Asuna nhìn trân trối vào tin nhắn cụt ngủn trên màn hình bé xíu của chiếc di động và tim cô cứ lặp đi lặp lại từng từ một trong đó.
Sao lại có thể như thế này!?
Chắc không thể chứ? Dạo này Yuuki đã luôn hăng hái tham gia vào đủ thứ hoạt động, và Bác sĩ Kurahashi thậm chí còn nói rằng những khối u trong đầu cô đã biến mất dần. Những năm gần đây, đã có nhiều trường hợp bệnh nhân cầm cự được với ảnh hưởng của virus đến tận 20 năm sau khi bị nhiễm HIV. Yuuki chỉ mới có 15 tuổi…cuộc đời của cô ấy mới chỉ bắt đầu thôi mà! Tình trạng của Yuuki đúng là có xấu đi, nhưng đến giờ cô ấy mới chỉ bị nhiễm trùng cơ hội vài loại vi khuẩn làm yếu đi thôi mà, hẳn cô ấy vẫn còn chịu được.
Nhưng bản thân Asuna cũng có một linh cảm khác. Đây là lần đầu tiên mà Bác sĩ gửi một tin nhắn trực tiếp đến cô. Nói cách khác, đây chắc phải là một thông báo khẩn – rằng thời điểm đó đã đến. Mỗi đêm, cô đều khiếp sợ khi nghĩ đến thời khắc đó, nhưng rồi cô luôn cố hết sức xua đi ý nghĩ về nó. Và giờ thì đã đến lúc.
Asuna có hai luồng suy nghĩ xung đột nhau dữ dội và cứ thế đứng chôn chân tại chỗ mất vài giây, trước khi chớp mắt bừng tỉnh và cô chuẩn bị gửi đi một tin nhắn mới. Tin nhắn với nội dung y như nhau được gửi tới cho Kirito, Lisbeth cùng bạn bè, thêm cả Shiune và những người kia nữa. Sau đó Asuna vội cởi bộ đồ mặc trong nhà ra, và không phí thời gian chọn lựa cô khoác ngay bộ đồng phục đi học lên người. Cô lẹ làng mang giày rồi lao nhanh ra khỏi nhà. Những tia nắng nhẹ buổi chiều phản chiếu lên lớp tuyết còn đọng lại trên mặt đường và hắt vào mắt Asuna.
Đó là ngày Chủ Nhật tuần cuối cùng của tháng Ba, 2 giờ chiều. Những người đi bộ trên đường trông như rất nôn nao mong chờ mùa xuân đến với những bước chân và vẻ ngoài phấn khởi. Asuna băng ngang qua họ và chạy thật nhanh đến chỗ trạm xe.
Cô không thể nhớ được bằng cách nào mà cô xác định đúng chuyến xe hay cô đã đổi chuyến ở đâu nữa. Khi bình tĩnh lại, Asuna đã thấy mình chạy nhanh ra khỏi cổng ga. Tận sâu trong tâm trí cô như có một cơn đau nửa đầu đang hành hạ với những ý nghĩ vỡ vụn cứ hết xuất hiện rồi lại biến mất.
Cô nghiến chặt răng và lẩm nhẩm với khuôn mặt thất thần méo xệch “Yuuki, hãy cố chịu đựng.” Và nhảy ngay lên một chiếc taxi đang đỗ chờ khách ngoài cổng ga.
Có vẻ như quầy đăng kí thăm bệnh đã được thông báo trước. Ngay khi Asuna vừa mở miệng giải thích mục đích đến bệnh viện của mình, người y tá ngay lập tức đưa cho cô tấm thẻ ra vào và bảo cô nhanh chóng lên tầng cao nhất của dãy nhà trung tâm.
Vội vàng đến nỗi không buồn nhìn đến những con số chỉ số tầng tăng dần lên, cô ngay lập tức lao ra khỏi thang máy lúc cửa vừa bật mở. Cô loay hoay một cách vụng về khi quẹt tấm thẻ lên chiếc máy quét của cửa an ninh, và tiếp tục chạy như bay trên hành lang dù biết rõ điều đó là trái với quy tắc trong một bệnh viện. Cô băng qua những lối đi sơn trắng đơn điệu. Khi quẹo qua khúc quanh cuối cùng, căn phòng cách ly mà Yuuki đang nằm ngủ bên trong đã hiện ra trước mặt.
