Sword Art Online

Quyển 5 - Chương 4



Giây phút cô bước qua cổng trường, một làn gió heo may phả vào mặt cô.

Asada Shino dừng chân, quấn chặt chiếc khăn quàng cổ màu trắng lại.

Đeo cặp kính hình chữ nhật, với quá nửa khuôn mặt ẩn trong lớp vải của chiếc khăn quàng, cô lại tiếp tục bước đi. Cô rảo bước trên vỉa hè phủ đầy lá vàng, thốt lên một tiếng thở dài nho nhỏ từ sâu trong lồng ngực.

… Bây giờ, trong tổng số 608 ngày của 3 năm trung học phổ thông, 156 ngày đã trôi qua.

Cuối cùng thì cũng được một phần tư. Với suy nghĩ đó, cô lảo đảo bước đi bởi sự mệt mỏi đã đè nén lên cô quá lâu. Tuy nhiên, nếu cộng thêm thời gian học cấp 2 vào thì 60% số ngày đã lùi vào quá khứ. Nó sẽ kết thúc, một ngày nào đó… nó sẽ kết thúc, một ngày nào đó. Cô lặp đi lặp lại những từ đó trong tâm trí mình như thể đó là một câu thần chú.

Tất nhiên, mặc dù sắp hết năm học, nhưng không phải là cô ấy muốn làm một việc gì đó hay muốn trở thành ai đó. Đơn giản là, con người hiện tại của cô đang bị ép buộc, cô muốn được tự do khỏi cái nhóm được gọi là «học sinh cấp 3».

Đến cái nơi như chỗ tị nạn đó mỗi ngày, nghe những giáo viên thờ ơ giảng bài, tập luyện và làm những việc khác cùng với một đám người mà cô ngờ rằng đã đổi thay hoàn toàn so với hồi còn nhỏ. Làm những việc đó thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Shino thực sự không thể hiểu được. Trong những trường hợp rất đặc biệt, cũng có những bài giảng mà cô thấy có ý nghĩa, và cũng có những học sinh đáng được tôn trọng. Nhưng với Shino, những sự tồn tại của họ chẳng có cái nào là cần thiết cả.

Shino đã từng nói với ông bà, những người giám hộ hợp pháp của cô, rằng cô muốn làm việc ngay lập tức hoặc được đào tạo việc làm tại một trường dạy nghề, còn hơn là phải học trung học phổ thông. Người ông nội cổ hủ mặt đỏ bừng đầy tức giận, trong khi bà cô thì khóc lóc, nói rằng bà muốn Shino học ở một ngôi trường tốt cho đến nơi đến chốn và kết hôn vào một gia đình tốt, nếu không bà sẽ không còn mặt mũi mà xin lỗi cha Shino được. Cô có rất ít sự lựa chọn khác ngoài việc học một cách tuyệt vọng, được nhận vào một ngôi trường khá nổi tiếng ở Tokyo, nhưng cô rất ngạc nhiên khi cô nhập học và bắt đầu có một cái nhìn khác. Về cơ bản thì chẳng có gì khác so với ngôi trường trung học cơ sở công lập ở quê cô.

Cuối cùng thì Shino, như đã làm hồi học trung học cơ sở, đều đặn đếm những tháng ngày còn lại khi cô bước ra khỏi cổng trường.

Shino sống một mình trong một căn hộ nằm giữa trường và nhà ga xe lửa JR. Mặc dù nó chỉ rộng bằng sáu tấm thảm tatami[1], không lớn hơn một căn bếp gia đình cỡ nhỏ là bao, nhưng nó cũng khá tiện lợi và nằm một cách thuận tiện ngay bên cạnh khu mua sắm.

Trong tầm nhìn của cô, khu mua sắm lúc ba giờ rưỡi chiều cũng không có nhiều người lắm.

Đầu tiên, Shino lướt qua các kệ trưng bày của cửa hàng sách. Mặc dù tìm thấy một cuốn sách mới của vị tác giả yêu thích nhưng cô đã kìm nén lại vì nó là một bản in bìa cứng đắt tiền và rời khỏi cửa hàng. Nếu đặt trước trên mạng, thì trong khoảng một tháng cô sẽ có thể mượn được nó từ thư viện thành phố.

Tiếp theo, cô đến cửa hàng văn phòng phẩm để mua một cục tẩy và một quyển vở kẻ ô. Sau khi kiểm tra số tiền còn lại trong ví, cô tiến thẳng đến siêu thị nằm ở giữa khu mua sắm trong khi nghĩ về thực đơn cho bữa ăn tối. Tất nhiên, bữa ăn tối của Shino chỉ gồm những món ăn đơn giản và cơ bản. Miễn là nó đáp ứng đủ sự cân bằng dinh dưỡng, năng lượng, và chi phí, còn mùi vị và hình thức thì để sau.

Trong khi nghĩ về việc làm món súp cà rốt và cần tây cùng với một chiếc bánh hamburger đậu phụ, cô vượt qua mặt tiền của trung tâm trò chơi nằm bên cạnh siêu thị cô định vào.

“Asada ~ —”

Trong không gian giữa hai cửa hàng, một giọng nói gọi Shino phát ra từ con hẻm chật hẹp.

Theo phản xạ, Shino từ từ quay 90 độ về phía bên phải.

Ba nữ học sinh mặc đồng phục giống của Shino — trừ một sự khác biệt đáng kể trong độ dài váy — đứng trong con hẻm. Một người đang ngồi xụp xuống và bấm bấm chiếc điện thoại di động của mình. Hai người còn lại tựa lưng vào bức tường của siêu thị, mỉm cười nhìn Shino.

Trong khi Shino vẫn im lặng, một cô gái đang đứng có một cử chỉ kiêu ngạo, hất cằm lên.

“Qua đây.”

Nhưng Shino không di chuyển, hỏi nhỏ.

“… Gì cơ?”

Lúc đó, một cô gái khác tới chỗ cô, và không do dự, nắm lấy cổ tay phải của Shino.

“Sao cũng được, cứ qua đây đi.”

Cùng với đó, cô bị kéo đi trước khi kịp đáp lại.

Shino bị đẩy về phía con hẻm và biến mất khỏi khu mua sắm, và cô học sinh ngồi xổm ngước lên nhìn cô. Cầm đầu ba người là một cô gái tên Endou. Đôi mắt cô ta, như xếch lên bởi những đường kẻ mắt màu đen, và cái cằm nhọn đem lại ấn tượng về một loài côn trùng ăn thịt nào đó.

Uốn đôi môi lòe loẹt thành một nụ cười, Endou nói.

“Xin lỗi, Asada. Chỉ là chúng tớ hát karaoke quá nhiều, và bây giờ chúng tớ không còn tiền đi tàu về nhà nữa. Mai chúng tớ sẽ trả lại cho cậu, vì thế bây giờ cho chúng tớ mượn một ít”.

Cô ta giơ một ngón tay lên. Cô ta không nói về một trăm, một ngàn, mà là những mười ngàn yên.

Bọn họ có hát hò thế nào đi nữa thì vẫn chưa đến hai mươi phút sau khi tan trường, cả ba người thậm chí đều có thẻ đi tàu, và, hơn nữa, tại sao mua vé tàu thôi lại tốn tận mười ngàn yên? Cứ thế, Shino liệt kê lần lượt những điều bất hợp lý trong đầu, nhưng không nói lên suy nghĩ của mình.

Đây là lần thứ hai ba người này thẳng thừng yêu cầu cô ấy đưa tiền. Lần trước, cô từ chối bằng cách nói rằng mình không có đồng nào.

Trong khi cân nhắc rằng dùng lại trò cũ sẽ có tỉ lệ thành công rất thấp, Shino đáp lại.

“Không đời nào tớ lại có nhiều tiền đến như thế.”

Nụ cười của Endou biến mất trong giây lát, và sau đó xuất hiện trở lại. “Vậy thì, đi rút thêm đi.”

“…”

Shino lặng lẽ đi về phía khu mua sắm.. Bọn họ có lẽ sẽ không theo cô đến ngân hàng, nơi mà kiểu gì những người khác cũng có thể thấy họ. Thành thực mà nói, ai lại ngu đến mức làm mấy việc như kiểu quay trở lại trong khi có thể cứ thế mà đi chứ — khi cô nghĩ đến đó, Endou nói tiếp.

“Cái túi, để nó lại. Cả ví của cậu nữa. Miễn là cậu có chiếc thẻ thì sẽ vẫn ổn, phải không?”

Shino dừng bước và quay lại. Mặc dù đôi môi Endou vẫn cứ cười, nhưng hai con mắt ti hí sáng lên — như thể một con mèo thích thú đùa giỡn với con mồi của nó vậy.

Cả ba người này, cô đã từng tin rằng họ là bạn bè của cô. Khi nhớ lại, Shino không thể nào tha thứ cho sự điên rồ của mình được.

Rời khỏi vùng nông thôn, cô bỏ lại phía sau tất cả những người cô từng biết. Và sau khi vào trường trung học, Shino không có điểm gì chung với các bạn cùng lớp, không có cùng sở thích nào để nói chuyện cả, và vì thế, hàng ngày cô vẫn giữ im lặng. Endou và bạn bè của cô ta là những người đầu tiên bắt chuyện với cô.

Sau khi mời cô ăn trưa cùng họ, rốt cuộc bốn người lại dừng lại trước một quán ăn nhanh trên đường từ trường về nhà. Shino chủ yếu chỉ ngồi nghe bọn họ tán chuyện. Mặc dù đôi lúc cô ấy ngấm ngầm không thể chịu được những gì họ nói, cô vẫn vui vẻ lắng nghe. Endou và bạn ả là những người bạn đầu tiên của cô trong suốt một thời gian dài, những người không biết chút gì về «sự việc đó». Cô từng tin, nếu như ở ngôi trường này, cô sẽ có thể trở thành một học sinh bình thường… Shino không hề biết được sự thật cho đến mãi một thời gian sau. Ba người chỉ tiếp cận cô sau khi nhìn thấy địa chỉ của cô trên sổ đăng ký lớp học và đoán rằng cô sống một mình.

‘Chúng tớ qua nhà cậu chơi có được không?’ Khi họ hỏi vậy, Shino đã ngay lập tức đồng ý. Căn hộ của cô được Endou và bạn bè của ả ca ngợi và ngưỡng mộ lắm, xung quanh phòng rải rác những đồ ăn nhẹ và tiếng trò chuyện rôm rả cho đến khi trời tối.

Ngày hôm sau, và thậm chí cả những ngày sau đó, họ đến căn hộ của Shino.

Chẳng mấy chốc, ba người dùng phòng của Shino làm nơi để thay đồ, mặc những bộ quần áo bình thường, sau đó lên tàu đi chơi. Một ngày nọ, họ để lại đồ đạc ở phòng của Shino và từ ngày đó, quần áo của cả ba bắt đầu chiếm lấy tủ quần áo bé nhỏ của cô.

Giày dép. Túi. Mỹ phẩm. Các đồ dùng cá nhân của Endou và bạn ả bắt đầu tăng lên càng ngày càng lắm. Cho đến đầu tháng Năm, ba người họ thường sẽ đi ra ngoài chơi bời và trở lại khi đã say khướt, và thậm chí, sau đó họ cứ thế mà ngủ lại qua đêm.

