Editor: Dilys
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 20: nghi vấn, thân phận
Tiền Đại Phu an tĩnh đi đến trước bàn, đem hòm thuốc thả xuống, chấp (cầm, nắm) bút viết trên giấy, ngữ khí đạm mạc nói: “Vết thương đã bắt đầu mưng mủ, ngoại trừ băng bó bên ngoài còn phải uống thuốc nữa.” Nói xong, hắn bỏ bút lông xuống, đem phương thuốc đã viết xong đưa cho Đồng Tử Kỳ. “Một ngày một lần, ba chén nước đun sôi thành một chén. Phái một người theo ta trở về tiệm thuốc lấy thuốc bôi ngoài da.”
Đồng Tử Kỳ cũng xem không hiểu phương thuốc, tuỳ ý nhìn qua rồi giao cho Xuân Hà. “Người đi cùng Tiền Đại Phu đi, lấy hết thuốc lại.”
“Vâng, tiểu thư.” Xuân Hà đỡ hạ thân, nói với Tiền Đại Phu: “Tiền Đại Phu mời.”
Sau khi Tiền Đại Phu cùng Xuân Hà rời đi, lại chỉ có hai người Đồng Tử Kỳ và Vệ Tử Du. Vệ Tử Du sắc mặt bình thản, mắt tuỳ ý nhìn Đồng Tử Kỳ rồi ngồi xuống, vừa định rót chén trà uống lại nghĩ tới Đồng Tử Kỳ, giơ tay lên lại hạ xuống, hơi nhíu mày nhìn về phía Đồng Tử Kỳ: “Ngươi còn không đi?”
Đồng Tử Kỳ cười nhạt, không chút khách khí nói: “Không có ta, ai cho ngươi thuốc?”
Vệ Tử Du nhíu mày, tức giận mở miệng: “Ngươi còn là nữ nhân hay không thế?”
Đồng Tử Kỳ nghe vậy liền không vui, khuôn mặt lập tức trầm xuống. “Chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt (1). Ta đây còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao?” Khuôn mặt hơi hơi phiến hồng, Đồng Tử Kỳ cúi đầy lầm bầm nói: “Lại nói, trước đây ta hút máu cho ngươi, cũng không phải chưa nhìn thấy, cho là ta nguyện ý chiếm tiện nghi của ngươi chắc.”
(1) Chó cắn Lã Động Tân; không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt (Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm) (Nguồn: hanzii.net)
Vệ Tử Du im lặng, mỗi lần đối mặt với Đồng Tử Kỳ, hắn phát hiện mình đều sẽ bị nghẹn, muốn có thể đuổi kịp bước đi của nàng, trừ phi da mặt hắn dày hơn mấy lần nữa!
Vệ Tử Du không nói lời nào, Đồng Tử Kỳ cũng không mở miệng nữa, ngược lại nghiêm túc phẩm trà. Nếu như nàng không nếm sai, trà này hẳn là Vân Vụ thượng phẩm, mặc dù trà này một năm chỉ sản xuất trăm cân, nhưng muốn lấy được cũng không phải chuyện dễ dàng, trong nhà nàng cũng có một ít, đối với cái này tương đối trân quý, cho nên uống cũng càng hưởng thụ.
“Cái Vân Vụ này của ngươi không ta, có thể bán ta một ít không?”
Nàng gần như uống sạch trà trong nhà, nếu Vệ Tử Du có biện pháp, nàng không ngại tiêu thêm một ít tiền.
Vệ Tử Du nhíu mày, màu mắt không rõ nhìn về phía Đồng Tử Kỳ, mỉm cười nói: “Không tệ, cái này mà cũng phẩm ra.”
Cái Vân Vụ này là hắn sai người thu thập nước tuyết Thiên Sơn để pha, hương vị có chút tương tự với Hoàng Sơn Vân Phong, không nghĩ tới nàng có thể nếm ra.
Mặt mũi Đồng Tử Kỳ thoáng qua một tia kiêu ngạo, đối với đồ vật mình yêu quý, ký ức nàng luôn khắc sâu, giống như — hắn vậy.
Vệ Tử Du nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Vì sao muốn đi kinh đô, lại vì cái gì mà chọn ta?”
Vấn đề này rất hà khắc, ít nhất, Đồng Tử Kỳ cho rằng nàng không thể nói sự thật cho hắn biết, đôi mắt tròn xoe xoay tròn: “Bởi vì cảm giác ngươi có thể kiếm nhiều tiền cho ta, đáp án này ngươi hài lòng không?”
Vệ Tử Du không nói hài lòng hay không, chỉ hỏi: “Ngươi là ai?”
Quen biết một khoảng thời gian, thế nhưng Vệ Tử Du cho tới bây giờ không để ý thân phận của nàng, không nghĩ tới bây giờ sẽ hỏi nàng. Đồng Tử Kỳ cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Ta là nữ nhi của Tiêu Dao Hầu — Đồng Tử Kỳ.”
Đôi mắt Vệ Tử Du trong nháy mắt ám trầm, tựa như biển sâu… Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục biểu tình lãnh đạm. “Hoá ra là nữ nhi của Hầu gia, quả thực là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Đồng Tử Kỳ lập tức nôn ra máu. Cái này cái này… Này nghe thế nào cũng không tính là khích lệ a!
Bởi vì vội đăng chương, kết quả 77 không chú ý tới Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo lần đầu lưu lại mùi hôi trong chăn, kết quả 77 bị mama hung hăng mắng cho một trận, nói con trai tốt để cho ta con điểu tai hoạ ~ ô ô ô ~~~