– Nhưng ngay lúc đó, Asuna chỉ còn biết trố mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Có hai cánh cửa nằm song song nhau, và đây đúng ra phải là lối vào phòng quan sát. Nằm sâu bên trong là phòng vô trùng với những dòng chữ lớn hiện trên bảng điều khiển. Asuna đã từng thấy những cánh cửa dày được gia cố đó đóng kín, nhưng giờ đây chúng hoàn toàn mở toang. Khi cô nhìn vào bên trong, một y sĩ mặc bộ quần áo phẫu thuật bước nhanh tới.
Người đó trông thấy Asuna và gật đầu chào, thậm chí còn thì thầm ‘Xin hãy nhanh vào bên trong’. Dù đã được cho phép, những cô cũng chỉ đi thêm vài bước tới trước và rồi dừng lại ngay ngưỡng cửa.
Quang cảnh bên trong căn phòng trắng đập vào mắt cô.
Những bộ máy được cài đặt đầy phòng nay đã được dời hết sang bức tường bên trái. Hai y tá và một bác sĩ đang vây quanh một chiếc giường gel đặt giữa phòng, trông chừng cơ thể nhỏ bé nằm trong đó. Cả ba người đều mặc áo khoác trắng bình thường.
Thấy vậy, Asuna nhận ra ngay rằng không thể làm gì được nữa. Họ chỉ có thể đứng bên giường chờ đợi cái ‘khoảnh khắc’ đã được định trước đó đến.
Bác sĩ Kurahashi ngẩng đầu lên, thấy rằng Asuna đã tới, liền dùng tay ra hiệu như thể là ông muốn cô tới gần đó. Asuna khó khăn di chuyển đôi chân không còn chút sức sống của cô và bước vào phòng.
Chiếc giường gel chỉ cách cô có vài mét, vậy mà cô có cảm giác như thể nó xa xôi lắm. Asuna từ từ tiến lại gần với cái hiện thực nghiệt ngã này và cuối cùng cũng đến bên cạnh chiếc giường.
Cô gái gầy trơ xương nằm xoải dài trên giường, tấm đệm trắng che phủ từ chân lên đến phía dưới phần cổ. Phần ngực mong manh phập phồng rất nhẹ đến nỗi khó nhận ra là cô ấy đang thở. Máy đó điện tâm đồ ở góc phải bên trên cho thấy một đường gợn sóng màu xanh lá yếu ớt.
Chiếc Medicuboid lúc trước vẫn bao lấy phần đầu của Yuuki, nhưng hiện giờ, phần thân máy hình chữ nhật dài được chia làm hai nửa. Phần bọc từ tai trở lên trên được quay nghiêng 90 độ ngược ra đằng sau, phần bên trong được thu vào để vừa vặn với đầu và bao gọn lấy khuôn mặt của cô gái đang say ngủ.
Đây là lần đầu tiên Asuna được nhìn cơ thể thật của Yuuki. Cô ấy ốm yếu và gầy đến nỗi làm tim cô nhói đau. Gương mặt nhỏ bé mang một nét đẹp bí ẩn, và Asuna cho rằng nếu một tiểu tiên thực sự tồn tại thì hẳn phải trông giống như thế này đây.
Sau một hồi chăm chú nhìn Yuuki, Bác sĩ Kurahashi đứng bên cạnh cô khẽ lên tiếng,
“Thật là tốt…em đến vừa kịp lúc.”
Không dễ chấp nhận khi nghe bác sĩ nói cô đến vừa kịp lúc như vậy, Asuna ngẩng phắt lên nhìn ông, nhưng đôi mắt đầy lý trí ẩn đằng sau cặp kính dày đó nhìn lại cô với vẻ nghiêm túc.
