Sword Art Online: Thanh Đồng

Chương 6: Chỉ còn một mình



Edit – Beta: Xích Liên Nhi

“Xoẹt” Theo sao một kích này là, con quái băng trước mặt nháy mắt bị giết, đồng thời, một cửa sổ* hiện ra:

*Bản nhiệm vụ và thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Chính xác hơn là bản thông báo: thông báo nhận nhiệm vụ hay hoàn thành nhiệm vụ, thông báo cái gì đó…

“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn liên hoàn ‘Thanh kiếm bi thương’!”

Còn chưa tới kịp vui mừng, thì bị một luồng ánh bạc chiếu thẳng vào người, một lần nữa cô bị truyền tống trở về tiệm vũ khí trong thôn trang, ban đầu thanh kiếm tràn ngập đau thương giờ nháy mắt trở nên bá vương khí.

[Này này này, gừng càng già càng cay là rất bình thường, cô làm gì mà luôn châm chọc ông lão khổ cay (khổ sở + cay đắng) hoài vậy?]

Ông lão bắt đầu nói dầu dòng.

[Kỳ thật các ông ba lão trong trò chơi cảm thán nối như di chúc nhưng mà vẫn cảm động!]

“Lão vốn là một sứ giả của thương kiếm, lấy được rất nhiều kiếm kỹ độc đáo nổi tiếng, nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn, rốt cuộc lão không thể không ngồi lên chiếc xe lăn này. Lão luôn hi vọng có người kế thừa tuyệt học này của lão, rốt cục hôm nay cũng có người hoàn thành thử thách của lão. Lão nhìn thấy tiềm lực của con, càng quan trọng hơn là con có tâm muốn trở thành cường giả mạnh nhất!”

Lời nói thâm tình, thế mà ông lão cố gắng đứng khỏi chiếc xe lăn, Sayahaya thật sự lo cho ông lão bị té xuống nên mới đưa đỡ ông lão, nhưng đột nhiên ông lão nắm lấy tay Sayahaya.

“Hôm nay, lão đem tuyệt kỹ cả đời ‘Kỹ năng thương kiếm’ truyền thụ lấy hết cho con!”

“Ngài đạt được kiếm kỹ đặc thù – ‘Thương kiếm’, có tập luyện kĩ năng nay hay không?”

[Có.]

Sayahaya cố gắng khống chế khuôn mặt của mình, một sách kỹ năng hoàn toàn mới chưa từng xuất hiện trong tình báo của cô.

“Như vậy, hi vọng cin đường kế tiếp, con cũng có thể tiếp tục đi tiếp.” Nói xong, thanh kiếm giống như đã yên tâm mà nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ngủ trên ghế.

Hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn biến đổi, nói đơn giản, chính bá vương khí đã biết mất.

“……” Trong lòng Sayahaya yên lặng châm chọc kết cục bi thảm của nhiệm vụ này.

Nhưng mà, kỹ năng này không tệ, ha ha… Quả nhiên Sayahaya cô không làm ăn lỗ vốn mua bán, hừ hừ…

Đi khỏi tiệm vũ khí, tâm tình Sayahaya vui vẻ duỗi người một cái.

“Chuyện này, đúng là vượt qua dự kiến hoàn thành nhiệm vụ, vốn cho rằng còn phải cố gắng thêm vài ngày nữa mới hoàn thành, giờ tâm trạng rất tốt.”

Sayahaya nghỉ chân ở đầu đường, vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy mê cung kia cao gần đến tận trời.

“Không biết bên Kirito tiến hành tới đâu rồi… Mà thôi, lần này tâm tình mình tốt đi giúp cậu ta một lần vậy.”

—–&—–

Đi vào mê cung, tuy rằng chỉ đimột người, nhưng mà Kirito dẫn đi nhiều lần nên Sayahaya không cảm thấy áp lực, đội chợt nghĩ tới mình có thể thử kỹ năng mới. Mà nói thì mình có thể đạt được kỹ năng đặc thù chắc là vận khí của mình bạo phát vô cùng lớn rồi.