Cuối cùng, đến một lúc Shino đã phải rụt rè phàn nàn rằng nếu họ đến đây quá thường xuyên, cô sẽ gặp rắc rối vì không thể tập trung học được.

Endou chỉ đơn giản đáp lại: “Chúng ta là bạn mà, phải không nào?”. Và ngày hôm sau, họ yêu cầu một chiếc chìa khóa dự phòng.

Rồi, vào ngày thứ bảy cuối tháng.

Trong khi Shino đứng trước cửa nhà mình sau khi trở về từ thư viện, cô nghe thấy những tiếng cười to vọng ra từ bên trong. Không chỉ có tiếng của Endou và bạn bè của cô ta.

Shino nín thở lắng nghe một cách kĩ lưỡng. Ý định kiểm tra phòng riêng của chính mình là ngớ ngẩn, một hành động mà cô không hề muốn làm. Rõ ràng, cô nghe thấy tiếng cười của một số người đàn ông.

Trong phòng riêng của cô, có những người đàn ông lạ mặt mà cô không biết. Với suy nghĩ như vậy, Shino co rúm lại vì sợ hãi. Tiếp theo là cơn giận bùng phát. Cô cuối cùng cũng đã nhận ra sự thật.

Cô bước xuống cầu thang của khu tập thể, dùng điện thoại di động của mình để gọi cảnh sát. Mặc dù nhân viên cảnh sát được cử đến dường như lúng túng khi nghe câu chuyện từ hai phía, Shino chủ tâm lặp đi lặp lại, “Tôi không quen họ.”

“Tạm thời, chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát”, viên cảnh sát nói với Endou, người sau đó ném một cái nhìn khủng khiếp về phía Shino.

“Hừm, hiểu rồi.” Endou trả lời, đóng gói đồ đạc, và rời khỏi phòng.

Sự trả thù đến một cách nhanh chóng.

Sử dụng khả năng điều tra như quỷ thần, chưa từng được biết tới do cái nhóm bình thường của họ, Endou tìm ra tại sao Shino lại sống một mình: năm năm trước đây ở một tỉnh xa, cô có liên quan đến một «vụ việc» đã gần như bị lãng quên, thậm chí là ở trên net. Quá khứ của cô bị phanh phui trước toàn trường. Các học sinh muốn nói chuyện với Shino biến mất hoàn toàn, và thậm chí cả các giáo viên cũng tránh nhìn thẳng vào mặt cô.

Tất cả mọi thứ trở lại y chang như hồi trung học cơ sở.

Nhưng Shino nghĩ rằng nó cũng ổn.

Sự khát khao muốn có một người bạn đã làm lu mờ con mắt cô. Không ai có thể cứu được bạn trừ bản thân mình. Cô không có bất cứ sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên mạnh mẽ hơn bằng chính sức mình, để vượt qua những vết thương mà vụ việc đó để lại. Để làm được điều đó, bạn bè là không cần thiết. Thay vào đó, chỉ cần kẻ thù. Kẻ thù để chiến đấu— tất cả mọi thứ xung quanh cô, kẻ thù.

Sau khi nuốt nước bọt, Shino hít một hơi thật sâu, và nhìn thẳng vào mắt Endou.

Một ánh sáng nguy hiểm ẩn sâu trong đôi mắt hẹp. Lần này, nụ cười biến mất hoàn toàn. Endou gằn giọng nói.

“Cái gì? Đi nhanh đi.”

“Tôi không muốn.”

“… Hử?”

“Tôi không muốn. Tôi không định cho cô vay tiền.”

Không hề đảo mắt, Shino trả lời.

Một lời từ chối cứng cỏi như thế sẽ kích động sự thù địch và những ác ý. Dù biết vậy, nhưng Shino sẽ không làm theo yêu cầu của họ. Làm điều họ bảo sẽ là chạy trốn và phản bội lại quyết tâm yếu đuối của cô, một điều mà cô ấy không hề muốn làm chút nào. Không phải là bởi vì Endou, mà là vì cô không muốn thể hiện cái «phần yếu đuối» đó ra. Để trở nên mạnh mẽ, cô đã suy nghĩ như thế trong suốt 5 năm qua. Nếu cô ấy chịu thua ở đây, thì những nỗ lực đó sẽ là vô ích.

“Con khốn… Đừng có khinh tao.”

Với con mắt phải giật giật, Endou bước tới một bước. Hai cô gái kia cũng nhanh chóng vòng ra sau Shino, vây lấy cô từ một cự ly gần.

“—Giờ tôi đi đây, vậy nên, tránh sang một bên.” Shino gằn giọng. Cho dù có đe dọa cô thế nào đi chăng nữa, Endou cũng không có gan làm thật. Những cô gái này chỉ là những cô con gái bình thường, ngoan ngoãn khi ở nhà. Họ đáng ra phải học được rằng không nên để cho cảnh sát xử lý vấn đề này từ trước đây mới phải.

Nhưng.

Endou đã rất đỗi quen thuộc với điểm yếu của Shino— điểm duy nhất mà Shino không tài nào kháng cự nổi.

Màu sắc lòe loẹt trên môi cô ta như sáng lên khi cô ta nở một nụ cười chế nhạo.

Endou từ từ nâng tay phải của ả và chỉ về phía giữa gọng kính của Shino. Cô ta mở rộng ngón cái và ngón trỏ, như cái cách bọn trẻ con mô phỏng một khẩu súng ngắn. Một sự mô phỏng thật ngây ngô, ngớ ngẩn.

Tuy nhiên, mới chỉ có vậy thôi mà toàn bộ cơ thể của Shino đã bị bao phủ bởi một cảm giác ớn lạnh rồi.

Cô ấy dần dần mất đi sức mạnh ở cả hai chân. Đứng vững là chuyện không tưởng. Trong mắt cô ấy, con hẻm bắt đầu mất dần màu sắc của nó, trái ngược hẳn với ngón tay của Endou trước mặt cô. Shino không thể rời mắt khỏi cái móng tay trỏ dài sáng bóng được. Nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, một âm thanh cao tần vang lên trong tai cô, bật lên một cách nhanh chóng…

“Pằng!”

Endou bất ngờ la to. Gần như đồng thời, Shino thét lên một tiếng đầy kinh hãi. Cô không thể ngừng sự run rẩy đang lan ra từ sâu thẳm trong người mình.

“Phì…,này, Asada~” Trong khi đầu ngón tay vẫn còn đang giơ ra, Endou nói với một cái giọng pha lẫn với tiếng cười.

“Vậy là anh trai tớ có một số mô hình súng đấy. Lần tới, tớ sẽ cho cậu thấy ở trường. Cậu thích chúng phải không, súng ngắn ấy.”

“…”

Lưỡi của cô không thể di chuyển. Miệng cô khô rát, nó cứ run lên một cách khó khăn.

Shino lắc đầu, một tiếng nói lắp nho nhỏ phát ra. Nếu cô bất ngờ thấy một mô hình súng thật ở trường, cô có thể sẽ ngất đi ngay tại chỗ mất. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến cho dạ dày cô bắt đầu co thắt, và cô ấy không thể không gập người xuống được.

“Này này, đừng nôn chứ Asada~—”

Đằng sau cô, vẫn còn những tiếng nói xen tiếng cười.

“Nhưng nếu mà cậu nôn và gục xuống ngay giữa tiết lịch sử thế giới, thì sẽ hơi bị khó xử đấy.”

“À, nếu là ở đây thì mấy lão già say xỉn cũng ói ra khá thường xuyên mà.”

Tiếng cười phá lên còn to hơn.

Mình muốn thoát khỏi đây. Mình muốn có thể chạy trốn. Nhưng mình không thể làm điều đó. Hai tư tưởng đối lập vang vọng trong đầu cô.

“Tạm thời, chúng tớ sẽ tha cho cậu với tình trạng bây giờ của cậu, Asada. Dù sao thì, trông cậu cũng ốm yếu thật đấy.”

Endou vươn tay ra cầm cái túi trong tay phải Shino, Shino thực sự không thể chống lại được. ‘Không nghĩ về nó, không nhớ tới nó’. Trong khi nghĩ vậy, ký ức của cô trỗi dậy với một màu đen sáng bóng. Cái cảm giác nặng nề, ẩm ướt của sắt. Mùi thuốc súng bên trong mũi— Vào lúc đó, một tiếng hét vang lên từ đằng sau cô.

“Đằng này, bác cảnh sát tuần tra, nhanh lên!”

Giọng của một nam thanh niên.

Endou nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cái túi của cô. Ba người co giò chạy lên phía trước với một tốc độ đáng ngạc nhiên, lẫn vào đám đông những người trong khu mua sắm.

Lần này thì đôi chân cô ấy thực sự mất hết sức, và Shino khuỵu gối xuống.

Một cách tuyệt vọng, cô cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, cố không hoảng loạn. Dần dần, những người mua hàng ồn ào chuyện trò và mùi gà nướng của siêu thị trở lại và hồi ức ác mộng của cô phai nhạt dần.

Cô đã ở trong trạng thái đó trong bao lâu rồi? Rồi, từ phía sau, một giọng nói rụt rè vang lên.

“… Cậu không sao chứ, Asada-san?

Hít một hơi thật sâu sau cùng, Shino tập trung sức mạnh vào đôi chân bị yếu đi của mình và đứng lên.

Cô chỉnh kính của mình trong khi quay lại, và nhìn thấy một anh chàng gầy gò.

Cậu ta mặc quần jean và áo khoác trùm đầu nylon, với một chiếc ba lô xanh đậm trên vai. Cùng với bộ quần áo giản dị, phía trên khuôn mặt tròn nhỏ bé của cậu ta là một chiếc mũ bóng chày màu đen. Mặc dù trông giống như một học sinh trung học, quầng đen bên dưới đôi mắt cậu lại trái ngược hẳn với gương mặt trẻ trung. Shino biết tên của anh chàng này. Cậu ta là người duy nhất trong thị trấn này cô có thể tin tưởng được— hoặc ít nhất không phải là kẻ thù của cô. Trong một thế giới khác, họ có một mối quan hệ tốt như giữa những người đồng đội.

Cảm thấy nhịp tim của cô cuối cùng cũng ổn định lại, Shino nở một nụ cười nho nhỏ và trả lời.

“… Tớ ổn cả rồi. Cảm ơn, Shinkawa-kun— Cảnh sát đâu cả rồi?”

Cô nhìn về phía sau con hẻm, nó tối tăm và trống không, và hình như không có ai xuất hiện cả.

Shinkawa Kyouji gãi đầu qua chiếc mũ và mỉm cười.

“Đó là một trò bịp. Nó xảy ra rất nhiều trong phim ảnh và manga mà, phải không? Tớ muốn làm thử một lần xem sao. Tớ rất vui khi nó thành công.”

“…”

Shino hơi ngạc nhiên, và nhẹ nhàng lắc đầu.

“… Cậu lúc nào cũng giở mấy cái trò này ra trong nháy mắt— Sao cậu lại ở đây thế?”