“40 phút trước, tim của cô bé đã ngừng đập. Chúng tôi đã phải cho cô bé truyền thuốc và dùng máy sốc điện để kích tim, và mạch đã đập lại, nhưng đến lần ngừng tim kế tiếp thì…”
Asuna gần như nín thở và tiếng nói đứt quãng của cô thoát ra giữa kẽ răng nghiến chặt. nhưng cô không thể nào nói hoàn chỉnh một câu trọn vẹn được,
“Tại…tại sao lại thế…Yuuki, cô ấy vẫn…”
Vị bác sĩ gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu.
“- Thật ra, khi em đến đây vào tháng Một, cô bé đã ở trong tình trạng mà chuyển biến xấu như thế này có thể xảy ra rồi. Bản chất tạo áp-xe lao của virus HIV gây nên những cơn sốt cao và càng làm những khối u bạch huyết trong hệ thần kinh trung ương chính tệ hơn, và Yuuki đã rất nguy kịch. Tuy vậy, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc khi thấy cô bé có thể chiến đấu kiên cường trong 3 tháng vừa rồi. Cô bé liên tiếp chiến thắng trong một cuộc chiến gần như vô vọng. Cô bé đã cố hết sức mình rồi…không – nếu cần phải nói thực thì…”
Đến lúc đó, giọng nói của vị bác sĩ bắt đầu run bần bật.
“Đối với Yuuki, 15 năm cuộc đời đã là cả một cuộc chiến dài. Ngoài HIV…cô bé còn phải chống chọi với cái hiện thực lạnh lùng và tàn nhẫn áp đặt lên số phận của mình. Việc thử nghiệm Medicuboid ắt hẳn cũng gây nhiều đau đớn. Nhưng…Yuuki vẫn chịu đựng được. Nếu không có sự giúp đỡ của cô bé, chắc phải hơn một năm nữa Medicuboid mới có thể được đưa vào sử dụng. Vậy nên bây giờ – có lẽ tốt hơn là để cô bé được nghỉ ngơi…”
Sau khi nghe bác sĩ nói vậy, sâu trong tim mình Asuna thầm nói với Yuuki,
Yuuki – sao cậu có thể thua được chứ? Cậu là «Tuyệt Kiếm»…là kiếm sĩ có thể chém bay mọi kẻ địch cơ mà. Đáng lẽ cậu phải thừa sức đánh bại bệnh tật hay ngay cả định mệnh chứ –
Ngay lúc ấy.
Đầu của Yuuki cử động nhẹ. Mí mắt khẽ nhúc nhích rồi hơi mở lên. Cặp mắt bên dưới đó lẽ ra phải mờ đục vì mất đi thần khí, đằng này lại lóe lên đầy tinh anh và nhìn thẳng vào Asuna.
Đôi môi tái nhợt gần như hòa cùng với màu da hơi giật giật, bàn tay phải khẳng khiu nằm dưới tấm chăn run run và từ từ đưa về phía Asuna.
Bác sĩ vội nói với giọng tỉnh táo,
“Asuna-san…xin hãy nắm tay cô bé.”
Trước khi ông kịp dứt lời thì Asuna đã ngay tức khắc đưa tay mình ra bao lấy bàn tay mỏng manh như một cành cây của Yuuki. Những ngón tay lạnh như đá thít chặt lấy tay của Asuna như thể đang cầu xin một điều gì đó.
Tức thì, như thể Asuna có thần giao cách cảm, cô hiểu ngay Yuuki muốn nói gì.
Cô giữ chặt lấy tay của Yuuki và ngẩng lên hỏi bác sĩ,
“Thưa bác sĩ…liệu chúng ta có thể dùng Medicuboid ngay bây giờ không?”
“Ể – chỉ cần bật công tắc lên là xong…nhưng…hẳn là lúc này Yuuki muốn ở bên ngoài chiếc máy chứ…”
“Không, Yuuki mong muốn được trở lại thế giới kia một lần nữa. Em có thể cảm nhận được ý chí của cô ấy. Làm ơn…xin hãy cho cô ấy sử dụng Medicuboid thêm một lần nữa!”
Vị bác sĩ nhìn chằm chằm vào Asuna vài giây trước khi đồng ý với yêu cầu của cô. Ông đưa ra vài chỉ thị với người y tá bên cạnh mình, rồi nắm lấy phần tay cầm bên cạnh của chiếc Medicuboid và đội phần nửa trên của thân máy lên đầu Yuuki.
