Sủng Thê Có Độc

Chương 4: Lời lẽ lạnh lùng, chất vấn



Editor: Dilys

(Wattpad: @khuvuoncuadilys)

Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 4: lời lẽ lạnh lùng, chất vấn.

Đứng lên, Vệ Tử Du cất bước đi tới, ngũ quan tuấn mỹ chiếu rõ vào mắt hai người các nàng. Đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi mỏng, không chỗ nào là không hoàn mỹ. Một thân trường bào nguyệt nha bạch làm nổi bật thân hình cao ráo không nhiễm bụi trần của hắn.

Hai má Xuân Hà đỏ bừng không cưỡng lại được, thân thể trong tiềm thức lùi về sau hai bước. Bị khí áp của hắn bức bách, nhất thời muốn trốn lại sau lưng tiểu thư.

Đồng Tử Kỳ khẽ ngẩng đầu, nụ cười trên khéo miệng đã sớm bị Vệ Tử Du châm chọc khiêu khiêu khích làm cho không còn, ánh mắt nàng trong suốt cùng hắn nhìn nhau, tựa hồ muốn tìm ra cái gì, chỉ tiếc, nàng chỉ nhìn thấy có sự chán ghét cùng lạnh nhạt của hắn.

Ánh mắt quen thuộc như vậy, quen thuộc tới nỗi hàng đêm nàng gặp ác mộng đều sẽ nhìn thấy. Nàng không nghĩ tới khi gặp lại hắn, ánh mắt của hắn sẽ cùng Ân Kiệt giống nhau!

Nếu như là ở kiếp trước, Đồng Tử Kỳ nhất định sẽ quay người rời đi, nàng chưa bao giờ làm qua chuyện lỗ mãng như thế, càng không bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Thế nhưng là… Nhớ tới những gì hắn làm vì nàng, nàng liền không tài nào di chuyển được. Hai tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt thành quyền. Đồng Tử Kỳ giống như xác nhận lại cái gì đấy lại giống như chất vấn: “Ngươi thật là Vệ Tử Du sao?”

Vệ Tử Du cười lạnh một tiếng: “Ngươi không xác định đã xông tới?” Cùng Đồng Tử Kỳ sóng vai, Vệ Tử Du nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, nói ra từng chữ từng chữ: “Loại nữ nhân như ngươi, ta không muốn gặp lại lần hai!”

Đồng Tử Kỳ tâm quặn thắt, sau khi hít sâu hai hơi liền nhếch khoé miệng, đáy mắt kiên định tự tin. “Ngươi sẽ đến tìm ta!” Quay người, Đồng Tử Kỳ cất bước rời đi. “Xuân Hà, chúng ta đi.”

“Vâng, tiểu thư.” Xuân Hà hốt hoảng đáp lại, liếc trộm Vệ Tử Du một cái liền bước nhanh đuổi theo Đồng Tử Kỳ.

Vệ Tử Du nhìn theo bóng lưng Đồng Tử Kỳ, hơi hơi nhíu mày, vừa mới trong nháy mắt đó, hắn lại từ trong mắt nàng thấy được ý chí quyết tâm chiến thắng? Nực cười, nữ tử này thực sự hoang đường, hắn như thế nào có thể đi tìm nàng? Nàng sẽ không tự nhận dung mạo quốc sắc thiên hương mà khiến hắn khó có thể quên đấy chứ?

“Công tử…” Tiểu nhị thấy vị tiểu thư kia cuối cùng cũng đã đi, vội vàng mở miệng giải thích. “Tiểu nhân khuyên nhủ ra sao vị tiểu thư kia cũng không nghe, lại không thể ngăn cản, đã quấy rầy công tử, là lỗi của tiểu nhân.”

Vệ Tử Du khoát tay áo: “Không sao, loại cô nương như nàng ngươi làm sao có thể ngăn cản?! Đi xuống đi.”

“Vâng.” Tiểu nhị quay người rời khỏi, đóng kỹ cửa.

“Ra đi.” Vệ Tử Du cúi người, lại tựa như có mắt ở đằng sau. Hắn vừa nói xong, một thân ảnh màu đen liền quỳ ở phía sau. “Chuyện gì?”

Người áo đen cúi đầu, cung kính đáp: “Công tử, phu nhân hạ lệnh truy sát, ở đây không an toàn, bọn hắn không lâu sau sẽ tìm tới.”

“A, lệnh truy sát. Bà ta cho rằng chỉ bằng những người kia liền có thể giết ta sao?” Đôi mắt đen loé lên tia sáng, Vệ Tử Du đột nhiên nói: “Vừa vặn gần đây bực bội, ra ngoài đi loạn quanh cũng không hẳn là không thể!”

***

Sau khi hồi phủ, Đồng Tử Kỳ ngồi trong phòng mình, gương mặt trầm ngâm, đối với sự việc hôm nay luôn có nhiều suy nghĩ mơ hồ. Vì cái gì mà kiếp trước và kiếp này, tính cách một người có thể thay đổi nhiều như vậy? Nếu như không phải vì cặp mắt quen thuộc kia, nàng sẽ hoài nghi người này là Vệ Tử Du giả có tướng mạo giống hắn!

Mệt mỏi nhắm mắt lại, lời nói mang theo hứa hẹn không khỏi văng vẳng bên tai: ‘Tử Kỳ, vô luận ngươi có yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi!’ Giữa những khóm hoa lan, hắn nói: ‘Tử Kỳ, vô luận thế nào, chỉ cần ngươi quay đầu, ta đều sẽ ở phía sau ngươi!’ Lúc cha qua đời, hắn nói: ‘Tử Kỳ, hắn không phải loại người lương thiện, đi theo ta đi, ta bảo vệ ngươi!’

Đủ loại chuyện trong quá khứ, lờ mờ hiện lên trước mắt. Mà bây giờ đối mặt, người kia lại vô cùng lạnh lùng, bảo tâm nàng làm sao không đau?

Lúc Xuân Đào đi vào, thấy Đồng Tửu Kỳ đang từ từ nhắm mắt, long mày nhíu lại dường như rất mệt mỏi, lập tức hạ thấp thanh âm xuống: “Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Mở mắt ra, Đồng Tử Kỳ mở miệng nói: “Cha trở lại rồi?”

“Tiểu thư trở về, lão gia cũng vừa hồi phủ.”

“Ân.” Đứng lên, Đồng Tử Kỳ đi về phía nhà chính.

Trên bàn cơm, Đồng Tử Kỳ cho tất cả hạ nhân lui xuống, chỉ cùng Đồng Hạc Hiên dùng bữa.

Đồng Tử Kỳ nở một nụ cười ngọt ngào, đem một miếng thịt cá đã chọn xong bỏ vào trong chén Đồng Hạc Hiên. “Cha, đây là cá kho ngài thích ăn nhất, tới, ăn nhiều chút.”

Đồng Hạc Hiên cười ăn, thấy Đồng Tử Kỳ lại vì ông mà tỉ mỉ gắp xương cá, khoé mắt hơi hơi hiện lên nếp nhăn, trêu đùa: “Tử Kỳ chẳng lẽ là có việc muốn cầu ta?”

Đem thịt cá gắp cho Đồng Hạc Hiên, Đồng Tử Kỳ tựa như một tiểu nữ hài, cùng ông làm nũng. “Cha đây là nói gì vậy? Chẳng lẽ nữ nhi ngày thường đối với cha không tốt sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.