“À, lúc nãy tớ đang ở trung tâm trò chơi đằng kia. Tớ đi ra bằng cửa sau…”.

Kyouji nhìn về phía sau cậu. Trên bức tường bê tông đẫm nước mưa gần đường, cô ấy quả là có thể thấy được một cánh cửa nhỏ màu bạc.

“Mấy người vây quanh Asada-san. Tớ đã thực sự nghĩ đến việc gọi 110[2] đấy…. “

Sao05_123

“Ừ, có cậu giúp thật là tốt. Cảm ơn cậu.” Shino mỉm cười lần nữa, Kyouji cũng cười lại một lúc, sau đó quay trở lại với vẻ lo lắng.

“… Asada-san, những việc kiểu này… nó có hay xảy ra không? Cho dù chỉ là ý của tớ, nhưng cậu cũng nên báo cho nhà trường biết chứ…”

“Không có tác dụng đâu, ngay cả khi tớ làm điều đó. Đừng lo lắng mà, nếu họ làm tới nữa, tớ sẽ thực sự đi đến đồn cảnh sát. Ngoài ra, trước khi quan tâm tới người khác, cậu… ổn chứ? “

“À… Tớ ổn. Tớ sẽ không gặp những người đó nữa đâu.”

Anh chàng nhỏ con, lần này nở một nụ cười có phần tự dối lòng.

Shinkawa Kyouji từng là bạn cùng lớp Shino trước kỳ nghỉ hè. “Từng”, vì cậu ta không đến trường từ đầu học kỳ hai đến bây giờ.

Từ những tin đồn cô nghe được, Kyouji bị bắt nạt bởi những học sinh lớp trên trong câu lạc bộ bóng đá của cậu ta. Cái dáng nhỏ thó của cậu và việc gia đình cậu sở hữu một bệnh viện lớn khiến cho cậu ta trở thành một con mồi béo bở. Họ không thẳng thừng đòi tiền cậu ấy như nhóm của Endou, nhưng cậu ta lại trả tiền cho đồ ăn, các cuộc vui và những thứ ngu ngốc khác của họ, dẫn đến việc lòng tự trọng của cậu dần bị tổn thương.

Cô vốn chưa bao giờ nghe Kyouji trực tiếp nói về điều này.

Lần đầu tiên họ quen nhau là vào tháng Sáu, trong thư viện thành phố ở gần đó.

Shino ngồi trong phòng đọc tầng hai, đọc ‘Các loại súng trên thế giới’. Cô cũng đọc xong hầu hết số tạp chí đồ họa rồi.

Lúc đó, cuối cùng, cô đã có thể nhìn vào những hình ảnh như vậy mà không hoảng loạn, nhưng nhìn trang sách với «khẩu súng đó» trong khoảng mười giây là giới hạn của cô. Ngay khi cô vội vàng gập cuốn sách lại, một giọng nói vang lên từ phía sau ‘… Cậu có thích súng không?’

Chính câu nói phát ra từ một người-bạn học của cô là một điều mà cô không hề nhận ra cho đến tận sau này.

Shino từng muốn trả lời ngay lập tức, ‘Không đời nào, là ngược lại mới phải’. Tuy nhiên, sau đó cậu ta sẽ hỏi tại sao cô lại đọc cuốn tạp chí đó. Cô ấy sẽ khó có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý, nên cô chỉ trả lời một cách mơ hồ.

Bây giờ, Kyouji biết rằng Shino cực kì sợ súng trong thế giới thực, nhưng hồi đó, cậu lại hiểu lầm phản ứng của Shino. Vì thế, cậu ta mới mỉm cười vui vẻ và ngồi xuống cạnh cô.

Cậu ta chỉ tay vào cuốn tạp chí đồ họa và nói về những tấm hình, trong khi Shino nghe, người toát đầy mồ hôi lạnh. Nhưng trong số những điều đó, Kyouji đề cập đến một «thế giới khác».

Cô biết rằng máy chơi game Full Dive đã được bán ra từ vài năm trước, và cô ấy cũng biết về cụm từ VRMMO. Tuy nhiên, Shino lớn lên mà không chơi bất kì game nào, và tin rằng «Thế giới của Kiếm và Pháp thuật» chỉ tồn tại trong những quyển sách tưởng tượng thôi cũng đã là đủ rồi. Cô không có hứng thú với nó.

Tuy nhiên, thế giới ảo trong mơ mà Kyouji miêu tả một cách sâu sắc không có bất kỳ thanh kiếm hay phép thuật nào. Thay vào đó — súng. Tên của thế giới đó là «Gun Gale Online» (GGO). Những khẩu súng đang tồn tại, hoặc từng tồn tại trong thế giới thực đều được tái tạo trong thế giới đó một cách chính xác, và những người chơi dùng những thứ vũ khí đó để giết nhau trong một vùng đất hoang đáng sợ.

Shino ngắt lời Kyouji, hỏi cậu ta với một tiếng thở dài.

“—Trong trò chơi đó… khẩu súng này tồn tại chứ?”

Cậu ấy ngạc nhiên chớp mắt, rồi gật đầu với vẻ mặt ‘tất nhiên’.

Nếu là như vậy, Shino bắt đầu nghĩ. Liệu trong thế giới ảo, cô ấy có thể đối diện với «khẩu súng đó» một lần nữa không? Năm năm trước, trái tim tuổi mười một của cô đã bị tổn thương nặng nề, khẩu súng đen đó đã để lại một vết đạn không bao giờ có thể biến mất được. Liệu cô ấy có thể đối mặt với khẩu súng đen một lần nữa, chiến đấu với nó, vượt qua nó không?

Shino siết chặt bàn tay lạnh lẽo, đẫm mồ hôi, và bằng một giọng điềm tĩnh, hỏi Kyouji, “Để bắt đầu chơi game này thì cần bao nhiêu tiền?”

Nửa năm đã trôi qua.

Bên trong Shino xuất hiện một cô gái tên «Sinon», một tay bắn tỉa tàn nhẫn nổi tiếng ở vùng đất hoang GGO.

Nhưng, thật không may, cô vẫn chưa chạm trán kẻ thù nào với «khẩu súng đó». Vì vậy, Shino không biết. Có thực là con người thật của cô –không phải là Sinon, mà là Asada Shino— đã trở nên mạnh mẽ không…?

Câu trả lời vẫn còn lảng tránh cô. “… Này, cậu muốn uống gì đó không? Tớ đãi.”

Kyouji kéo Shino ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Nhìn lên, cô thấy ánh nắng len lỏi vào con hẻm chật hẹp đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

“… Thật chứ?”

Shino mỉm cười, sau đó Kyouji vui vẻ gật đầu.

“Tớ muốn nghe về câu chuyện cuồng chiến mới đây của cậu. Trong con hẻm này, có một quán trà yên tĩnh đấy.”

Mấy phút sau, ngồi sâu trong cửa hàng cô được dẫn tới, cầm một tách trà sữa thơm và dễ chịu bằng cả hai tay, cuối cùng cô cũng có thể thư giãn một chút. Endou có lẽ sẽ tiếp tục tìm cách bắt nạt cô. Thì, cái gì đến rồi sẽ đến thôi, cô nghĩ vậy, và gạt những suy nghĩ đó sang một bên.

“Tớ nghe được tin ngày hôm kia. Cậu thắng lớn phải không?”

Cô nhìn lên Kyouji. Anh chàng gầy gò đang cầm thìa chọc chọc bọt kem vanilla trên tách cà phê đá của mình, ngước mắt lên nhìn cô.

“… Không phải vậy. Kế hoạch tác chiến là một thất bại. Trong số sáu người của đội chúng tớ, bốn người đã bị giết. Đối với một cuộc phục kích bỗng chốc biến thành một trận chiến, kết quả không thể được gọi là chiến thắng.”

Cô nhún vai đáp. Nghĩ về vũ khí trong thế giới thực có thể dễ dàng làm cho cô hoảng loạn, nhưng gần đây, khi nói chuyện về những thứ trong GGO, cô đã có thể giữ được bình tĩnh. Cứ như thể giới ảo có tác dụng phục hồi sức khỏe vậy. “Dù vậy, nó vẫn thật đáng ngạc nhiên. Người dùng Minigun «Behemoth» chưa từng bỏ mạng trong bất kì trận chiến đồng đội nào trước đây, tớ nghe vậy.”

“Ồ… anh ta nổi tiếng đến thế sao? Tớ không thấy anh ta trong bảng xếp hạng «Bullet of Bullets» nên tớ không hay biết gì về anh ta cả.”

” Điều đó là có lý do đấy. Cho dù Minigun có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, mang theo 500 viên đạn vẫn khiến cho anh ta nặng quá mức, dẫn đến việc không thể chạy được nữa. «BoB» lại gồm những cuộc đấu tay đôi. Anh ta mà bị tỉa từ xa thì thôi, hết chuyện. Tuy nhiên, nếu được hỗ trợ đầy đủ trong những trận chiến nhóm, anh ấy là bất khả chiến bại. Món vũ khí đó đúng là đi ngược lại các quy tắc. “

Nhìn Kyouji bĩu môi phàn nàn như vậy, Shino không thể không mỉm cười được.

“… Vậy thì, Hecate II của tớ sẽ thực sự đi ngược lại những quy tắc đấy. Sau khi sử dụng nó, tớ cũng phải đối mặt với một loạt mớ rắc rối nữa. Behemoth-san chắc cũng nghĩ như vậy.”

“Xì, đó là rắc rối của giới thượng lưu… Vậy, cậu đã lên kế hoạch gì cho BoB lần tới chưa? “

“Tất nhiên là tớ sẽ tham dự.Tớ đã thu thập được dữ liệu về hầu hết những người trong top 20 lần trước. Lần này tớ định sẽ dùng Hecate. Lần này, tớ sẽ…”

Giết, cô suýt thì nói ra, nhưng rồi vội vàng sửa lại:

“… Cố gắng đạt đến cấp bậc cao hơn.”

Shino/Sinon tham gia vào giải đấu xếp hạng GGO hai tháng trước, tên là «Bullet of Bullets». Ba mươi người vượt qua vòng loại sẽ bước vào giải đấu chính, một trận chiến sinh tử, tranh đấu để trở thành kẻ mạnh nhất. Bất chấp những nỗ lực của mình, Sinon dừng bước khi mới ở hạng 22. Khi ba mươi người tham gia được ngẫu nhiên đặt trong một bản đồ rộng lớn lúc BoB bắt đầu, có khả năng bạn sẽ lập tức bị buộc phải chiến đấu ở cự ly gần. Vì vậy, cô đã sử dụng một khẩu súng trường tấn công thay vì khẩu súng tỉa Hecate II. Tuy nhiên, trong khi cận chiến, cô bị giết bởi một tay bắn tỉa với một khẩu «Remington M40» từ xa.