“Sẽ mất khoảng 1 phút để khởi động nó…còn em thì sao?”
“Em sẽ dùng chiếc AmuSphere ở phòng kế bên ngay!”
Asuna nắm chặt lấy tay của Yuuki lần nữa trước khi đặt nó lại bên cơ thể mong manh của bạn mình. Chờ nhé, tớ sẽ đến đó ngay – sau khi lẩm bẩm như vậy, cô đứng dậy và rời đi.
Asuna chạy ra khỏi phòng cách ly và đến phòng theo dõi ở bên cạnh. Cô mở cửa ra và ngồi ngay lên một trong hai chiếc ghế trong phòng, đội lên đầu chiếc AmuSphere đặt trên chỗ tựa đầu của ghế. Cô bật nguồn và đợi cho quá trình khởi động bắt đầu, nhưng tâm hồn thì đã bay qua thế giới bên kia trước rồi.
Tỉnh dậy ở căn nhà gỗ trong rừng, Asuna lại phóng ngay qua cửa sổ giống như khi cô đăng nhập vào game từ bệnh viện lần trước, và hướng về thị trấn chính. Khi đang bay, cô mở cửa sổ tùy chọn và lập tức gửi một thông điệp đến cho Lisbeth, Shiune và tất cả mọi người khác, trước đó để chắc ăn cô đã bảo họ đăng nhập sẵn vào đây trước.
Lao qua cổng dịch chuyển, Asuna không do dự di chuyển thẳng đến Panareze. Ngay khi đặt chân đến thành phố nổi này, cô lập tức di chuyển tiếp tới một hòn đảo nằm xa phía bên kia hồ. Đích đến của cô tất nhiên là cái cây khổng lồ nơi họ lần đầu tiên gặp nhau.
Khi đó đang là buổi chiều muộn ở Aincrad. Hoàng hôn chiếu vào từ đằng xa nhuộm nước trong hồ thành màu vàng kim. Asuna như được dẫn đường bởi thứ ánh sáng đó và bay thẳng tới hòn đảo trước khi đáp xuống rất gấp trên mặt cỏ mềm mại.
Cô không cần phải tìm kiếm quanh thân cây nữa. Yuuki đang đứng ngay tại chỗ mà hai người đã đấu tay đôi lần trước. Những gì xảy ra vào ngày hôm ấy tưởng như đã cách xa lắm rồi. Mái tóc dài màu tím thẫm gợi một cảm giác lạnh lẽo đang bay trong gió, cô gái tộc Imp từ từ quay đầu lại.
Yuuki mỉm cười ngay khi thấy Asuna đang đi đến, và Asuna cũng gượng cười đáp lại.
“- Cám ơn, Asuna. Tớ quên mất một việc quan trọng. Có một thứ tớ nhất định phải gửi lại, thế nên bất cứ giá nào tớ cũng phải gặp cậu ở đây.”
Giọng của Yuuki vẫn vui vẻ như mọi ngày, nhưng vẫn có thể nhận ra lời nói có chút run rẩy. Asuna cảm thấy như Yuuki đã dùng hết sức lực còn lại của mình để nói vậy.
Nhưng Asuna vẫn bước tới và cố giữ cho giọng mình bình thường để trả lời Yuuki,
“Cậu muốn đưa cho tớ cái gì?”
“Ờ-m…Tớ sẽ làm ngay đây. Chờ chút nhé.”
Yuuki cười và mở cửa sổ tùy chọn làm vài thao tác đơn giản. Sau khi cho cửa sổ biến đi, tay phải của cô rút thanh kiếm đeo bên hông ra nghe thật kêu.
Thanh kiếm obsidian của Yuuki ánh lên màu đỏ như ngọn lửa dưới ánh tà dương. Cô chĩa kiếm về phía trước và chỉ thẳng mũi kiếm vào thân cây to lớn trước mặt, giữ tư thế đó cho đến khi toàn thân bất động, cứ như thể từng gram sức mạnh cuối cùng trong cơ thể cô đều dồn hết vào mũi kiếm.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Yuuki lộ ra một chút đau đớn. Phần thân trên hơi rung, nhưng hai chân mở rộng vẫn đang cố hết sức chống đỡ thân người.
