Khi lấy lại được nhận thức, tôi thấy mình ở một nơi giống như thế giới bên kia.
Ở đây, mặt trời lặn nhuộm bầu trời thành màu lửa cháy.
Tôi đang đứng trên sàn pha lê dày. Những đám mây màu cam trôi chầm chậm bên dưới lớp sàn trong suốt. Ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy bầu trời, nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, trải dài tới tận chân trời. Càng ra xa, bầu trời vô tận chuyển từ màu cam nhạt sang màu đỏ của máu, rồi sang màu tím đậm. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng gió thổi.
Nơi tôi đang đứng là một đĩa pha lê tròn nhỏ lơ lửng giữa những đám mây trên bầu trời trống rỗng.
…Nơi này là đâu? Cơ thể tôi đáng ra phải biến mất sau khi tan vỡ. Liệu tôi có vẫn đang ở trong SAO…hay tôi đã sang kiếp sau rồi?
Tôi kiểm tra lại cơ thể. Áo khoác dài bằng vải, găng tai dài, và tất cả các trang bị khác đều vẫn giống như trước khi tôi chết, trừ việc tất cả mọi thứ trở nên trong suốt. Không chỉ trang bị của tôi khác đi mà cả những phần da lộ ra của tôi cũng tỏa ra màu giống như ánh hoàng hôn, như thể nó được làm từ thủy tinh bán trong suốt.
Tôi giơ bàn tay phải lên và cử động ngón tay. Một cửa sổ hiện lên với tiếng hiệu ứng quen thuộc. Vậy, nơi này đúng là vẫn ở trong SAO.
Nhưng của sổ không có hình avatar hay danh sách các menu nữa. Màn hình trống rỗng chỉ có mỗi một dòng chữ [Đang thực hiện quá trình cuối cùng, hoàn thành 54%]. Con số tăng lên 55 trong khi tôi tiếp tục nhìn vào đó. Ban đầu tôi đã nghĩ rằng tâm trí tôi sẽ chết cùng với sự phá hủy cơ thể, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi buông thõng vai và đóng cửa sổ thì bỗng nghe thấy giọng nói từ phía sau.
“Kirito-kun…”
Như là một giọng nói từ thiên đàng. Cơn sốc chạy khắp cơ thể tôi.
Xin trời đó không phải là do tôi tưởng tượng ra… Tôi cầu nguyện và từ từ quay lưng lại. Cô ấy đứng đó, bầu trời cháy rực sau lưng.
Mái tóc dài của cô ấy nhẹ bay trong gió. Nhưng dù cho khuôn mặt dịu dàng tươi cười của nàng đang trong tầm với của tôi, tôi lại không thể nhúc nhích một chút nào.
Tôi cảm thấy như thể nàng sẽ biến mất nếu tôi chỉ rời mắt khỏi nàng trong giây lát…vì thế tôi cứ thể đứng nhìn nàng trong yên lặng. Cơ thể cô ấy cũng bán trong suốt, và đứng tại đó, cô ấy là điều đẹp nhất trong thể giới này, tỏa sáng trong ánh hoàng hôn.
Tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt và gắng gượng cười. Với một giọng nói gần như đang thì thầm, tôi nói:
“Xin lỗi nhé. Anh cũng chết rồi…”
“…Anh ngốc thật.”
Nước mắt lăn trên khuôn mặt khi nàng nói với một nụ cười. Tôi dang rộng vòng tay ra và dịu dàng gọi tên nàng:
“Asuna…”
Tôi ôm chặt lấy nàng khi nàng lao vào vòng tay tôi và bật khóc. Tôi thề sẽ không bao giờ bỏ nàng ra nữa. Dù chuyện gì xảy ra tôi cũng không bao giờ bỏ nàng ra.
Sau một nụ hôn dài, chúng tôi cuối cùng cũng rời được nhau ra và nhìn vào nhau. Có rất nhiều thứ sau trận chiến cuối cùng mà tôi muốn nói với nàng, rằng tôi muốn xin lỗi. Nhưng tôi cảm thấy những lời đó lời rằng không cần nữa. Thay vào đó, tôi đưa mắt nhìn về phía bầu trời vô tận và nói.
“Nơi này…là gì vậy?”
