Linh Duyệt nhanh chóng tìm thấy Mặc Diễm. Sau khi lên xe, Mặc Diễm bế con rồng màu trắng lên rồi đưa cho cậu với vẻ mặt thâm trầm, “Đây là em trai em đúng không?”
Linh Duyệt vội vã ôm lấy em trai mình, cậu hỏi: “Tại sao đứa nhỏ này lại ngất xỉu vậy anh? Còn cơ thể nó sao lại biến nhỏ đến thế? Chuyện gì đã xảy ra khi hai người gặp nhau?”
Mặc Diễm thở dài, “Dường như em trai em không thích anh.”
“Hửm?” Linh Duyệt thấy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diễm, “Vậy mà cũng có tiểu yêu không thích anh, chẳng phải anh là người có thể tán đổ cả người lẫn yêu sao?”
Mặc Diễm nói một cách mất mát: “Ngay khi đến đây, nó đã muốn đánh anh.”
Linh Duyệt kinh ngạc, “Sao có chuyện đó được? Bình thường,em ấy rất ngoan.”
“Em không tin anh ư?” Lời Mặc Diễm nói ra nghe hơi tủi thân, “Ba mẹ em, có phải cũng không thích anh không?”
Linh Duyệt cảm thấy tim mình như bị người nào đó đâm vào. Có ai đã từng thấy thầy Mặc tàn bạo và độc tài có biểu cảm này chưa? Linh Duyệt vội vàng an ủi: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, tại sao em lại không tin anh chứ? Tiêu Tiêu còn nhỏ nên có thể nó không biết cách biểu đạt chính mình, bình thường nó thật sự rất ngoan ngoãn.”
Vẻ mặt của Mặc Diễm thâm trầm: “Lát nữa em gọi nó dậy thì em sẽ hiểu ý anh nói là gì.”
Phan Văn đứng bên cạnh lén lút tặng Mặc Diễm hai ngón tay cái. Đúng vậy, đấu với em vợ thì phải suy nghĩ thận trọng, giả vờ đáng thương là cách tốt nhất vì Duyệt Duyệt khá mềm lòng.
Mời các bạn qua puddingvixoai.wordpress.com giải pass để đọc tiếp.