Asuna thật sự muốn bảo Yuuki dừng lại và đừng ép bản thân như vậy, nhưng cô quyết định chỉ cắn chặt môi và chờ đợi. Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi ngang qua cánh đồng cỏ. Khi gió đã lặng, Yuuki bất ngờ chuyển động.
“YAAA!!”
Tay phải của cô vung kiếm ra cùng với một tiếng thét đáng kinh ngạc. Mũi kiếm ngay lập tức để lại 5 vết đâm trên thân cây từ góc phải phía trên chéo xuống góc trái phía dưới, với một tốc độ mà mắt thường khó có thể theo kịp. Yuuki, hơi kéo kiếm về sau, rồi lại tiếp tục để lại 5 vết khác từ góc trên bên trái xuống góc dưới bên phải. Với mỗi nhát đâm của đường kiếm tuyệt chiêu, âm thanh phát ra từ thân cây lại càng to hơn, và cả cái cây sừng sững như một tòa tháp rung lên bần bật.
Sau khi đã hoàn thành 10 nhát trong kiếm kĩ, Yuuki dùng hết sức thu kiếm về rồi đâm nhát cuối cùng vào giao điểm của hai đường chéo vừa được tạo nên. Những tia sáng lấp lánh màu xanh tím tung ra khắp nơi, và những ngọn cỏ quanh chân họ ngã rạp ra sau, trông như bị phạt đứt.
Ngay cả khi cơn lốc điên cuồng đó đã dứt thì Yuuki vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ sau khi đâm kiếm vào cây.
Bỗng dưng, một dấu hiệu nhỏ hiện ra nơi đầu mũi kiếm. Nó xoay tròn rồi mở rộng ra, cùng lúc đó, một tấm giấy da hình vuông hiện thành hình từ bề mặt của cây. Khi dấu hiệu được chuyển từ mũi kiếm sang tấm giấy, nó liền cuộn lại theo chiều ngược từ dưới lên.
Yuuki vẫn cầm kiếm trên tay, và cuộn giấy đã hoàn chỉnh kia vẫn lơ lửng trong không khí. Cô từ từ đưa tay trái về phía nó và cầm lấy cuộn giấy.
Thanh kiếm bên tay phải rơi xuống mặt cỏ, tạo ra một tiếng ‘Keng’ nhỏ. Thân hình của Yuuki hơi nghiêng đi và đổ ngược về phía sau. Asuna vội vàng chạy lại đỡ lấy cô. Rồi cả hai cứ thế ngồi phịch xuống đất, và Asuna dùng cả hai tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Yuuki vào lòng.
Mắt của Yuuki nhắm nghiền khiến Asuna cực kì hoảng hốt. Nhưng ngay lập tức hai mí mắt từ từ mở ra. Yuuki mỉm một nụ cười thanh thản, rồi nói nghe như tiếng thì thào,
“Kì lạ thật…Tớ chẳng cảm thấy đau hay buồn gì cả, chỉ thấy đuối sức quá thôi…”
Asuna cũng mỉm cười và nói,
“Không sao đâu. Cậu chỉ mệt thôi mà. Cứ nghỉ một chút đi. Rồi cậu sẽ khỏe lại ngay thôi.”
“Ừm…Asuna…cầm lấy cái này đi…đó là…KKNB của tớ…”
Giọng nói này hoàn toàn khác hẳn lúc nãy. Nó vừa ngắt quãng vừa run rẩy. Tưởng chừng như phần cơ thể duy nhất còn lại của Yuuki, là bộ não nơi tất cả ý thức được tập hợp lại, sắp sửa ngừng hoạt động. Ý nghĩ đó làm cho lòng Asuna như nổi sóng, nhưng cô vẫn giữ cho cảm xúc của mình được kiểm soát khi cười và trả lời,
“Cậu thật sự sẽ đem nó tặng cho tớ sao?”
“Tớ mong…cậu sẽ nhận nó…Asuna…đây…hãy mở cửa sổ của cậu ra đi…”
“…Ừm.”