Asuna im lặng đưa mắt xuống dưới và dùng ngón tay chỉ. Tôi nhìn theo hướng đó.
Sâu bên dưới chỗ chúng tôi đang đứng— một thứ gì đó đang lơ lửng trên bầu trời. Thứ đó trông như một chiếc nón bị cắt mất phần đỉnh. Nó được tạo nên từ rất nhiều tầng xếp chồng lên nhau. Khi tôi tập trung nhìn, tôi còn có thể thấy những ngọn đồi, rừng cây, hồ ao và thành phố.
“Aincrad…”
Asuna gật đầu sau khi tôi khẽ nói ra. Không thể sai được. Đó chắc chắn là Aincrad. Tòa tháp khổng lồ trôi dạt trên bầu trời vô tận. Chúng tôi đã bỏ ra hai năm trời chiến đấu trong thế giới của kiếm thuật và những trận chiến, vậy mà giờ đây nó đang ở bên dưới chúng tôi.
Tôi đã từng thấy bên ngoài của Aincrad trước khi tới thế giới này từ những thông tin về SAO. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy. Tôi nín thở vì cảm giác thán phục tràn ngập trong tâm trí.
Tòa thành bằng thép đó…đang bị phá hủy.
Trong lúc chúng tôi đang lặng lẽ quan sát, một phần tầng dưới cùng vỡ tan ra thành vô số mảnh nhỏ. Tôi căng tai ra lắng nghe, tôi vẫn có thể âm thanh dữ dội đó giữa tiếng gió.
“A…”
Asuna khẽ kêu lên. Một mảng lớn của những tầng bên dưới vỡ ra, và vô số tòa nhà, cây cối, và sông suối, tất cả đều rơi ra và biến mất vào trong biển mây. Căn nhà của chúng tôi nằm ở đâu đó trong khu vực đó. Cảm giác buồn vui lẫn lộn xuyên qua tim tôi mỗi lần một tầng của tòa lâu đài chứa đựng kỉ niệm của hai năm biến mất.
Tôi ngồi xuống mép sàn, ôm lấy Asuna trong vòng tay.
Tôi cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường. Dù rằng tôi không biết bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi, tôi lại không cảm thấy lo lắng một chút nào. Tôi đã làm những gì tôi nên làm, đã mất cuộc sống ảo vì nó và giờ đang ngắm nhìn tận cùng của thế giới này với người con gái tôi yêu. Như thế này là quá đủ… Tôi đã hoàn toàn toại nguyện.
Asuna chắc cũng cảm thấy như vậy. Ở trong vòng tay tôi, nàng mơ màng nhìn Aincrad sụp đổ. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
“Một cảnh tượng tuyệt vời.”
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh. Khi Asuna và tôi quay sang bên phải, chúng tôi thấy một người đàn ông đứng đó.
Người đàn ông đó là Kayaba Akihiko.
Ông ta không còn ở trong hình dạng của Heathcliff hiệp sĩ đỏ nữa, mà là hình dáng thật sự của người đã phát triển SAO. Ông ta mặc áo sơ-mi trắng, đeo cà vạt và một chiếc áo khoác trắng ở ngoài cùng. Chỉ có đôi mắt lạnh lùng trên khuôn mặt sắc sảo đó là không hề đổi khác. Nhưng đôi mắt đó giờ chứa đầy sự dịu dàng nhìn vào tòa thành đang dần biến mất. Cơ thể ông ta cũng bán trong suốt như chúng tôi.
Dù rằng tôi đã tử chiến với người đàn ông này vài phút trước, sự bình thản của tôi vẫn còn nguyên sau khi nhìn thấy ông ta. Có lẽ chúng tôi đã bỏ lại tất cả hận thù ở Aincrad trước khi tới nơi này. Tôi rời mắt khỏi Kayaba và lại nhìn vào tòa thành.
“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Có lẽ cậu có thể gọi nó là…một màn trình diễn mang tính ẩn dụ.”
Giọng nói của Kayaba cũng rất thanh thản.
“Hiện tại, máy chủ của SAO nằm tại tầng hầm thứ năm bên dưới trụ sở của Argas đang trong quá trình xóa tất cả dữ liệu khỏi kho dữ liệu của nó. Sau mười phút nữa, thế giới này sẽ bị xóa sạch hoàn toàn.”