Hai tháng sau, cho dù khẩu súng vẫn còn khó sử dụng, cô đã có kinh nghiệm với Hecate và cũng quen dần với nó. Cô cũng nhận được một khẩu tiểu liên hạng nhẹ «MP7», vì vậy cô có thể xử lý các tình huống cận chiến hiệu quả hơn. Cô ấy sẽ mang khẩu súng trường khổng lồ vào giải BoB lần thứ ba tới đây, cô nghĩ vậy. Về cơ bản, cô sẽ ẩn đằng sau chỗ nấp —cho dù có là không công bằng —đợi cho mục tiêu lọt vào tầm ngắm, và sau đó bắn chết bọn họ, không chừa lấy một ai cả.

Trong GGO này, đầy rẫy những chiến binh mạnh mẽ, cô sẽ giết hết tất cả kẻ thù của mình. Và khi cô có thể chắc chắn rằng mình là người mạnh nhất— đến lúc đó, chắc chắn…

Giọng nói đầy hối tiếc Kyouji lọt vào tai cô kéo Shino ra khỏi những suy nghĩ đen tối của mình.

“Tớ hiểu rồi…”

Shino chớp mắt và nhìn Kyouji, đang nhìn lại cô với đôi mắt hơi sáng. “Asada-san thật là tuyệt vời. Cậu có được khẩu súng đáng kinh ngạc đó… và những chỉ số của cậu y chang những người theo đường STR. Tớ là người mời cậu chơi GGO, nhưng giờ cậu đã vượt xa tớ mất rồi.”

“… Điều đó là không đúng sự thật. Shinkawa-san cũng đã lọt được vào bán kết vòng loại lần trước đấy thôi. Trận đó chủ yếu là do may mắn mà. Thật là đáng tiếc. Nếu như cậu đến được trận chung kết thì cậu đã có thể tham dự giải đấu chính rồi.”

“Không… tớ không thể. Với đường AGI, nếu không có vận cực may với những món đồ hiếm rớt ra, tớ sẽ chỉ được đến thế này thôi. Cách lên chỉ số của tớ thật là một sai lầm mà…”.

Trong khi lắng nghe Kyouji phàn nàn, cô cau mày.

Một Kyouji khác, nhân vật mang tên «Spiegel», là nhân vật theo lớp AGI, tập trung tăng chỉ số khéo léo và cách lên này hồi trước khá là phổ biến.

Lớp nhân vật này sử dụng khả năng tránh đạn áp đảo và tốc độ bắn —trong trường hợp này, bắn liên thanh không dựa vào tốc độ bắn thật của khẩu súng, mà dựa vào thời gian cần thiết để ngắm mục tiêu và để cho Bullet Circle ổn định— để tiêu diệt các nhân vật khác. Lớp AGI nắm giữ lợi thế trong vòng nửa năm đầu của GGO. Tuy nhiên, khi những bản đồ mới được chinh phục, họ lại thiếu STR, sức mạnh cần thiết để trang bị các loại vũ khí mới, hoặc những khẩu súng đã tự trở nên chính xác hơn khiến cho việc tránh đạn trở nên kém hiệu quả. Giờ đây, tám tháng sau khi bắt đầu đi vào hoạt động, lớp AGI không còn được gọi là xu hướng chính nữa. Mặc dù vậy, nếu lớp AGI có thể kiếm được những khẩu súng trường nòng lớn và hiếm, chuyên về bắn liên thanh, như khẩu «FN FAL» hoặc «H&K G3», họ vẫn có thể xoay xở được. Người chơi hạng hai của giải BoB lần trước là «Yamikaze», một nhân vật theo đường AGI. Như đã nói từ trước, anh ta bại trận dưới tay người chiến thắng «Zekushiido», theo đường STR—VIT một cách cân bằng. Tuy nhiên—

Với Shino, chỉ số và những thứ liên quan đến lớp nhân vật chỉ là «Sức mạnh của nhân vật». Có một yếu tố còn quan trọng hơn luôn sừng sững ở đó.

Đó là, sức mạnh đặc trưng của người chơi, sức mạnh của trái tim họ. Trong trận chiến của cô ngày hôm kia, «Behemoth» thường di chuyển rất bình tĩnh, và trên hết, anh ta đã có một nụ cười nửa miệng xa xỉ. Nguồn gốc của sức mạnh của người đàn ông không nằm ở khẩu Minigun M134, mà chính là ở nụ cười dữ tợn kia.

Đó là tại sao Shino không thể hoàn toàn chấp nhận cái cách mà Kyouji nói chuyện.

“Ừ… Khẩu súng hiếm đó rất mạnh, dù vậy… Có những người mạnh dùng súng hiếm, nhưng không phải tất cả mọi người có súng hiếm đều mạnh. Thật ra, khoảng một nửa trong số ba mươi người bước vào giải đấu lần trước chỉ sử dụng súng tùy chỉnh mua tại các cửa hàng thôi. “

“Đó là… Vì Asada-san có một khẩu súng siêu hiếm, và trên hết, cậu theo đường STR một cách cân bằng, thế nên cậu mới có thể nói vậy. Thực sự thì có một khoảng cách lớn trong chất lượng vũ khí đấy…”.

Trong khi xem Kyouji thở dài và khuấy tách cà phê của mình, Shino nhận ra rằng nói nữa sẽ là vô ích, vì vậy cô cố gắng đổi chủ đề.

“Vậy, Shinkawa-kun sẽ không tham dự giải BoB tiếp theo à?”

“… Không. Thậm chí nếu tớ tham dự thì cũng sẽ là vô ích mà thôi.”

“Tớ hiểu rồi… Ừm… cậu cũng còn phải học mà. Cậu định sẽ thi vào trường dự bị phải không? Thế kết quả bài thi thử của cậu ra sao rồi?”

Kyouji không đi học từ kỳ nghỉ hè, và hình như cậu ta đã có một cuộc tranh luận nảy lửa với cha mình về vụ việc đó.

Cha cậu điều hành một bệnh viện tương đối lớn, và như vậy, cậu con thứ Kyouji, để tiếp nối thành công gia đình, bị buộc phải chuẩn bị nghiêm túc cho các kỳ thi của Bộ y tế. Kết quả của cuộc họp gia đình cực kì căng thẳng đó là họ sẽ cho phép cậu học ở nhà, nhưng năm sau nữa, cậu ta sẽ phải tham dự kì thi đại học để vào được khoa y của trường đại học nổi tiếng nơi cha cậu từng tốt nghiệp mà không chần chừ. Đó là lời hứa của họ, theo như những gì trước đây cậu ta kể cho Shino.

“À…Ừ.”

Kyouji gật đầu và mỉm cười.

“Tớ vẫn ổn, tớ đang duy trì thứ hạng của tớ hồi còn đi học. Không có vấn đề gì đâu, cô Trợ giáo ạ”.

“Tốt.”

Shino đáp, cũng với một nụ cười.

“Thời gian đăng nhập của Shinkawa-kun thật đáng ngạc nhiên. Tớ cũng hơi lo lắng một chút. Lần nào tớ đăng nhập cũng thấy cậu trực tuyến cả. “

“Thì tớ học vào ban ngày mà. Thay đổi là điều rất quan trọng đấy.”

“Vì cậu chơi lắm thế, chắc cậu cũng phải kiếm được nhiều tiền nhỉ—?”

“… Không phải thế đâu. Bây giờ thi việc đi săn một mình với lớp AGI là gần như bất khả thi…”.

Vì bầu không khí của cuộc trò chuyện lại trở nên lạ lùng, Shino vội vàng nói.

“Ừm, kiếm đủ tiền trả lệ phí kết nối là tốt rồi… Xin lỗi, tớ phải sớm về nhà đây.”

“À, tớ hiểu rồi. Asada-san tự nấu ăn tối phải không? Tớ muốn ăn đồ ăn cậu nấu thêm một lần nữa, nếu được.”

“À, ph, phải, tất nhiên rồi. Nhưng trước hết… tớ phải cải thiện trình độ nấu nướng thêm chút đã.”

Shino lại bắt đầu hoảng loạn

Chỉ có một lần, cô từng mời Kyouji đến nhà cô ăn tối. Bản thân bữa ăn thì cũng vui, nhưng sau đó khi họ ngồi đối diện và uống trà, cô cảm thấy rằng Kyouji bắt đầu nhìn cô với một ánh mắt say đắm, và cô ấy đã toát ra mồ hôi lạnh. Cho dù có là một dân chơi net game hạng nặng và là một kẻ cuồng súng, một người đàn ông thì vẫn chỉ là một người đàn ông mà thôi. Nhìn lại, quyết định mời cậu ta đến nơi cô sống một mình quả có chút bất cẩn.

Cô không ghét cậu ta. Trò chuyện với cậu là một trong số ít cách để cô ấy thư giãn trong thế giới thực. Tuy nhiên, vào lúc này, cô không muốn xem xét bất cứ điều gì vượt ra ngoài mối quan hệ hiện tại của họ. Cho đến khi cô có thể tiêu diệt được bóng tối sâu thẳm trong trái tim cô, chiến thắng ký ức đó.

“Cảm ơn vì đã mời tớ. Và… thực sự cảm ơn cậu vì đã cứu tớ. Cậu rất tuyệt đấy.”

Shino vừa nói vừa đứng lên. Kyouji trông cực kì hạnh phúc trong khi cậu ta gãi đầu.

“Nếu tớ có thể mãi bảo vệ cậu thì sẽ thật tốt. Tức là… ừm, khi tan trường… tớ đón cậu được chứ?”

“K, không, không sao đâu. Tớ cũng cần phải trở nên mạnh mẽ mà.”

Sau khi nghe Shino cười đáp, mắt Kyouji lại sáng lên và đôi mắt cún con của cậu ta biến mất.

Shino leo lên những bậc cầu thang bê tông hơi nhuốm đen do ngấm mưa hàng năm trời.

Cánh cửa thứ hai là căn hộ nơi Shino sống một mình. Cô lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi váy của cô và cắm nó vào ổ khóa điện tử cũ kĩ. Sau khi nhập mã 4 chữ số trong bảng điều khiển nhỏ, cô vặn chìa, và nghe thấy một tiếng kim loại kêu cạch.

Cô bước vào khoảng không gian hơi tối và đưa tay ra sau đóng cửa lại.

Cô vặn chốt, và sau khi chắc rằng nó đã khóa, cô ấy lặng lẽ nói, “Mình về nhà rồi đây.”. Tất nhiên, chẳng có ai trả lời cả.

Từ chỗ cánh cửa, một không gian hẹp và dài tầm 3 mét mở ra. Phía bên phải là cánh cửa phòng tắm, còn ở phía bên trái là một nhà bếp nhỏ.

Cô đặt các loại rau củ, đậu phụ, và những thứ khác cô mua từ siêu thị vào chiếc tủ lạnh bên cạnh bồn rửa bát, sau đó cô bước vào sâu trong căn phòng có sáu tấm tatami, và thở phào nhẹ nhõm. Khi những tia nắng cuối cùng chiếu qua tấm rèm, cô chạm vào cái công tắc trên tường để bật đèn lên.

Căn phòng cũng chẳng có gì đáng tự hào cho lắm. Mặt sàn được lát gạch vinyl, và tấm rèm cửa chỉ có một màu ngà đơn điệu. Đằng trước bức tường bên phải là một chiếc giường khung sắt màu đen, và cũng ở bên đó, phía xa có một chiếc bàn học màu đen trông tẻ nhạt, và đối diện với nó là một chiếc hòm nhỏ và một kệ sách được xếp thành hàng. Chỉ có một tấm gương dài bằng thân người đặt bên cạnh chúng là món đồ nội thất chính.