Asuna vẫy tay trái để gọi ra cửa sổ tùy chọn và mở mục cài đặt KKNB. Yuuki đưa bàn tay run run lên và đặt cuộn giấy nhỏ cô đang cầm ngay vào bề mặt của cửa sổ hiện ra. Khi cuộn giấy da biến mất cùng một tia sáng, Yuuki thở ra một hơi dài mãn nguyện và tay trái của cô buông thõng xuống. Cô cười rất nhẹ nhàng và thì thầm nhỏ đến mức nghe như tiếng thở,
“Tên của…kiếm kĩ này…là «Chuỗi hạt của mẹ» (Mother’s Rosario)…tớ mong là…nó có thể giúp tớ…bảo vệ Asuna…”
Nghe câu nói đó, cuối cùng những giọt nước mắt của Asuna cũng tuôn ra và rơi xuống ngực của Yuuki, nhưng cô vẫn mỉm cười và nói rất rõ ràng,
“Cám ơn cậu, Yuuki – tớ hứa với cậu, nếu ngày nào đó tớ phải rời bỏ nơi này, tớ nhất định sẽ truyền lại nó cho một người khác giữ. Thanh kiếm của cậu…sẽ tồn tại mãi mãi.”
Yuuki gật đầu. Đôi mắt màu ngọc tím phát ra vài tia long lanh.
Ngay lúc đó, có vài sự rung động, hay nói đúng hơn là tiếng đập cánh có thể nghe thấy khi đến ngày một gần. Có tiếng những đôi ủng đáp xuống thảm cỏ xung quanh Asuna và Yuuki. Khi nhìn lên, họ thấy 5 người là Jun, Thatch, Taruken, Nori và Shiune đã tới nơi và chạy nhanh đến bên hai người.
Họ đứng thành hình bán nguyệt bao quanh Yuuki và cùng quỳ gối xuống. Yuuki nhìn một lượt khắp những gương mặt của mọi người và tỏ vẻ băn khoăn,
“Mọi người làm sao thế…chẳng phải chúng ta đã từ biệt trước rồi sao…tớ đã bảo, phải hứa là đừng tới tiễn tớ lần cuối mà…không phải sao…”
“Mọi người đến đây đâu phải để tiễn cậu đi. Bọn tớ đến để cổ vũ cho cậu. Nếu thủ lĩnh suy sụp khi sang tới thế giới bên kia vì không còn đồng đội ở bên thì sẽ rắc rối cho cả bọn mất!”
Jun vừa nói vừa mỉm cười. Bàn tay mang găng tay màu đồng đỏ của cậu nắm chặt lấy bàn tay phải của Yuuki, rồi cậu nói thêm,
“Đừng chạy lung tung nhiều quá để rồi tớ không thể tìm ra cậu đấy nhé. Qua bên đó tớ sẽ tìm cậu ngay.”
“Cậu…đang nói cái gì thế…đột ngột quá…tớ sẽ giận cho coi…cậu biết mà…”
‘Chi chi’ Nori tặc lưỡi thành tiếng và nói rất vui vẻ,
“Thật bó tay. Không có bọn này ở bên, cậu chẳng làm được gì cả, thủ lĩnh à. Cứ chờ nhé…chờ bọn tớ đến với cậu…”
Mặt của Nori chợt nhăn lại, và nước mắt bắt đầu tuôn ra từ đôi mắt to đen láy của cô. Rồi cô không dằn được mà khụt khịt 2, 3 cái sâu trong cổ họng.
“Bó tay cậu luôn…Nori…cậu cũng đã hứa với tớ sẽ không khóc mà…”
Giữa lúc hai người đang nói thì hai hàng nước mắt dài trong suốt cũng chảy trên mặt Shiune, nhưng cô vẫn mỉm cười. Thatch và Taruken thì không buồn giấu nước mắt, vừa khóc vừa cầm tay Yuuki.