“Thế còn những người sống ở đây…chuyện gì sẽ xảy ra với họ?”
Asuna bỗng hỏi.
“Không việc gì phải lo lắng. Mới đây thôi—”
Kayaba vẫy tay phải và nhìn vào cửa sổ vừa xuất hiện.
“Tất cả 6,147 người chơi còn lại đã đăng xuất thành công.”
Như thế nghĩ là Cline, Agil, và tất cả những người tôi biết trong vòng hai năm qua đã an toàn trở về thế giới bên kia.
Tôi nhắm chặt mắt và để nước mắt tràn ra trước khi hỏi:
“…thế còn những người đã chết? Cả hai chúng tôi đã chết, vậy mà chúng tôi vẫn tồn tại ở đây. Như thế nghĩa là ông cũng có thể đưa bốn ngàn người chơi đã chết trở lại thế giới phải không?”
Nét mặt của Kayaba không thay đổi. Ông ta đóng cửa sổ lại, cho tay vào túi quần, và rồi nói:
“Sinh mạng không thể phục hồi dễ thế. Ý thức của họ sẽ không bao giờ trở lại. Người chết sẽ biến mất— sự thật này đúng ở tất cả mọi thế giới. Tôi tạo ra nơi này chỉ vì tôi muốn noi chuyện với hai người— một lần cuối.”
Liệu đây có phải điều người đã giết chết bốn ngàn người nên nói không? Dù nghĩ thế, nhưng không hiểu vì lí do nào đó tôi không hề cảm thấy tức giận.Thay vào đó, một câu hỏi nữa hiện lên trong đầu tôi. Đó là câu hỏi mà tất cả người chơi, à không, tất cả những người biết về sự việc này sẽ hỏi.
“Tại sao…ông lại làm việc này…?”
Tôi có thể cảm thấy Kayaba cười cay đắng. Sau một hồi lâu im lặng, ông ta cuối cùng cũng cất tiếng:
“Tại sao ư…tôi đã quên từ lâu lắm rồi. Tại sao tôi lại làm thế? Kể từ khi tôi phát hiện ra rằng hệ thống FullDive được tạo ra—không, thậm chí từ trước đó. Tôi đã muốn xây dựng một tòa thành, nơi vượt qua giới hạn của thế giới thật. Rồi, trong những giây phút cuối cùng đó…tôi thấy rằng thậm chí quy tắc của thế giới của tôi cũng bị vượt qua…”
Đầu tiên Kayaba nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản đó về phía tôi, rồi sau đó ngay lập tức nhìn ra chỗ khác.
Chiếc áo khoác của Kayaba và mái tóc của Asuna tung bay trong những gió ngày càng mạnh hơn. Một nửa tòa thành đã bị phá hủy. Algade, thành phố chứa đầy kỉ niệm của tôi, đang tan vỡ vào trong gió và hòa vào với làn mây.
Kayaba tiếp tục nói:
“Không phải tất cả chúng ta đều có rất nhiều giấc mơ khi chúng ta còn nhỏ sao? Tôi đã quên mất lúc tôi bao nhiêu tuổi thì hình ảnh về tòa lâu đài bằng sắt lơ lửng trên bầu trời bắt đầu khiến tôi thích thú rồi… Nó là hình ảnh không hề mờ nhạt khỏi tâm trí tôi dù cho dù có bao lâu trôi qua đi chăng nữa. Và khi tôi già đi, hình ảnh đó ngày càng trở nên thật hơn, ngày càng rộng lớn hơn. Bỏ lại thế giới thật và bay thẳng tới tòa thành này…đó là giấc mơ duy nhất của tôi trong một thời gian dài. Cậu biết không Kirito-kun, tôi vẫn tin…rằng ở một thế giới khác, tòa thành này thật sự tồn tại…”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy như thể rằng tôi đã sinh ra ở thế giới đó, nơi tôi mơ ước trở thành một kiếm sĩ. Một chàng trai một ngày nào đó gặp một cô gái với đôi mắt màu nâu dẻ. Hai người sẽ yêu nhau, sau đó lấy nhau, và sống hạnh phúc mãi mãi trong căn nhà nhỏ ở giữa một khu rừng—
“Đúng vậy…như thế sẽ thật tuyệt.”