Cô đặt cái túi đi học lên sàn và gỡ bỏ chiếc khăn quàng màu trắng. Cởi áo khoác ra, cô đặt nó cùng với chiếc khăn lên một cái móc, và đặt chúng vào một chiếc tủ quần áo nhỏ. Cô kéo chiếc khăn bóng lộn màu xanh đậm ra khỏi bộ đồng phục thủy thủ gần như toàn màu đen của mình, nhưng trong khi tay trái cô đang kéo khóa xuống, cô ngừng lại và nhìn chiếc bàn.

Sau giờ tan trường ngày hôm nay có chút rắc rối, nhưng cô đã đối mặt được với những sự đe dọa của Endou, do đó, cô vẫn có chút tự tin sâu trong lòng. Đúng, cô đã rơi vào cơn hoảng loạn, nhưng dù vậy, cô vẫn vững lòng và không hề chạy trốn.

Và hai ngày trước, trong GGO, cô đã giành được phần thắng trong một trận kịch chiến với kẻ thù mạnh nhất mà cô từng gặp. Cô cảm thấy rằng, trái tim của cô đã được trui rèn trong ngọn lửa cuồng nhiệt.

Shinkawa Kyouji nói với cô ấy rằng anh chàng Behemoth là bất khả chiến bại trong những trận chiến đồng đội. Cô cảm thấy huyền thoại đó không hề được phóng đại, khi mà một áp lực đáng kinh ngạc phát ra từ người đàn ông đó. Trong cuộc chiến, Shino/Sinon từng chấp nhận thất bại và cái chết— nhưng cuối cùng, cô đã đạt được chiến thắng bằng chính sức mạnh của bản thân mình.

Có lẽ…

Có lẽ, bây giờ, cô ấy sẽ có thể đối mặt được với ký ức đó, buộc nó phải khuất phục.

Không hề di chuyển, Shino tiếp tục trừng mắt nhìn vào ngăn kéo chiếc bàn.

Vài chục giây sau đó, cô ném chiếc khăn, vẫn còn đang trong tay phải cô, trên giường và rảo bước đến chỗ chiếc bàn học.

Cô hít sâu vài lần để xua đuổi nỗi sợ hãi đang bò lên cột sống cô.

Cô đặt tay lên tay cầm ngăn kéo thứ ba và từ từ kéo nó ra.

Ở bên trong là các hộp nhỏ đựng những dụng cụ viết và những thứ liên quan. Khi cô ấy tiếp tục kéo ngăn kéo ra, thứ nằm đằng sau những chiếc hộp từ từ lộ ra. Khi dãy hộp biến mất, «nó» xuất hiện. Sáng lên một màu đen nhạt nhẽo, nó là— một món đồ chơi.

Đó là một khẩu súng nhựa. Nhưng nó lại được làm rất chi tiết, những đường nét nhỏ chạy dọc trên bề mặt khiến cho món đồ chơi trông như được làm bằng kim loại.

Cô cố gắng kiểm soát nhịp tim khi nhìn thấy vật đó, và giơ bàn tay phải lên. Bàn tay run rẩy chạm vào báng súng, cầm lấy nó, và sau đó lấy nó ra. Một cảm giác nặng nề từ sâu bên trong khẩu súng. Cái lạnh thấu xương như thể nó hút lấy mọi cái lạnh của căn phòng.

Khẩu súng đồ chơi này không phải là mô hình của bất kỳ khẩu súng có thật nào cả. Cán súng được uốn cong, và phía trên vòng cản to bản là một nòng súng cỡ lớn. Có thể nói đó là một khẩu súng kiểu Bullpup[3], với bộ phận hoạt động cùng các phần tản nhiệt được đặt đâu đó ở phía sau và phía trên cò súng.

Khẩu súng có tên «Procyon SL», là một khẩu súng ánh sáng trong Gun Gale Online. Nó thuộc loại súng ngắn, nhưng nó lại có thể bắn tự động, do đó, nó là một loại vũ khí phụ phổ biến trong các trận chiến với quái vật.

Dù Shino có cả một phòng trữ đồ ở Gurokken, thứ trên tay Shino ở thế giới thật không phải là do cô mua được. Dù sao thì nó cũng không phải để đem ra bán.

Chuyện đó xảy ra một vài ngày sau khi cô ấy tham dự giải Bullet of Bullets hai tháng trước và thua cuộc với hạng 22. Được gửi đến tài khoản game của Shino là một e-mail bằng tiếng Anh từ «Zasker», công ty quản lý GGO.

Mặc dù cô phải tốn chút thời gian để hiểu được nội dung, có vẻ nó là một Giải thưởng Tham dự BoB. Sự thể là như vầy, cô có thể chọn nhận tiền hoặc item trong game, hoặc một mô hình khẩu súng Procyon SL trong thế giới thực.

Cho dù có là đồ chơi thì cô ấy cũng vẫn không thể chịu đựng được việc nhận những thứ liên quan đến súng ống trong thế giới thực, vì thế cô mới quyết định chọn tiền trong trò chơi. Nhưng sau đó cô lại nghĩ về một việc.

Để khẳng định hiệu quả của việc cô ấy sử dụng GGO nhằm «chữa trị mạnh tay», một ngày nào đó, cô sẽ phải chạm tay vào một mô hình súng trong thế giới thực. Như đã nói, việc cô đi mua súng trong một cửa hàng đồ chơi sẽ khiến cho quá nhiều xung đột tâm lý nảy sinh. Nếu nhờ Kyouji, cậu ta sẽ vui vẻ cho cô mượn, nhưng cô không thể chịu được ý nghĩ về việc rơi vào trạng thái hoảng loạn khi nhận lấy nó. Mua một khẩu trên mạng có lẽ sẽ là sự lựa chọn tối ưu của cô, nhưng nhìn vào hình ảnh hàng loạt những khẩu súng khác nhau trên cửa hàng net sẽ làm cô phát nản, vì vậy có thể cô sẽ không bao giờ mua nổi được một khẩu. Và tất nhiên, cũng phải kể đến vấn đề tiền nong.

Nếu công ty quản lý GGO gửi cho cô ấy một mô hình súng miễn phí, có khi đó lại là cách hay nhất. Vì vậy, sau khi do dự cho đến gần hạn chót, cô đã chọn việc nhận Giải thưởng Tham dự trong thế giới thực.

Một tuần sau, gói bưu kiện bưu điện quốc tế (EMS) nặng nề được đem đến.

Phải mất thêm hai tuần nữa cô mới quyết định mở nó ra.

Tuy nhiên, phản ứng của cô lúc đó lại phản bội sự kỳ vọng của cô một cách phũ phàng. Shino đã quăng nó vào góc xa nhất của ngăn kéo bàn cô và giấu ký ức đó trong một góc tâm trí.

Và giờ đây— Shino lại một lần nữa cầm khẩu Procyon trong tay.

Không khí lạnh lẽo của khẩu súng truyền từ lòng bàn tay phải để cánh tay cô, đến vai cô, và dường như len lỏi vào sâu trong người cô. Nó chỉ là một mô hình nhựa thôi, nhưng dường như nó lại nặng kinh khủng. Nó đáng ra phải là một khẩu súng đủ nhẹ để cô có thể quay nó quanh ngón tay mình, nhưng cô lại chỉ có thể cảm thấy rằng nó là một sợi xích ghìm chặt cô ấy xuống sàn nhà.

Khẩu súng trở nên ấm hơn, đánh cắp hơi nóng từ lòng bàn tay. Và trong cái lạnh cùng với hơi ấm nhễ nhại mồ hôi đó, Shino cảm thấy một sự hiện diện khác.

Ai vậy?

Đó là… gã đàn ông… đó.

Nhịp tim của cô tăng lên với một tốc độ ngoài tầm kiểm soát. Dòng máu lạnh cuộn chảy trong cơ thể cô, vang to lên trong tai cô. Cô mất đi khả năng định hướng. Sàn nhà dưới chân cô nghiêng ngả, mất đi sự vững chắc.

Tuy nhiên, Shino không làm sao rời mắt được khỏi màu đen bóng lộn của khẩu súng. Cô nhìn chằm chằm vào nó gần đến mức trông như thể nó sẽ nuốt chửng cô vậy.

Một âm thanh vang lên trong tai cô. Nó trở thành một tiếng hét the thé. Đó là tiếng hét của một cô bé gái bị chìm đắm trong một nỗi kinh hoàng thuần túy.

Ai đang hét vậy?

Đó là… mình.

Shino không hề biết mặt cha cô.

Điều đó không có nghĩa là cô không có bất kỳ ký ức nào về cha mình trong thế giới thực. Giống như câu nói, Shino chưa một lần nhìn thấy người cha của mình, ngay cả trong những bức ảnh hay video.

Khi cha cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, Shino thậm chí còn chưa đến hai tuổi.

Ngày hôm đó, gia đình gồm ba người, cha, mẹ, và Shino, đi đến nhà ông bà ngoại để chúc mừng năm mới. Chiếc xe của họ chạy ở gần biên giới phía đông bắc của tỉnh, nơi có một con đường hai làn cũ kỹ chạy dọc theo sườn núi. Vì họ rời Tokyo muộn giờ, nên lúc đó là khoảng 11:00 đêm.

Nguyên nhân của vụ tai nạn được giám định nhờ những vệt bánh xe tại hiện trường: một chiếc xe tải đi ngược chiều đã bị mất lái tại một khúc cua trên đường và vượt sang làn đường của họ.

Người tài xế xe tải bị bắn ra khỏi kính trước và ngã xuống đường, chết ngay tức khắc.

Chiếc xe nhỏ của họ bị va trực tiếp vào phía bên phải[4], bị xô qua rào chắn, và lăn xuống sườn núi, nó chỉ dừng lại khi đập trúng một cặp cây. Lúc đó, cha cô, người lái xe, bất tỉnh do những chấn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn còn sống, trong khi mẹ cô ngồi bên cạnh ông với chân trái bị gãy. Bé Shino ở ghế sau được thắt chặt và hầu như không hề hấn gì. Tuy nhiên, cô không hề nhớ chút gì về chuyện đó.

Thật không may, ngay cả những người dân địa phương cũng không hay đi lại trên con đường đó, đặc biệt là vào ban đêm, vì vậy không có bất kỳ chiếc xe nào đi ngang qua. Ngoài ra, do vụ tai nạn, chiếc điện thoại di động trên chiếc xe đã bị hỏng.

Đến khi một người lái xe trên con đường cũ nhận ra vụ tai nạn và trình báo vào sáng hôm sau, thì sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua mất rồi.

Trong suốt thời gian đó, mẹ Shino chỉ có thể ngồi nhìn cha cô người càng lúc càng tái và cuối cùng chết đi vì xuất huyết nội.

Khoảnh khắc đó, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong tâm trí mẹ cô, một thứ gì đó đã vỡ tan.