Yuuki nhìn lại 5 người đồng đội, rồi cô cũng mỉm cười và nức nở nói với họ,
“Thật là, các cậu…Tớ sẽ đợi bên ấy…đợi mọi người…cứ từ từ hãy sang nhé…không sao cả mà…”
6 thành viên của Sleeping Knights đặt tay của mỗi người chồng lên nhau nhìn như đang lập một lời thề đoàn tụ, rồi tất cả cùng gật đầu thật mạnh. Khi Shiune và mọi người vừa đứng dậy, thì từ xa có thể nghe thấy nhiều tiếng đập cánh khác đang bay tới gần.
Những người xuất hiện là Kirito, cùng Yui, Lisbeth, Leafa và Silica. Họ đáp xuống và liền đến nhập bọn với những người khác cùng bao quanh Yuuki, và đều nắm lấy tay cô thật chặt.
Asuna vẫn đang ôm Yuuki và nhìn cảnh đó bằng đôi mắt đẫm lệ. Nhưng cô chợt nhận thấy điều gì đó. Khi ấy nhóm Kirito đã đáp xuống rồi, nhưng rõ ràng vẫn có tiếng đập cánh, và không chỉ có một. Những đôi cánh tinh linh của tất cả các tộc hòa nhịp cùng nhau, tạo nên một âm thanh vọng đến như tiếng đàn dương cầm trong nhà thờ.
Asuna, Yuuki, Shiune, Lisbeth và những người còn lại đều cùng nhìn lên bầu trời.
Họ nhìn thấy cảnh tượng như có một dải ruy-băng khổng lồ đang từ hướng Panareze bay đến.
Một số người dàn thành hàng ngang bay dẫn đầu. Người ở vị trí trước nhất là thủ lĩnh của tộc Sylph, Sakuya, với chiếc áo choàng dài bay bay trong gió. Bên cạnh cô là những cư dân Sylph khác đều mặc trang phục màu lục với đủ kiểu dáng khác nhau. Nhìn qua số lượng thì có vẻ tất cả những người tộc Sylph hiện đang đăng nhập đều có mặt.
Không, không phải chỉ từ phía thị trấn chính. Mà từ mọi hướng xung quanh, rất nhiều dải ruy-băng đủ màu đang hướng về hòn đảo nhỏ. Dải màu đỏ đại diện cho tộc Salamander, còn dải màu vàng hẳn phải thuộc về tộc Cait Sith. Ngoài ra còn có Imp, Gnome, Undine…và đủ tất cả những hội nhóm người chơi dẫn dắt đủ các tộc khác bay về phía cái cây khổng lồ này. Có khoảng 500…không, hơn 1000 người.
Trong vòng tay Asuna, Yuuki trố mắt nhìn và khẽ thốt lên đầy kinh ngạc,
“Uwaaa…tuyệt thật…quá chừng tinh linh…”
Asuna cười và nói với cô,
“Xin lỗi nhé Yuuki, cậu ghét gọi nhiều người tới phải không…nhưng tớ đã nhờ Lisbeth bảo họ đến.”
“Tớ đâu có…ngốc thật…nhưng, tại sao lại có nhiều người thế…cứ như…tớ đang mơ…”
Yuuki vừa thì thầm vừa thở dốc không thành tiếng, và những chiến binh đến từ trên trời tạo nên một âm thanh ào ào như tiếng thác đổ khi tất cả họ cùng hạ cánh xuống. Sakuya cùng Alicia và những thủ lĩnh khác tập trung thành vòng tròn đứng xung quanh nhóm người của Asuna, rồi họ quỳ một gối xuống và cúi đầu thấp. Hòn đảo này vốn chẳng lớn mấy, và chỉ trong giây lát đã len chật người.
Asuna nhìn sâu vào mắt Yuuki và cố diễn đạt những cảm xúc trong tim cô thành từ ngữ.
“B…bởi vì…”
Nước mắt cô lại rơi xuống.
“Yuuki, bởi vì cậu từng là tay kiếm mạnh nhất của thế giới này…và sẽ không bao giờ có một nữ kiếm sĩ như cậu xuất hiện ở đây nữa. Tớ thật sự không thể để cậu ra đi cô độc một mình như vậy…mọi người, tất cả mọi người sẽ cùng cầu chúc cho cậu…mong rằng cuộc hành trình mới của cậu cũng sẽ tuyệt vời như lần này…”
“…Thật hạnh phúc…Tớ thực sự…rất hạnh phúc…”
Yuuki cố ngẩng lên để nhìn tất cả những người đang đứng quanh cô trước khi tựa đầu vào cánh tay của Asuna.