Tôi lẩm bẩm. Asuna, ở trong vòng tay tôi, cũng gật đầu.
Sự im lặng bao trùm chúng tôi. Tôi lại đưa mắt về phía xa xăm và thấy một phần khác của tòa thành bắt đầu sụp đổ. Tôi có thể thấy biển mây vô tận và bầu trời đỏ màu đỏ đang bị nuốt chửng bởi thứ ánh sáng trắng xa xa. Sự phá hủy đã bắt đầu khắp mọi phía và từ từ tiến dần tới đây.
“À, tôi quên mất không nhắc điều này. Kirito-kun, Asuna-kun… Chúc mừng hai người đã hoàn thành trò chơi này.”
Chúng tôi nhìn Kayaba khi ông ta nói điều này. Ông ta nhìn chúng tôi với vẻ mặt điềm tĩnh. “Vậy thì— tôi nên đi thôi.”
Gió thổi và dường như cuốn đi cơ thể của ông ta— lúc chúng tôi nhận ra, ông ta đã không còn ở trong tầm nhìn của chúng tôi. Chỉ còn mặt trời đang lặn, tiếp tục tỏa sáng xuyên qua chiếc đĩa pha lê. Chúng tôi lại chỉ còn một mình.
Tôi tự hỏi ông ta đi đâu rồi? Có phải ông ta trở về thế giới thật không?
Không—ông ta sẽ không làm thế. Ông ta chắc sẽ xóa tâm trí của chính mình và đi tìm Aincrad thật sự ở thế giới khác.
Giờ chỉ còn lại mỗi phần phía trên của tòa thành. Tầng bảy mươi sáu mà chúng tôi chưa từng có cơ hội nhìn thấy đã bắt đầu sụp đổ. Luồng sáng xóa sạch thế giới này bắt đầu tiến lại gần chúng tôi. Khi luồng sáng lung linh chạm vào đám mây và bầu trời, chúng biến mất và trở về hư vô.
Tôi có thể thấy tòa lâu đài màu đỏ và đỉnh chóp vĩ đại của nó ở tầng cao nhất của Aincrad. Nếu như mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, chúng tôi sẽ phải chiến đấu với trùm cuối, Heathcliff, ở đó.
Dù rằng phần móng của tầng cao nhất đã biến mất, tòa lâu đài vô chủ vẫn tiếp tục lơ lửng trong không trung như thể đang cưỡng lại số phận. Tòa lâu đài màu đỏ đó một mình ở giữa bầu trời màu cam trông như trái tim của tòa thành lơ lửng.
Cuối cùng, sự phá hủy cũng nhấn chìm tòa lâu đài màu đỏ. Nó vỡ ra, bắt đầu từ phần đáy và tiến dần lên trên, và vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ trước khi biến mất vào trong làn mây. Tòa tháp cao nhất biến mất đúng lúc luồng sáng bắt đầu nuốt lấy mọi thứ xung quanh. Tòa thành khổng lồ Aincrad giờ đã hoàn toàn bị phá hủy, và tất cả những gì còn lại là một vài đám mây và cái nền nhỏ này nơi Asuna và tôi đang đứng.
Chúng tôi chắc cũng không còn lại bao nhiêu thời gian. Chúng tôi đang tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi mà Kayaba đã cho cả hai. Cùng với sự phá hủy của thế giới này, chiếc NerveGear sẽ thực hiện chức năng cuối cùng của nó và xóa bỏ những gì còn lại của chúng tôi.
Tôi đặt tay lên má của Asuna và từ từ đặt đôi môi của tôi lên trên đôi môi cô ấy. Đây là nụ hôn cuối cùng của chúng tôi. Tôi định tận dụng tới tận giây phút cuối cùng để khắc sâu sự tồn tại của cô ấy vào trong linh hồn tôi.
“Có lẽ đây là lời tạm biệt…”
Asuna lắc đầu.
“Không. Chúng ta sẽ biến mất cùng nhau. Vì thế, chúng ta sẽ bên nhau, mãi mãi.”
Cô ấy thì thầm với giọng ngọt ngào trước khi quay lại trong vòng tay tôi và nhìn thẳng vào tôi. Rồi cô ấy hơi nghiêng đầu sang và cười.