Sau vụ tai nạn, trạng thái tinh thần của mẹ cô bị đưa về hồi còn là một thiếu niên và gặp cha Shino. Shino và mẹ cô rời khỏi Tokyo và đến sống với ông bà ngoại. Tất cả đồ đạc của cha cô, và bất kỳ tấm ảnh hay video có chứa hình ông, đều bị mẹ cô vứt đi, và bà không bao giờ nói đến bất kỳ câu chuyện cũ nào cả.

Mẹ cô muốn sự bình yên và tĩnh lặng, do đó, bà bắt đầu sống như một cô gái miền quê. Mẹ Shino coi cô như, cô ấy vẫn không thể chắc chắn dù 15 năm đã trôi qua sau vụ tai nạn, có lẽ, bà coi Shino như đứa em gái nhỏ của mình. Dẫu vậy, mẹ cô vẫn hết lòng yêu thương Shino sau vụ tai nạn. Cô còn nhớ mẹ từng đọc sách tranh và hát ru mình vào ban đêm.

Thế nên trong trí nhớ của Shino, mẹ cô là một cô gái yếu đuối và dễ bị tổn thương. Một cách tự nhiên, khi cô bắt đầu hiểu rõ hơn, Shino nghĩ rằng mình cần phải trở nên mạnh mẽ. Cô nghĩ rằng mình cần phải bảo vệ mẹ.

Một lần, khi ông bà ra ngoài, một nhân viên bán hàng đã rất kiên trì ngồi ở cửa vào, khiến mẹ cô sợ hãi. Vì vậy, cô bé Shino 9 tuổi đuổi anh đi bằng cách nói với anh rằng nếu anh ta không đi, cô ấy sẽ gọi cảnh sát đến.

Đối với Shino, thế giới bên ngoài có nhiều thứ đe dọa cuộc sống yên bình của mẹ cô. Mình phải bảo vệ mẹ, phải bảo vệ mẹ, đó là suy nghĩ duy nhất của cô.

Vậy nên— Shino nghĩ. Vậy nên chuyện đó mới xảy ra. Theo một cách nào đó, nó là không thể tránh khỏi. Shino cứ cố gắng giữ cho thế giới bên ngoài tránh xa ra, và vì vậy thế giới hiểm độc đó đến trả thù cô.

Shino,

Nó xảy ra vào một buổi chiều thứ Bảy, sau khi bắt đầu học kỳ hai.

Shino và mẹ cô cùng nhau đi đến một bưu điện[5] nhỏ gần đó. Không có bất kỳ khách hàng nào khác.

Trong khi mẹ cô điền vào giấy tờ ở một ô, Shino ngồi trên băng ghế, đung đưa chân, đọc một cuốn sách đặt đó cho những người ngồi đợi. Cô chẳng nhớ tên quyển sách nữa.

Kin kít, cô nghe tiếng cửa mở, nhìn lên và thấy một người đàn ông đi vào. Một gã đàn ông trung niên gầy gò, mặc một bộ đồ xám, một tay xách chiếc túi Boston.

Gã đàn ông đứng lại ở lối vào và nhìn quanh phòng. Ánh mắt gã chạm phải Shino trong giây lát. Cô nghĩ rằng màu mắt của gã cứ là lạ thế nào ấy. Ở giữa đôi mắt bị vàng đi, đồng tử tối đen như những hố sâu của gã đảo đi đảo lại liên tục. Giờ nghĩ lại, đồng tử gã bị giãn ra quá mức. Sau này người ta đã phát hiện ra rằng trước khi đến bưu điện, gã được tiêm một số chất kích thích.

Tuy nhiên, lúc đó, Shino không có thời gian để đặt câu hỏi, khi mà gã đàn ông nhanh chóng đi đến một ô.

Khi mẹ của Shino hoàn thành một thủ tục gì đó tại ô «chuyển khoản và tiền tiết kiệm», gã ta đột nhiên nắm lấy cánh tay phải của bà bằng tay trái và kéo đi. Sau đó gã ném bà đi một cách dữ tợn. Mẹ cô ngã xuống mà không phát ra tiếng nào; cú sốc quá lớn đến mức cô đóng băng tại chỗ với đôi mắt mở to.

Shino lập tức đứng dậy. Cô đang định lớn tiếng phản đối hành động bạo lực đột ngột, vô lý nhằm vào người mẹ yêu quý của cô.

Sau đó, gã đàn ông thả bịch chiếc túi Boston của mình lên quầy, và lôi ra một vật màu đen từ bên trong. Đến lúc Shino nhận ra đó là một khẩu súng, gã đã chĩa nó về phía nam nhân viên trong ô rồi. Súng ngắn—Đồ chơi—Không,đồ thật—Cướp—!? Một vài từ lóe lên trong đầu Shino.

“Cho tiền vào trong túi!”

Gã đàn ông hét lên bằng một giọng khàn khàn. Sau đó, gã nói tiếp.

“Đặt cả hai tay lên trên quầy! Cấm mày bấm nút báo động! Thằng kia, cấm di chuyển!!”

Chĩa súng sang trái rồi sang phải, gã khống chế một số nhân viên ở phía sau.

Cô nên lập tức chạy ra khỏi văn phòng và kêu cứu, Shino nghĩ. Tuy nhiên, cô không thể cứ bỏ mặc mẹ mình nằm trên mặt đất mà chạy đi được.

Trong khi cô ấy còn đang do dự, gã ta lại hét lên.

“Nhanh lên và bỏ tiền vào trong!! Tất cả những gì mày có!! Mau lên!!”

Người nam nhân viên ở quầy, với khuôn mặt rắn lại, cầm trong tay phải một bó tiền dày 5 cm.

Lúc đó.

Tai cô bị ù đi. Phải mất một lúc cô mới hiểu ra là tại một tiếng nổ to. Tiếp theo, keng, tiếng một vật kim loại nhỏ theo sau. Một thứ gì đó đập vào tường và bị bật lại, rơi xuống gần chân Shino. Một ống kim loại nhỏ màu vàng.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, ở phía bên kia quầy, cô thấy người nhân viên mở tròn mắt và lấy cả hai tay ôm ngực… Cô có thể thấy rõ dưới chiếc cà vạt, chiếc áo sơ mi trắng của anh ta nhuốm đầy một màu đỏ. Lúc đó, người nhân viên trên chiếc ghế ngả về đằng sau, cùng với một ngăn tủ hồ sơ gần anh ta, và ngã xuống đất.

“Tao đã bảo là cấm có bấm nút cơ mà!!”

Giọng gã đàn ông trở nên the thé. Cô có thể thấy bàn tay cầm súng đang run run. Một mùi phảng phất hương pháo hoa, bay vào mũi cô.

“Này, mày! Đến đây lấy tiền!!”

Khẩu súng của gã đàn ông chĩa vào hai nữ nhân viên đang đứng đờ người ra.

“Đến đây nhanh lên!!”

Giọng nói sắc nét của gã vang lên, nhưng những nữ nhân viên chỉ lắc đầu và không hề di chuyển. Có thể họ đã được huấn luyện để đối phó với những vụ cướp, nhưng chẳng có sách nào dạy cách đỡ đạn thật cả.

Gã ta thất vọng đá phần dưới quầy. Có lẽ hắn đang tính đến chuyện bắn một người khác khi một lần nữa, hắn lại giơ cánh tay phải cầm súng lên. Hét lên ầm ĩ, những nhân viên nữ cúi xuống.

Nhưng sau đó, gã đàn ông quay nửa vòng, và hướng về phía dành cho khách hàng.

“Nếu không nhanh, tao bắn thêm đứa nữa bây giờ! Tao bắn thật đấy!”

Súng của gã ta chĩa vào— mẹ Shino, người bị ngã xuống sàn và đang nhìn vào khoảng không với đôi mắt vô hồn.

Khung cảnh xảy ra trước mặt cô là quá sức với cô ấy. Mẹ của cô thậm chí còn không thể động đậy chân tay được. Ngay lập tức, Shino nghĩ:

— Mình cần phải bảo vệ mẹ.

Ý nghĩ đó mãi ám ảnh trong đầu cô từ khi còn là một đứa trẻ, ý chí buộc cho cơ thể Shino phải hành động.

Shino vứt cuốn sách xuống và chạy tới, nắm lấy cổ tay phải của gã đàn ông đang cầm súng, và ngay lập tức cắn nó. Hàm răng sắc nhọn của đứa trẻ dễ dàng cắn xuyên qua lớp da của gã ta.

“Aa!?”

Gã đàn ông ngạc nhiên hét lên, sau đó vung cánh tay phải cùng Shino. Người Shino đập vào phía bên cạnh quầy. Bị mất đi hai cái răng sữa, nhưng cô chẳng cảm thấy gì. Ở trước mặt cô, khẩu súng đen ngòm của gã đàn ông trượt khỏi tay hắn và rơi xuống. Cô nhặt nó lên trong khi hắn còn chưa chú ý.

Nó nặng.

Hai bàn tay cô có thể cảm nhận được sức nặng của thứ kim loại này. Ngược lại, viền báng súng do gã đàn ông cầm sũng mồ hôi, cùng với nhiệt độ cơ thể hắn ta. Như thể nó là một sinh vật sống vậy.

Shino là một đứa trẻ nhưng cũng ít nhiều biết thứ này được dùng làm gì. Nếu dùng vật này, cô sẽ có thể ngăn chặn gã đàn ông xấu xa kia lại. Được dẫn dắt bởi những suy nghĩ đó, Shino đưa khẩu súng lên gần ngang mắt, hai ngón tay trỏ đặt vào vị trí cò súng, và chĩa nó về phía gã đàn ông.

Vào lúc đó, hắn ta phát ra một âm thanh kỳ quặc và chồm về phía Shino, cố gắng lấy khẩu súng ra khỏi tay cô. Hai tay hắn nắm chặt hai cổ tay cô.

Hành động đó là rất có lợi cho Shino, và theo một cách nào đó lại rất dở. Giờ đây cô vẫn không thể hiểu ra. Nhưng sự thật đơn giản là, rốt cuộc, gã đàn ông chĩa thẳng họng súng về phía mình.

Bây giờ, Shino đã có quá đủ thông tin về khẩu súng được sử dụng trong vụ cướp— «khẩu súng đó».

Năm 1933, 90 năm trước, quân đội Liên Xô đã chính thức sử dụng loại súng «Tokarev TT33». Sau đó, Trung Quốc đã sao chép nó và sản xuất «K-54 – Black Star». Đó là tên của khẩu súng.

Cỡ nòng súng là 30, tức là, nó dùng đạn lõi thép đường kính 7.62 mm. So với dòng súng 9mm chủ đạo được phát triển sau này, cỡ của nó thấp hơn, nhưng nó lại dùng rất nhiều thuốc súng. Do đó, tốc độ bắn ra của đầu đạn vượt qua cả tốc độ âm thanh, vì thế nên nó có sức công phá cao nhất trong số các loại súng ngắn.

Tuy nhiên, độ giật của khẩu súng cũng lớn, Liên Xô những năm 1950 đã thiết kế một khẩu súng nhỏ hơn dùng đạn 9mm. Khẩu «Makarov» thay thế Tokarev, trở thành loại súng chính thức của họ trong lịch sử.