Cảm cần thông cảm cho bản thân vì “Thương kiếm” chỉ có hai kỹ năng, một là “Thương bắn”, hai là “Thương trảm”, là kiếm kỹ đắc lực phụ trợ vô cùng tốt, tuy phía trước không có địa hình đặc biệt gì, nhưng mà tất cả kiếm kỹ đều có thể trở thành kiếm kỹ đặc thù, theo cấp bậc tăng lên thì khi phát động kiếm kỹ sẽ không giống người khác.

“Thương bắn!”

Một đường ánh sáng màu vàng được tích tụ lại, sau đó nhanh chóng bắn vào con quái trước mặt cũng là một kích duy nhất, sau đó Sayahaya thấy được cách cửa lớn màu đồng, liền vội vàng chạy tới.

“Đây là…”

Trong tầm mắt không có bóng dáng của quái vật, có thể thấy nhóm tiến công lần này đã lấy được thắng lợi. Nhưng mà trên mặt mọi người chỉ có mỏi mệt chứ không có biểu tình vui vẻ kích động, lại có tốp năm tốp ba ngồi dưới đất.

Đã xảy ra chuyện gì?

Theo bản năng mà cẩn thận nhìn xung quanh, Sayahaya phát hiện rõ ràng bên trong bao gồm cả Diabel có chút tốt ra thì có một số người chơi đã mất.

Thậm chí, bao gồm…

Sayahaya ở kia một chút không biết nên đi đâu hình dung tâm trạng của bẩn thân như thế nào, cảm thấy có chút chua xót cảm, lại giống như lạnh buốt, ở vị trí trái tim đều trở nên rất lạnh, giống như ngày hè nóng bức đột nhiên bịgió lạnh mùa đông bao phủ, nháy mắt thế kỷ băng hà rơi xuống, vạn vật yên tĩnh.

Sayahaya khó mà đi nghiêm cứu ý nghĩa sau sự biến mất này, hai tay run run lấy bản thông tin ra tìm kiếm danh sách bạn tốt.

“Sẽ không… không phải…” 

Sayahaya cắn chặt đôi môi, lại nhịn không được mà muốn đi lên chỗ nguy hiểm phía trước, người kia luôn im lặng bao dung mình mỗi rước lấy phiền phức, người mà không bao giờ nghĩ bỏ rơi mình…

Cố chấp như vậy, nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy, bao dung như vậy.

Sayahaya cảm thấy mũi mình có chút ê ẩm, lần đầu tiên cảm thấy mình tùy hứng lại có chút buồn cười, buồn cười là vì rất hối hận nhiều.

Chẳng lẽ, lời từ biệt vào buổi sáng chính là vĩnh viễn sao, mà hồi sáng mình cũng không cho cậu ấy sắc mặt tốt, mà còn âm thầm tức giận với cậu ấy…

Lần đầu tiên, cô thậm chí khát vọng cậu ấy cả người đầy máu không rõ sống chết nằm ở trước mặt mình, cũng không hi vọng hai người cách biệt âm dương.

“Đồ chuyên lừa đảo… Cậu sao có thế nào bỏ rơi một mình tôi mà rời khỏi như vậy…”

“Hỗn đản Beater…” Đột nhiên bên tai xuất hiện nhiều âm thanh phẫn hận (phẫn nộ + ân hận) nháy mắt làm cho Sayahaya sửng sốt.

“Đúng vậy, một người chơi Beta,rốt cục có gì giỏi chứ?” Nhỏ giọng oán hận của tốp năm tốp ba.

“Beater…?” Sayahaya cau mày lặp lại từ này, giống như có cái gì đó quan trọng bị cô xem nhẹ.

” Người chơi Beta chuyên nghiệp có gì hay, coi như một người chơi Beta khác vừa sáng tạo ra một từ ngữ đi.”

Một người đàn ông trung niên cao to chậm chạp đi lại, do dự một chút mới nhỏ giọng nói:

“Tôi nhớ ra cô, cô là bạn đồng hành với Kirito kun, sáng hôm đó tôi thấy cô và cậu ấy cùng nhau đi mua trang bị… Nói cho cùng, tất cả chúng ta đều thiếu một ân tình với Kirito kun, nếu không phải vì chúng ta là người chơi Beta, Kirito kun séc không bị bắt một mình rời khỏi…”

“Khoan! Chú nói là, Kirito, cậu ấy, cậu ấy chưa chết?!” Giống như Sayahaya bắt được cọng cỏ cứu mạng, liền tiến lên hỏi.