Yuuki nhắm mắt lại, phần ngực mỏng manh của cô hít vào thở ra vài lần. Rồi một lần nữa cô lại nhìn Asuna bằng đôi mắt màu tím. Rồi cô lấy hơi sâu, như đang vét hết tất cả sức lực còn lại của mình, nói tiếp với giọng đứt quãng,
“Tớ đã luôn…luôn luôn suy nghĩ, rằng tớ, một người phải đối diện với cái chết ngay từ khi sinh ra…ý nghĩa cuộc đời của mình trong thế giới này là gì…Tớ không thể tạo ra bất cứ thứ gì cho cuộc sống, tớ cũng không thể giúp được gì cho ai…tớ chỉ có thể phí phạm vô số thuốc men và hàng đống máy móc…chỉ có thể mang rắc rối đến cho người khác…Tớ buồn lắm chứ, đau đớn nữa…nếu cuối cùng tớ phải biến mất…thì thà là để cho tớ biến mất luôn đi…Tớ đã nghĩ đến điều đó nhiều lần…tớ chỉ thấy khó hiểu…tại sao tớ lại được sinh ra trong cuộc đời này…”
Từng chút sức sống cuối cùng của Yuuki đang muốn rời bỏ cô. Thân hình nhỏ bé trong lòng Asuna như nhẹ hơn qua mỗi lời nói và trở nên mờ dần.
“Nhưng…nhưng…tớ nghĩ cuối cùng tớ đã có câu trả lời…ngay cả…nó có vô nghĩa…thì chỉ cần được sống…thế là đủ rồi…bởi vì…ở khoảnh khắc cuối cùng…tớ đã có thể cảm nhận…cuộc đời mình đầy ý nghĩa…khi mà có rất nhiều người…đang vây quanh tớ…và tớ đang nằm trong…vòng tay của người tớ yêu quý nhất…khi chờ đợi thời khắc cuối cùng của chuyến hành trình…”
Câu nói của Yuuki dừng lại bởi một tiếng thở ngắn. Ánh mắt cô như nhìn xuyên qua cả Asuna đến một nơi xa xăm nào đó. Liệu có phải đó là một thế giới khác thực sự – nơi có một hòn đảo thần tiên mà linh hồn của những người hùng trú ngụ.
Asuna không thể ngăn dòng nước mắt tuôn ra. Những giọt nước mắt liên tục rơi xuống áo của Yuuki, vỡ thành những mảnh sáng rồi tan ra. Tuy vậy, môi cô vẫn giữ một nụ cười. Asuna gật đầu thật mạnh và nói lời cuối cùng với Yuuki,
“Tớ…tớ nhất định sẽ gặp lại cậu. Dù cho đó là ở nơi khác, thậm chí một thế giới khác, tớ nhất định phải gặp cậu lần nữa…khi đó, cậu phải nói cho tớ biết…cậu đã tìm thấy điều gì ở đó…”
Sword_Art_Online_Vol_07_-288
Đôi mắt tím của Yuuki giao với ánh mắt của Asuna. Sâu trong đôi mắt đó, có những tia sáng thể hiện sự kiên cường, dũng cảm và sức sống vô tận mà Asuna đã thấy khi cô lần đầu gặp Yuuki. Tia sáng đó ngay lập tức biến thành hai giọt nước mắt và ứa ra, lăn xuống đôi má nhợt nhạt của Yuuki, rồi cuối cùng tan biến thành ánh sáng.
Khóe môi cô khẽ cử động và tạo thành một nụ cười rất nhẹ. Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên trực tiếp trong ý thức của Asuna.
Tớ đã cố gắng hết mình để sống…Và tại nơi này, tớ đã sống thực sự…
Như bông tuyết cuối cùng của mùa đông rơi xuống trên cánh đồng tuyết trắng tinh, «Tuyệt Kiếm» Yuuki khép đôi mắt lại.