Loại súng này không phải là thứ mà một đứa 11 tuổi có thể để nhắm và bắn chuẩn xác. Nhưng khi gã đàn ông nắm chặt cổ tay cô ấy, cố gắng lấy đi khẩu súng, ngay lập tức, Shino bóp cò theo phản xạ.

Sự giật lại dữ dội lan truyền từ bàn tay đến khuỷu tay của cô và sau đó là đến vai, nhưng phần lớn đã được truyền sang tay gã đàn ông. Một lần nữa, không khí lại nở ra vì nhiệt.

Gã đàn ông hắt ra một tiếng như tiếng nấc cục, bỏ tay Shino ra, và loạng choạng mấy bước về phía sau.

Trên chiếc áo sơ mi xám được trang trí của hắn, ở gần bụng, một vòng tròn màu đỏ thẫm nhanh chóng lan ra. “Aa… Ahaaa!!”

Trong khi the thé kêu lên, gã ta ấn tay vào bụng. Có lẽ một mạch máu lớn đã bị bắn trúng, vì giữa những ngón tay của gã, những giọt máu li ti bắn ra.

Nhưng hắn ta không ngã. Black Star dùng loại đạn Full Metal Jacket cỡ nhỏ, vì vậy trong khi nó có thể dễ dàng đi xuyên cơ thể con người, nó lại có sức công phá thấp.

Với một âm thanh kỳ lạ, gã đàn ông đưa bàn tay đẫm máu của mình về phía Shino, lại cố tóm cô. Chỗ máu chảy từ vết thương của hắn rơi xuống tay Shino.

Với hai bàn tay run rẩy, như thể đang co giật, cô lại bóp cò lần nữa.

Lần này khẩu súng ngắn giật mạnh, cơn đau truyền qua khuỷu tay và vai cô ấy. Người cô bị bật ra đằng sau, lưng cô đập vào quầy, làm cô thở hắt ra.Lần này cô không thực sự nghe thấy được tiếng ồn khi viên đạn bắn ra.

Viên đạn thứ hai trúng ngay dưới xương đòn bên phải của gã đàn ông, một lần nữa xuyên qua hắn ta và găm vào bức tường phía sau. Gã ta lảo đảo, sau đó lại bị trượt chân trên vũng máu của chính mình, và gã ngã đập lưng xuống mặt sàn linoleum.

“Gaaaaa!!”

Nhưng điều đó vẫn không ngăn được hắn. Hắn ta giận dữ gầm lên và chống cả hai tay lên sàn, cố gắng để đứng dậy.

Shino hoảng sợ. Cô nghĩ rằng, lần này, nếu cô ấy không «chặn đứng» được gã đàn ông này, cô và mẹ mình chắc chắn sẽ bị giết.

Cô mặc kệ những cơn đau nhói ở tay và vai, và bước hai bước về phía trước. Cô chĩa súng vào giữa gã đàn ông đang vực người dậy khoảng 20 cm.

Phát bắn thứ ba làm trật khớp vai phải cô. Lần này cô đã không trụ vững được và bị cú giật súng đánh ngã, và nằm sóng soài trên sàn. Mặc dù vậy, khẩu súng ngắn vẫn không rời tay cô.

Giống như lần trước, viên đạn bắn mạnh từ khẩu súng ngắn làm chệch mục tiêu của cô khoảng 10cm về phía trên-

Nó trúng vào gần như chính giữa mặt gã đàn ông. Với một tiếng uỵch, đầu gã đập xuống sàn. Hắn không còn di chuyển hay la hét gì nữa.

Shino tuyệt vọng chống người dậy để chắc chắn rằng gã đàn ông đã ngừng động đậy.

— Cứu được mẹ rồi.

Đó là điều đầu tiên cô nghĩ đến. Cô đã bảo vệ mẹ mình.

Shino quay đầu sang nhìn mẹ mình, vẫn còn nằm trên sàn nhà cách đó vài mét. Và, người mẹ cô yêu nhất trần đời…

Đang nhìn thẳng vào Shino. Sự sợ hãi và hoảng loạn hiện rõ trong con mắt bà.

Shino nhìn xuống bàn tay mình. Bàn tay cô vẫn còn cầm khẩu súng ngắn đầy những giọt chất lỏng đỏ thẫm.

Shino mở miệng ra, và cuối cùng phát ra một tiếng thét chói tai.

“Aaaa…!!”

Trong khi một tiếng thét nhỏ phát ra từ sâu trong cổ họng cô, Shino tiếp tục nhìn chằm chằm vào khẩu Procyon SL bị bóp chặt trong hai tay cô. Cô có thể thấy máu nhỏ ra từ mu bàn tay xuống những ngón tay. Cho dù cô ấy có chớp mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn không hề biến mất. Nhỏ giọt, nhỏ giọt. Những giọt dinh dính nhỏ xuống đôi bàn chân cô.

Đột nhiên, chất lỏng bắt đầu trào ra khỏi hai mắt cô. Nhẹ nhàng bóp méo, giờ tầm nhìn của cô đã hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đen sáng bóng của khẩu súng mô hình.

Trong bóng tối sâu hun hút, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông đó.

Viên đạn thứ ba bay về phía khuôn mặt gã. Vết thương nơi viên đạn bắn trúng nhỏ một cách đáng ngạc nhiên, trông như một nốt ruồi. Tuy nhiên, ngay sau đó, một màn sương đỏ phụt ra từ sau đầu hắn. Tất cả các biểu hiện và sự sống chảy ra khỏi mặt gã.

Nhưng, đột ngột, chỉ có con mắt trái di chuyển và đồng tử gã, như một cái hố không đáy, trừng lên nhìn Shino.

Nó nhìn thẳng vào mắt của Shino.

“… A… a…………”

Đột nhiên, lưỡi của cô bị ríu lại về phía sau họng và cô không thể thở được. Đồng thời, cô cảm thấy dạ dày mình co thắt dữ dội.

Shino nghiến chặt răng, tập trung tất cả sức mạnh ý chí của mình và ném khẩu Procyon xuống sàn nhà. Ngay lập tức, bằng những bước loạng choạng, cô chạy vào nhà bếp và vặn tay nắm cửa phòng tắm bằng bàn tay phải lạnh buốt và ướt đẫm mồ hôi.

Ngay khi Shino nhấc nắp bồn cầu lên, một dòng chất lỏng nóng phun ra từ dưới dạ dày cô. Cho đến khi tất cả mọi thứ trong bụng cô đều bị tuôn ra hết, cô cứ nôn, hết lần này qua lần khác, khiến cho người cô bị quặn lại. co giật.

Khi những cơn co thắt dạ dày cuối cùng cũng lắng xuống thì Shino đã bị vắt kiệt hết sức lực rồi.

Tay trái vươn ra để xả bồn cầu. Với một chút khó khăn, Shino đứng dậy, và sau khi bỏ kính ra, cô rửa đi rửa lại hai bàn tay và mặt mình bằng dòng nước lạnh buốt từ bồn rửa mặt.

Cuối cùng, cô rửa sạch miệng, lấy một chiếc khăn sạch từ giá khăn, và trong khi lau mặt, cô ấy rời khỏi phòng tắm. Cô không thể suy nghĩ minh mẫn được.

Trên đôi chân đứng còn không vững, Shino trở về phòng mình.

Cố tránh nhìn nó càng nhiều càng tốt, Shino bọc khẩu súng mô hình bị lăn xuống sàn lại. Nâng nó lên cao quá lớp vải, cô lập tức ném nó vào sâu trong ngăn kéo đang mở. Một cách ầm ĩ, Shino đóng ngăn kéo lại, và kiệt sức, cô ngã ụp mặt xuống giường.

Những giọt nước từ mái tóc còn đang ướt cùng với nước mắt trộn lẫn với nhau, chảy xuống má cô và làm tấm futon ướt đẫm. Trong vô thức, bằng một giọng nói nho nhỏ, cô thì thầm đi thì thầm lại.

“Giúp tôi với… ai đó… giúp tôi với… cứu tôi… có ai không…”

Trí nhớ của cô về vài ngày sau khi vụ cướp xảy ra không rõ ràng cho lắm.

Khi những người lớn mặc đồng phục màu xanh hải quân bảo cô, bằng một giọng đầy căng thẳng, đưa khẩu súng cho họ, ngón tay cô lại cứng đờ, và cho dù cô có cố như thế nào thì nó cũng không chịu rời ra.

Xung quanh cô, có nhiều đèn đỏ và những dải băng vàng rung rinh trong gió. Ánh sáng trắng chiếu từ bên kia làm lóa mắt cô.

Sau khi được một chiếc xe tuần tra đưa đi thì cô mới cảm thấy cơn đau ở vai phải. Khi cô rụt rè nói, vị cảnh sát chuyển cô ấy lên một chiếc xe cứu thương— Cô chỉ còn nhớ mang máng về những thứ còn lại.

Trong khi cô nằm trên giường bệnh, hai nữ cảnh sát hỏi đi hỏi lại về vụ việc. Mặc dù cô ấy nhiều lần nói rằng cô muốn gặp mẹ mình, yêu cầu của cô sẽ chỉ có thể được đáp ứng sau đó.

Shino xuất viện sau khoảng ba ngày và cô trở về nhà ông bà ngoại, nhưng mẹ cô còn nằm viện đến hơn một tháng nữa. Họ không còn có thể trở lại những ngày bình thường êm đềm từ trước khi vụ cướp xảy ra được nữa.

Do giới truyền thông tự nguyện hạn chế, những chi tiết sâu hơn về vụ việc được tránh nói đến trong các bản tin. Cái chết của nghi phạm trong vụ cướp bưu điện có vũ trang được báo cáo với bên nguyên, nhưng vụ việc đó lại chưa từng một lần được đưa ra tòa. Tuy nhiên, nó lại xảy ra ở một thị trấn nhỏ. Chi tiết về những gì xảy ra bên trong bưu điện đã bị rò ra— và hơn thế nữa, chúng còn bị thêm mắm dặm muối và lan khắp thị trấn như một đám cháy đồng cỏ.

Trong một năm rưỡi tiểu học còn lại, Shino bị dội tới tấp lên đầu với vô số từ bắt đầu bằng «đồ sát nhân». Đến khi vào trung học, những lời lăng mạ bị thay thế bằng sự ghẻ lạnh.

Tuy nhiên, đối với Shino, thái độ của những người xung quanh cũng chẳng ảnh hưởng gì cho lắm đến cô. Ngay từ đầu, Shino đã không có mấy hứng thú trong việc tham gia vào mấy cái nhóm hội.

Nhưng vết sẹo mà vụ việc đó để lại trong trái tim cô— cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, nó vẫn không lành lại và tiếp tục hành hạ Shino.

Kể từ hồi đó, chỉ cần nhìn thấy bất cứ thứ gì trông như một khẩu súng sẽ buộc Shino phải nhớ lại vụ việc và bị sốc một cách dữ dội với các triệu chứng: thở gấp, người cứng lại, mất phương hướng, ói mửa, hoặc, trong trường hợp tệ nhất, ngất xỉu. Trong khi chúng chắc chắn sẽ xảy ra nếu nhìn một khẩu súng đồ chơi của bọn trẻ bên đường, chúng cũng dễ dàng xuất hiện thậm chí là khi cô xem TV.