“Phải, đúng thế.” Người đàn ông bị nắm lấy đầu thì liền bừng tỉnh lại, lộ ra một tươi cười khó coi, nói:

“Yên tâm đi, tuy tình huống không quá tốt, nhưng Kirito kun rất mạnh…”

“Cậu ấy đi đâu?!” Sayahaya luôn nắm chặt cái đầu, vội vàng hỏi.

“Này…”

Do dự một chút, nhưng nhìn thấy trong mắt Sayahaya lộ ra sự gấp gáp, người đàn ông vẫn chỉ về phía tận cùng cầu thang sau cánh cửa lớn được mở phân nữa, đó là…

“Phanh”

Sayahaya mở to hai mắt, dùng sức lực trong tay đỡ người đất ông đột nhiên mất ý thức nữa ngồi nữa quỳ trên đất.

“Chú nói là… một người cậu ấy… Rời khỏi…”

“Đúng vậy… Dưới loại tình huống này, chỉ có thể một người…”

“Hắn… Rốt cục… Đi rồi…”

Nhìn thấy người đàn ông vô cùng mỏi mệt này có chỗ không thích hợp, Sayahaya có chút hoang mang rối loạn ngồi xổm xuống cầm cây búa lớn bị rơi xuống, kêu gọi người đàn ông.

“Này này, chú có sao không… Này…”

Giọng nói bên cạnh người đàn ông dần dần biến mất, giống như một lần nữa Sayahaya trở thành một người trong cuộc…

Nói chuyện nào xa xôi nhất, là lúc đi đến thế giới này…

Bởi vì chính mình, mà hại chết những người bên cạnh người, đại khái là không chuyện nên có nhỉ, cho dù bị oán hận, nguyền rủa, khi còn sống lại thương hại mọi người… Cho đến khi đi đến nơi này.. 

Đối mặt với những người yêu thương lại giống như đã từng quen biết, trong lòng Sayahaya vô cùng ấm áp, cũng cố gắng che giấu lại bản thân mình, luôn trốn trong chiếc khăc quàng cổ trong thế giới này. Lúc ở nha mỗi ngày mà không tự giác mà né tránh cảm giác ôn nhu dịu dàng này, luôn đem không khí ấm áp làm hỏng, cố gắng không để người khác chú ý đến, không chỉ cố gắng sắm vai vào Kanohara Hayasaya thật, hồn nhiên lương thiện hoạt bát, sau đó từ từ lãnh đạm mà xuất hiện trước mặt mọi người…

Mãi mãi, mãi mãi đều lừa gạt người khác, vẫn lừa gạt …… Mà chính mình…… chính mình lẩn trốn đi, che giấu sự khác thường của mình, cho tới bây giờ vẫn che giấu bản thân, chưa từng để cho mình yêu thương ai, nhưng lại vẫn không thể rời bỏ thế giới sau.

“Không có việc gì, thật sự tôi… thật sự tôi không có chuyện gì!” Sayahaya muốn thử  để cho đối phương nhìn thấy tươi cười của mình, cũng không nghĩ lại che giấu đi, chỉ có hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống nhìn vô cùng đáng thương.

Yếu đuối như vậy, mình chỉ biết ỷ lại người khác như vậy, như vậy, sẽ trở thành trói buộc!

Làm sao có thể hy vọng xa vời…

Bản thân mình như vậy thì sao người khác sẽ thích được?!

Bản thân mình như vậy thì như thế nào không bị người khác vứt bỏ?!

Môi Sayahaya có chút run run, giống như vài giây ngắn ngủn lại như vượt qua thời gian vạn năm. Bất đắc dĩ đứng lên, lấy bản thông tin phân biệt danh sách liên hệ ra, hơi do dự một chút, vẫn như đưa tên “Kirito” đang phát sáng vào danh sách đen.

Còn sống, vẫn còn sống…

Như vậy là được rồi, tôi sẽ không mang lại phiền phức cho cậu.

(Xích: do Sayahaya chan muốn bỏ đi nên đổi lại xưng hô cô (cậu) – tôi.)

Gặp lại.

Không, không bao giờ gặp nữa.

