tô Nam Tinh nói: “Được, mình sẽ giúp cậu. Cậu cứ vận dụng những kĩ năng học được từ bọn họ, có thêm nhiều kĩ năng sẽ tốt hơn.”
Miêu Manh Manh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Chúng ta đều phải cố gắng!”
Có thể trở thành bạn tốt của nhau là do hai người đều có một điểm chung, đó chính là đều luôn cố gắng.
Một cô gái luôn cố gắng thì vận may sẽ tới.
Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau đi làm, Tô Nam Tinh cố tình không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng để mình trông thật giản dị. Sáng sớm lúc nhìn thấy Chu Dịch, cô vẫn chào anh giống như ngày thường: “Giám đốc, chào buổi sáng.”
Chu Dịch đang mím chặt môi thì thản nhiên “ừ” một tiếng rồi ra lệnh cho cô: “Đưa tài liệu đấu thầu của công trình “mắt thần” của thành phố Pukou trong tay cô cho tôi xem.”
“Được, tôi sẽ in ra ngay.”
Một lát sau, cô in tài liệu ra rồi đi vào trong. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thế nhưng Tô Nam Tinh vẫn nghiêm túc báo cáo công việc, không liếc nhìn Chu Dịch một lần nào, thực sự giống như mối quan hệ cấp trên – cấp dưới, không có mập mờ giống như lúc trước, dù gì lúc trước Tô Nam Tinh còn rót một tách cà phê cho Chu Dịch, hoặc là lo lắng, mua thuốc đau dạ dày cho anh.
Chu Dịch hơi buồn bực, ra lệnh: “Rót cho tôi một tách cà phê.”
Tô Nam Tinh đáp lại một tiếng “vâng” rồi nhanh chóng đưa cho anh một tách cà phê như mọi ngày. Không đợi anh nói gì thêm, Tô Nam Tinh liền nói: “Giám đốc, không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài trước, nếu tài liệu có vấn đề thì anh cứ gọi tôi.”
Trong lòng của Chu Dịch có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng anh nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đã quay lưng về phía anh. Rõ ràng ngày hôm qua còn dịu dàng giống như một cô gái nhỏ, hôm nay khi đi làm đã trở thành một giám đốc Tô làm việc nghiêm túc, điều đó làm cho anh càng cảm nhận được nhiều bộ mặt của Tô Nam Tinh hơn. Anh đành phải cầm tài liệu rồi nhanh chóng liếc nhìn sơ qua, sau đó cầm theo đi họp.
Từ lúc bắt đầu vào làm việc, hai người đều rất bận rộn, bận rộn cho đến tối. Chu Dịch vốn dĩ muốn đi ăn tối chung với Tô Nam Tinh, kết quả là buổi tối nhận được cuộc điện thoại từ gia đình, nói là anh phải về nhà. Anh đành phải xin lỗi Tô Nam Tinh, còn muốn lái xe chở cô về nhà. Tô Nam Tinh muốn giảm thiểu số lần ngồi lên xe anh từ trong công ty để anh chở về nhà vào buổi tối, sợ bị người khác nhìn thấy nên nhất quyết không để anh chở về. Cuối cùng Chu Dịch cũng hết cách, để cô gọi xe, còn anh lái theo phía sau xe taxi, xem như là đưa cô về nhà.
Sau khi xuống xe, anh vội vàng hôn cô trên hàng lang nhà cô, đó là lần tiếp xúc thân mật nhất trong ngày hôm nay.
Chu Dịch buồn bực nói: “Cảm giác mình đã chuyển lên chính thức nhưng vẫn giống như một người tình bí mật.” Câu nói đó đã chọc cho Tô Nam Tinh nở nụ cười, lại không nhịn được liền hôn anh thêm hai lần, an ủi để anh cảm thấy vui vẻ rồi tiễn anh về.
Công việc của Miêu Manh Manh cũng rất bận rộn, buổi tối sau khi về đến nhà thì chạy bộ với Tô Nam Tinh, nói: “Đã lâu hai chúng ta không có chạy bộ vào buổi tối, sau này mình cũng muốn chạy bộ buổi tối với cậu.”
Tô Nam Tinh xin lỗi: “Có lúc Chu Dịch cũng thích chạy bộ vào buổi tối, đã có giao ước với anh ấy là sẽ cùng nhau chạy…”
Miêu Manh Manh buồn bực nói: “Phải rồi, bây giờ cậu là người đã có bạn trai rồi.”