Vì vậy, Shino không thể xem được hầu hết những vở kịch và những bộ phim. Cũng có nhiều lần, cô phát bệnh trong khi xem các tài liệu giảng dạy trong tiết khoa học xã hội. Nếu đem so sánh thì sách lại an toàn— đặc biệt là những tác phẩm văn học cổ điển không nói đến vũ khí. Vì vậy, trong phần lớn thời gian học cấp 2, cô ấy ngồi ở một góc tối của thư viện trường, lật từng trang giấy của những tác phẩm lớn.

Cô từng nói với ông bà rằng sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy muốn làm việc ở một nơi nào đó xa xôi, và nhận phải sự phản đối kịch liệt. Ông bà cô muốn học tiếp cấp 3. Vì vậy, Shino nói rằng nếu học cấp 3, thì chí ít, giống như khi xưa, cô muốn được học ở khu vực gần Tokyo, nơi cô từng sống với cha mẹ mình. Cô ấy nhất định muốn đi đến một nơi không có những tin đồn và những cái nhìn chằm chằm đầy tò mò luôn bám theo, và hơn thế nữa, cô tin chắc rằng chừng nào cô còn ở lại cái thị trấn này, những vết thương trong trái tim cô sẽ không bao giờ phục hồi trong suốt phần đời còn lại.

Tất nhiên, các triệu chứng của Shino được chẩn đoán là điển hình của bệnh PTSD, và trong suốt bốn năm, cô đã được tư vấn vô số lần. Cô ngoan ngoãn uống thuốc theo quy định. Tuy nhiên, những lời nói của các bác sĩ, cùng với cái thứ giống nụ cười một cách kỳ lạ trên khuôn mặt họ, giỏi lắm thì cũng chỉ chạm được vào bề mặt của trái tim Shino— cào cấu nó— mà không thể thực sự thấu được tới nơi bị thương. Trong một phòng kiểm tra sạch sẽ, khi lắng nghe họ lặp đi lặp lại mấy từ “Bác hiểu mà. Nó rất đau đớn. Nó rất khó khăn”, Shino lầm bầm y hệt vậy hết lần này đến lần khác trong đầu.

—Nếu là như vậy thì, bác đã bao giờ cầm súng giết ai chưa?

Bây giờ, ngẫm lại, cô nhận ra rằng thái độ đó đã cản trở quá trình xây dựng lòng tin và lảng tránh mọi sự điều trị. Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, đó là ý định thật sự của cô. Điều cô làm là tốt hay xấu? Câu trả lời rõ ràng, dứt khoát cho câu hỏi đó có lẽ là điều duy nhất mà Shino mong muốn. Nhưng tất nhiên, người bác sĩ có thể trả lời câu hỏi đó không hề tồn tại.

Tuy nhiên, cho dù ký ức và chứng bệnh của cô có làm cô đau đớn thế nào đi chăng nữa, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc tự tử.

Cô không hối tiếc việc chĩa súng vào gã đàn ông đó và bóp cò. Khi mẹ cô ở trước họng súng, Shino không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Thậm chí nếu được quay trở lại lúc xảy ra vụ việc đó, không chút do dự, cô sẽ vẫn làm điều tương tự.

Nhưng nếu Shino chọn cách tự tử, thì đến cả gã đàn ông đó cũng còn bật mồ dậy nữa là, hay ít nhất là cô nghĩ vậy.

Đó là tại sao cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ. Trong tình huống này, chỉ có một con đường, dù cô vẫn hằng mong có được sức mạnh để nói vậy. Sức mạnh, như khi ở trên chiến trường, nơi mà những nữ chiến binh đánh bại kẻ thù của họ không thương tiếc. Vì lý do này mà cô muốn thử sống một mình.

Khi cô rời khỏi thị trấn nơi mình tốt nghiệp cấp 2, những người duy nhất cô chia tay là ông ngoại, bà ngoại, và mẹ cô, người ghì chặt lấy cô và vuốt ve mái tóc của cô. Bà vẫn luôn coi cô là một đứa trẻ trước khi vụ việc xảy ra.

Cô chuyển đến một nơi mà không khí bẩn hơn, nước khó uống hơn, và tất cả mọi thứ đều đắt đỏ.

Và rồi, cô gặp được Shinkawa Kyouji và VRMMORPG «Gun Gale Online».

Cuối cùng, hơi thở và nhịp tim của cô đã ổn định, và Shino mở mắt ra.

Nằm sấp xuống giường, má trái cô áp vào gối, trước mặt Shino là tấm gương dài bằng thân người.

Trong gương, với những sợi tóc ướt dính vào trán, một cô gái nhìn lại. Trông cô hơi quá gầy, chỉ có mỗi đôi mắt là mở to. Chiếc mũi nho nhỏ và đôi môi mảnh dẻ. Tóm lại, cô ấy trông y hệt một con mèo con bị suy dinh dưỡng.

Tay bắn tỉa của vùng hoang dã, Sinon. Vóc người và kiểu tóc với hai lọn tóc ngắn được buộc ở hai bên mặt của cô giống như Shino, nhưng ngoại trừ cái đó ra thì, chẳng có gì cả. Cô gái đó, nói một cách ví von, là một con mèo hoang dữ tợn.

Mặc dù rất sợ hãi, nhưng lần đầu tiên cô đăng nhập vào GGO và được đưa đến bãi chiến trường đó trong khi chẳng biết gì cả, Shino đã phát hiện ra một điều bất ngờ. Nó khác xa so với Nhật Bản trong thế giới thực, khi mà cảnh quan cứ như ở một thế giới khác. Và trong thế giới đó, nếu cô cố gắng chạm vào bất kỳ loại súng nào— không, ngay cả khi cô bắn hạ những người chơi khác, cô sẽ nhớ lại vụ cướp ở một mức độ nào đó, nhưng những cơn đau đáng ghét đó lại không hề xảy ra.

Shino tin chắc rằng cuối cùng thì cô ấy cũng đã tìm ra một cách để khuất phục ký ức kia. Thực ra, vì cô cố gắng chơi GGO, nên khi cô xem ảnh thì đến một mức độ nào đó, cô không còn phát bệnh nữa, và dường như cô có thể nói chuyện với Kyouji về các loại vũ khí trong GGO.

Không, không chỉ vậy. Nửa năm trước, khi cô nhận được khẩu súng trường khổng lồ mà bạo tàn mang tên «Hecate II», Shino đã yêu. Trong khi các cô gái khác ngang tuổi cô có vật nuôi hoặc thú nhồi bông để giải khuây, thì vuốt ve nòng súng trơn nhẵn lại giúp cho Shino thư giãn, và khi tựa má vào báng súng, cô cảm thấy ấm áp.

Cùng với khẩu súng này, trong vùng đất hoang giả tưởng, nếu tiếp tục chiến đấu, một ngày nào đó, vết thương của cô sẽ lành lại và nỗi sợ sẽ tan biến. Tin vào điều đó, cô hạ gục vô số quái vật và người chơi bằng những viên đạn tất sát.

Tuy nhiên.

Thật ư? Mọi thứ như vậy là ổn ư?

Một giọng nói vang lên trong tim chất vấn cô.

Sinon đã, trong số hàng chục ngàn người chơi GGO, là một người trong top 30. Khác với mọi người, cô tự do sử dụng khẩu súng tỉa công phá trong những trận chiến thật. Cô có thể tặng cho bất cứ ai lọt vào ống ngắm của mình một cái chết không thể tránh khỏi bằng những viên đạn không thể cản lại được. Một chiến binh với trái tim làm bằng băng. Nó không phải là cường điệu khi nói rằng đó là con người mà Shino trước đây hy vọng được trở thành.

Và dù vậy— Shino trong thế giới thực, như mọi khi, thậm chí còn không thể cầm được một khẩu súng mô hình.

Thực sự… thực sự… thế này ổn cả chứ?

Đôi mắt của cô gái trong gương, phía sau cặp mắt kính, run run và dường như đầy bối rối.

Cô bắt đầu đeo kính từ năm ngoái không phải là theo đơn thuốc. Cặp kính không dùng để chữa mắt, mà nó được dùng làm «thiết bị bảo hộ». Mắt kính được làm từ polymer NXT tốt đến mức nó sẽ không bị vỡ ngay cả khi bị đạn bắn trúng— hay chí it đó là điều được viết trong tờ rơi. Cô ấy không biết liệu đó có phải là sự thật hay không, nhưng, cô tiết kiệm tiền sinh hoạt và cặp kính giúp cho Shino có một cảm giác được bảo vệ. Bây giờ, khi cô đi ra ngoài, nếu như không luôn luôn đeo chúng, cô sẽ không thể nào bình tĩnh được.

Nhưng, tóm lại, cô ấy tin tưởng món phụ kiện nhỏ này.

Cô nhắm mắt thật chặt và một lần nữa, một câu hỏi yếu ớt xuất hiện trong lồng ngực cô.

Ai đó… Hãy nói cho tôi biết… Tôi nên làm gì đây…?

— Sẽ chẳng có ai cứu mình cả!!

Một tiếng hét từ trong tim cô bảo cô phải từ chối và xóa sổ giọng nói yếu ớt trong lòng, và Shino bật dậy. Ở phía trước, trên mặt chiếc bàn nhỏ cạnh giường cô, chiếc vòng bạc trên chiếc Amusphere của cô tỏa sáng.

Chỉ là nó vẫn chưa đủ. Đó mới là vấn đề.

Hai mươi mốt xạ thủ mạnh hơn Sinon vẫn còn đang tồn tại trong thế giới đó. Nghiền nát những người chơi, đưa bọn họ xuống địa ngục, và đơn giản là thống trị vùng đất hoang dã với tư cách người chơi mạnh nhất Gun Gale Online, và đó là lúc—

Shino sẽ hoàn toàn trở thành Sinon, và trong thế giới thực, sẽ có thể đạt được sức mạnh thực sự. «Gã đó» và «khẩu súng đó», cho đến giờ, đã bị chôn vùi trong hố tử thần của Sinon và ký ức đó sẽ không bao giờ trỗi dậy nữa.

Shino cầm chiếc điều khiển điều hòa lên, bật chế độ sưởi nhẹ, bỏ chiếc áo khoác đồng phục chỉ bằng một động tác và ném nó đi. Cô cởi khóa váy ra, kéo nó xuống khỏi chân mình, nhặt tất cả mọi thứ lên và ném xuống sàn. Cuối cùng, cô cởi cặp kính xanh nhạt ra và nhẹ nhàng đặt nó vào một góc bàn học.

Cô lập tức nằm lên giường, quơ lấy chiếc AmuSphere, và đội nó lên đầu.

Dò dẫm một lúc, cô bật nguồn lên và ngay khi những âm thanh điện tử báo cho cô biết là nó đang ở chế độ chờ, cô mở miệng.

“LINK START”

Giọng nói thì thầm, như một đứa trẻ mệt mỏi vì khóc lóc, vỡ ra trong vô vọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.