—–&—–

“Này này… Cô có sao không…” Dường như người đàn ông đối với Sayahaya không nói gì trong thời gian dài rất là bất đắc dĩ nói:

“Chỉ là rời khỏi mà thôi, nếu hiện tại vẫn ở trong tiểu đội thì giờ vẫn đuổi kịp…”

Tiểu đội?

Sayahaya không tiếng động cười khổ.

Từ lúc đi họp tiến công tầng thứ nhất thì Kirito đã đem đội ngũ giải tán, tuy rằng sau đó giải thích với Sayahaya là vì chuyện tiểu đội tiến công, nhưng nhìn đến hiện tại…

Tất cả đều là nói dối, đơn giản, là một thủ đoạn để không cho mình dây dưa nữa.

Mình rời đi, có thể thoải mái đi đến nơi mình muốn đi mình muốn đi, có thể cùng người thích mình có cuộc sống ở cùng với nhau, có thể là muốn trở thành cường giả độc nhất vô nhị không bị liên lụy… Tất cả, tất cả so với xung quanh không trở thành trói buộc bên người thì tốt hơn nhiều…

“Không có gì đâu chú.” Bỗng nhiên Sayahaya đứng lên, nhẹ nhàng nói.

“Hả, à, ừ, không có việc gì là tốt rồi… Phải biết rằng, Kirito kun cũng không thể chậm chạp….” Người đàn ông có chút ngốc mà muốn giải thích cái gì đó.

“Tất cả con đều biết, toàn bộ con đều biết.” Vẫn là giọng nói dịu dàng, sau đó quyết đoán xoay người, đi trở về đường cũ:

“Gặp lại chú sao, con còn rất nhiều chuyện cần làm nữa.”

“Hả, ừ, gặp lại sau… Nhưng con chưa có nói tên gì…” Người đàn ông lại vò đầu hoang mang nói.

“Là Sayahaya, chú Agil! Chú không được quên đó!”

“Sayahaya…Làm sao con bé biết tên của mình…?”

Này, cậu nhìn đi, một mình tôi cũng có thể sống sót lại còn rất tốt, mặc dù thanh  máu trở về không sẽ chết trong trò chơi, nhưng tôi sẽ bắt buột bản thân mạnh mẽ đứng lên.

Tất cả khủng hoảng không biết tên, tất cả  vô thố (lễ tiết) rồi đến sợ hãi. Nhưng chỉ cần thấy rõ hiểu rõ tất cả, thì có thể không thất bại.

Phải biết rằng, nói về tình báo, thì cô hoàn toàn xứng đáng với chức “Vua buôn bán tình báo thời Beta” — Lilith!

Không thể không truy tìm tình báo, không thể không chạm đến thế giới.

Lý tưởng của cô không phải xây dựng mái ấm gia đình rồi sinh con nuôi con, mà vì thế mà trở về sau trở thành yếu đuối. Nhưng mà nhất định phải là một người, thì cô cũng có thể trở nên dũng cảm đi về phía trước.

Cũng không sợ hãi nữa, cũng không hoảng sợ nữa, cũng không tận lực che giấu mình nữa… Như vậy, 8 tầng kế tiếp, có thế trở lại quỹ tích ban đầu rồi.

_______________________________

Kết luận của edit: nếu không đọc chương trước sẽ hiểu lầm Kirito kun bỏ rơi Sayahaya chan, chỉ là Kirito kun muốn tốt cho Sayahaya chan nên không dẫn đến tầng thứ nhất thôi. Khi tui đọc đến khúc người đàn ông nữa ngồi nữa quỳ trên đất thì tui bắt đầu không thích Sayahaya chan rồi, tui nghĩ là đổi mạng lấy đáp án ý, nên không thích, nhưng sau khi đọc đến khúc người đàn ông lên tiếng hỏi thăm Sayahaya chan thì tui mới tá hoả thì ra ổng chưa chết •-• nên không thích Sayahaya chan nữa. Nhưng phát hiện một điều, Sayahaya chan rất quyết đoán khi lựa chọn rời đi, có điều nghĩ tui không rõ sao không ở lại đợi thêm vài ngày hay liên lạc, có khi sẽ có ‘bất ngờ’ đó nhưng mà lại chọn rời đi cho nên hiểu lầm Kirito kun. Thật ra, Kirito kun rất đáng thương tội nghiệp cũng vì vậy mà ném nữa ‘mất vợ’ đấy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.