“Này Kirito-kun, anh có thể cho em biết tên của anh không? Tên thật ấy?”
Ban đầu tôi không hiểu gì cả, nhưng rồi tôi nhận ra ý cô ấy là cái tên mà tôi đã bỏ lại hai năm trước ở thế giới bên kia.
Cứ như thể là những ngày tôi đã sống với cái tên khác và một cuộc sống khác là câu chuyện từ thế giới xa xăm nào đó. Tôi nói tên mình ra khi nó nổi lên từ đáy sâu trí nhớ của tôi, không hiểu sao khiến tôi cảm thấy xúc động.
“Kirigaya… Kirigaya Kazuto. Anh sẽ sang mười sáu cuối tháng này.”
Ngay lúc này, tôi cảm thấy thời gian bắt đầu trôi đối với bản thân kia. Tâm trí của Kazuto, đã bị chôn vùi sâu bên trong người kiếm sĩ Kirito, từ từ nổi lên. Tôi cảm thấy lớp vỏ cứng mà tôi đã bọc lấy bản thân trong thế giới này bắt đầu vỡ ra từng chút một.
“Kirigaya…Kazuto-kun…”
Asuna gọi tên tôi, tập trung vào từng âm tiết, rồi sau đó cười với một nét mặt hơi chút bối rối.
“Vậy, anh trẻ hơn em. Em là…Yuuki…Asuna. Năm nay mười bảy tuổi.”
Yuuki… Asuna. Yuuki Asuna. Tôi lặp đi lặp lại năm âm tiết này trong đầu.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra hàng lệ đang chảy xuống má tôi.
Cảm xúc của tôi cuối cùng cũng thay đổi trong buổi hoàng hôn vĩnh cửu này. Cảm giác đau đớn chạy khắp người tôi, như thể trái tim đang bị xé nát. Lần đầu tiên kể từ khi tôi có mặt ở thế giới này, nước mắt chảy dài trên má tôi. Tôi cảm thấy có cái gì ở cổ họng, nắm chặt hai tay, và bắt đầu khóc to như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi…xin lỗi… Anh đã hứa…sẽ đưa…em trở về…thế giới kia… nhưng anh…”
Tôi không thể nói tiếp. Cuối cùng, tôi không thể cứu người quan trọng nhất đối với tôi. Bởi vì sự yếu đuối của tôi, con đường rạng rỡ và tươi sáng của cô ấy giờ đã kết thúc. Sự hối hận của tôi trở thành nước mắt và liên tục chảy ra từ mắt tôi.
“Sẽ ổn thôi…sẽ ổn thôi…”
Asuna cũng đang khóc. Những giọt lệ lấp lánh rơi xuống không ngừng như những viên đá quý trước khi biến mất.
“Em đã rất vui. Được gặp Kazuto-kun và sống cùng anh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất cuộc đời em. Cám ơn anh… Em yêu anh…”
Sự kết thúc của thế giới này đang ở trước mắt chúng tôi. Tòa thành bằng thép và biển mây vô tận đều đã bị xóa sổ bởi thứ ánh sáng chói lòa, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Asuna và tôi ôm chặt nhau, đợi chờ giây phút cuối cùng.
Cảm xúc của chúng tôi dường như đang được thanh lọc. Tất cả những gì còn lại ở trong tôi là tình yêu dành cho Asuna. Tôi tiếp tục gọi tên cô ấy dù rằng tất cả đang bị tháo rời và vỡ ra.
Trong mắt tôi chỉ còn ánh sáng. Tất cả mọi thứ đều đã bị thứ ánh sáng trắng xóa đó bao phủ và biến mất sau khi trở thành những hạt ánh sáng. Nụ cười của Asuna hòa vào với thứ ánh sáng đang tràn ngập thế giới này.
—Em yêu anh… Em yêu anh—
Giọng cô ấy vang lên như tiếng chuông vang ngọt ngào lúc chút ý thức cuối cùng của tôi biến mất.
Ranh giới cuối cùng ngăn cách chúng tôi biến mất và chúng tôi hòa làm một.
Linh hồn chúng tôi hòa vào nhau, hợp lại, và rồi tan vỡ.
Cuối cùng, chúng tôi biến mất.