Buổi tối chạy một vòng rồi về nhà, Miêu Manh Manh liền đứng lên cân, phát hiện mình đã giảm 200g thì vui vẻ chạy nhảy khắp nhà, chỉ ăn một quả cà chua để chịu đựng cơn đói, liên tục lầm bầm: “Còn 8kg và 800g nữa!!”
Tô Nam Tinh thực sự bị cô ấy chọc cười. Buổi tối sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Miêu Manh Manh bắt đầu thiết kế hai bộ trang phục thời Đường. Bởi vì làm trang phục cổ trang nên cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều đặc điểm của trang phục thời Đường, đặc biệt là vải vóc, màu sắc và kiểu dáng táo bạo của bộ trang phục. Tô Nam Tinh thấy cô ấy rất chăm chú vẽ đủ thứ trên chiếc laptop.
Cô rón rén đi ra khỏi phòng của Miêu Manh Manh, còn đóng cửa lại cho cô ấy. Dáng vẻ chăm chỉ của Manh Manh cũng rất xinh đẹp đấy chứ.
Tối hôm đó, Chu Dịch không trở về nhà mà ngủ lại ở nhà bà nội, liên tục ở đó trong nhiều ngày. Tối thứ tư, anh cố tình lái xe tới đón Tô Nam Tinh tan học, sau khi đưa cô về nhà thì lái xe qua một nửa thành phố S để trở về nhà bà nội.
Thứ năm đi làm đã nghe thấy chị Tiền của bọn họ nhiều chuyện, đề cập đến chuyện ba Chu đã chính thức rời khỏi vị trí phó tổng giám đốc của tỉnh C. Chu Dịch đã giải thích chuyện này cho Tô Nam Tinh nên cô đã sớm biết trước rồi, vừa ngồi nghe bọn họ nhiều chuyện, vừa vùi đầu vào công việc.
Nhưng đối với Chu Dịch mà nói, sau khi ba Chu nghỉ hưu, ông ấy và bà nội liền bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân của anh, luôn muốn Chu Dịch phải chở Hoàng Hân Nhiên về nhà ăn cơm, tất cả đều bị Chu Dịch từ chối.
Ba Chu nói: “Ba thấy con gái Hoàng Hân Nhiên của tổng giám đốc Hoàng rất tốt, gia cảnh cũng tốt, là người có học thức, trình độ học vấn và ngoại hình cũng không tệ, ba và bà nội con cũng nhìn con bé lớn lên. Không nói đến chuyện hiểu rõ tận gốc, hai người các con cũng xem như là thanh mai trúc mã, lúc con còn nhỏ còn hay dẫn con bé đi chơi nữa mà.”
Bà nội vừa nghe thấy ba Chu nói như vậy thì phấn khởi nói với con trai mình: “Mẹ đã sớm cảm thấy Tiểu Hoàng rất tốt, nhưng bây giờ con trai của con đã là một người sếp, những lời mẹ nói cũng không làm được gì.” Lại hỏi Chu Dịch: “Lẽ nào con đã quên cô bé thắt bím tóc lúc còn nhỏ đã thích đi theo sau con rồi sao?”
Ba Chu nói: “Lúc đó chúng ta đều là người nhà trong Hoa Tín. Ba, chú Hoàng và bác Lý của con đều ở gần nhà nhau, vẫn còn làm việc chung một chỗ, các con còn thường xuyên chơi với nhau.”
Chu Dịch trả lời: “Đó không phải đã là những chuyện vụn vặt rồi sao? Hai người đừng bận tâm đến chuyện hôn nhân của con.” Vừa định nói con đã có bạn gái, nhưng nghĩ tới sau khi nói ra thì bọn họ sẽ muốn gặp mặt Tô Nam Tinh, nhất là ba Chu ở tỉnh L vẫn thường hay gặp mặt những người bên Hoa Tín, lỡ như để tin đồn lọt ra ngoài thì những chuyện Tô Nam Tinh vẫn luôn che giấu đều sẽ bị bại lộ, như vậy thì không được tốt cho lắm.
Anh liền nói: “Con không còn là con của năm đó nữa, hai người đừng can thiệp vào chuyện của con. Kết giao với ai thì trong lòng con biết rõ, đừng có tự ý gán ghép con với người khác.”
Thật vất vả mới đến cuối tuần, Chu Dịch cũng không ở lại nhà bà nội, lấy cớ tăng ca vào cuối tuần để đi về nhà mình. Chuyện đầu tiên khi trở về là vội vàng đi đón Tô Nam Tinh tan học rồi chở cô về nhà mình, tận hưởng thế giới hai người.
HẾT CHƯƠNG 40