Ta Có Một Sơn Trại

Chương 19: Báo Tin Cho Huynh Đệ Núi Thanh Ngưu



Trình Đại Lôi gật gật đầu, đem câu nói này âm thầm ghi nhớ lại. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Tô Anh hơi thất thần, bộ dạng này không hề giống một tên sơn tắc.

“Các ngươi nên chạy trốn thôi, Hắc Thạch thành đem binh tới, chí ít cũng hai trăm người, mà các ngươi chỉ có bốn.”

“Không, là năm, Lâm Thiếu Vũ đã tỉnh.” Trình Đại Lôi đứng người lên: “Kế hoạch của ta là cản 500 người.”

Trại Cáp Mô là do mình nắm giữ, quyết không cho phép kẻ nào đến phá hư. Mấy ngày nay, hắn còn không có nghĩ ngơi tốt, đều đang suy nghĩ cách đối phó với nguy cơ lần này. Mà trong tình thế này, Từ Thần Cơ cũng cung cấp cho hắn không ít trợ giúp.

Mỗi lần vắt óc nghĩ ra một kế phòng thử, hắn lại chạy đến hỏi thăm Từ Thần Cơ: Quân Sư cảm thấy kế này thế nào?

Nếu như Từ Thần Cơ nói kế này có bảy phần nắm chắc, Trình Đại Lôi liền biết chỉ có ba phần, nếu như Từ Thần Cơ nói kế này nhất định có thể thành công, như vậy Trình Đại Lôi liền kiên quyết từ bỏ. Về sau, hắn đối với Từ Thần Cơ đều sinh ra bóng ma tâm lý, mấy chủ ý tâm huyết cũng không dám hỏi thăm Từ Thần Cơ nữa.

Hắn rời khỏi nhà đất, nhìn thấy Lâm Thiếu Vũ đang đứng ở trong sân, trên mặt biểu lộ âm tình biến ảo, tựa hồ là muốn nói cái gì nhưng lại không biết lựa lời nói sao.

Trình Đại Lôi xem xét thông tin của Lâm thiếu Vũ lần nữa, chợt phát hiện đi qua chuyện này, Lâm Thiếu Vũ vậy mà thăng cấp.

Tính danh: Lâm Thiếu Vũ (Ưu tú du hiệp mới ra đời)

Tuổi tác: 20

Kỹ năng: Đoạn Lãng thương

Thuộc tính ẩn: Lập chí trở thành đại hiệp thiếu niên.

Này thật đúng là trong họa có phúc, Trình Đại Lôi mỉm cười, cất bước đi về phía đối phương. Khi nhìn thấy Trình Đại Lôi đang tiến lại gần, trên mặt Lâm Thiếu Vũ còn thêm xấu hổ, miệng cứ lắp ba lắp bắp: “Đại… Đại…”

Trình Đại Lôi liền đưa tay về phía Lâm Thiếu Vũ: “Vì lý tưởng của chúng ta!”

Đồng tử Lâm Thiếu Vũ liền co duỗi, kích động đến ôm quyền: “Vì lý tưởng của chúng ta!” (-.-)

Trình Đại Lôi xấu hổ thu lại tay, cũng chỉ bắt chuộc ôm quyền chắp tay. Sau đó hắn nói với những người xunh quanh: “Về sau Lâm thiếu hiệp sẽ gia nhập trại Cáp Mô của chúng ta, mọi người phải xem nhau như huynh đệ, Từ quân sư, đem bản đồ lấy ra, mọi người lại đây thương nghị một chút.”

Từ Thần Cơ ôm bản đồ đến, đặt lên bàn gỗ, mở tấm vải ra, “Đại đương gia lại có kế hoạch gì, muốn lão hủ thay ngài kiểm định một chút?”

Trình Đại Lôi bất đắc dĩ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó ánh mắt rơi vào phần núi Thanh Ngưu trên bản đồ. Lần thu hoạch đồ vật này, ngoài hỏa dược còn có thể tấm bản đồ địa hình núi Thanh Ngưu này. Có hai thứ này, liền không đến mức nhìn núi Thanh Ngưu với hai con mắt đen thui, tuy nhiên ở thế giới này, bản đồ không hoàn toàn chính xác, Trình Đại Lôi căn bản không quá tự tin. Về địa điểm trọng yếu, hắn vẫn là muốn tận mắt nhìn qua mới có thể xác định.

Mỗi lần mở ra bản đồ, Trình Đại Lôi đều khó tránh khỏi chấn kinh. Núi Thanh Ngưu bao gồm năm mươi dặm rừng núi, mà chổ nào cũng chi chít sơn tặc, lớn thì có hơn 300 người…Quả nhiên, tốt a, lại nói trại Cáp Mô này, hết thảy chỉ có 5 người, so với bọn chúng càng thấp bé hơn.

Đây thật sự đúng là thời đại sản sinh ra thổ phỉ.

Trình Đại Lôi cảm khái một tiếng, hướng Từ Thần Cơ nói: “Quân Sư, trước mắt có cái nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, chuyện này vô cùng quan trọng, thậm chí ảnh hưởng đến sự tồn vong của doanh trại chúng ta.”

“Quan trọng như vậy…” Từ Thần Cơ nháy mắt mấy cái: “Hay là đổi người khác vậy?”

“Chuyện này trừ quân sư ra, ai cũng không làm được, ngươi hãy tới Phi Hổ trại tìm Cao Phi Hổ.” Trình Đại Lôi dùng ngón tay chỉ một điểm trên bản đồ.

“Phi Hổ trại!” Từ Thần Cơ hai mắt tối đen, kém chút đã hôn mê.

Núi Thanh Ngưu lớn nhỏ hơn năm mươi trại sơn tặc, trong đó Phi Hổ trại là lớn nhất. Sơn trại có hơn năm trăm người, lão đại Cao Phi Hổ tính tình càng ngang ngược, mà một nguyên nhân quan trọng hơn là quan hệ giữa Phi Hổ trại cùng trại Cáp Mô rất không hợp nhau.

“Đại đương gia… Ngài đây là hại chết ta sao?” Từ Thần Cơ.

“Sao có thể, ta muốn ngươi mang theo rượu ngon đi tới Phi Hổ trại, báo cho bọn họ rằng, Hắc Thạch muốn đem quân tiến đánh huynh đệ núi Thanh Ngưu… Không chỉ có Phi Hổ trại, mà còn Cẩu Đầu lĩnh, Ngốc Đầu pha, Hạnh Hoa lĩnh, Dã Trư lâm, tất cả đều phải đi tới.”

“Nhưng bọn hắn sẽ nghe ta à?” Từ Thần Cơ tâm thần bất định bất an.

“Việc này phải trông cậy vào miệng lưỡi của quân sư thôi, để bọn họ có thể hiểu được sự việc, nhất định phải chú ý, dùng tấm chân tình của ngươi, tình cảm của ngươi đi đánh động bọn họ.”

“Nhưng Đại đương gia, mấy thứ này ta đều không biết.”

“Lươn lẹo!” Trình Đại Lôi vung tay lên: “Phải lươn lẹo lên!”

“Nhưng ta vẫn rất sợ hãi, Đại đương gia ngài không biết sao, giữa hắn và lão đương gia có xích mích đó.”

“Ta sẽ để Lâm thiếu hiệp đi cùng ngươi, ngươi còn sợ gì.”

“Kỳ thực, ta càng hy vọng Đại đương gia sẽ đi cùng với ta.” Từ Thần Cơ nhỏ giọng nói.

“Vớ vẫn, đi tới đó nguy hiểm vãi ra.” Trình Đại Lôi nói: “Quân Sư, ngươi yên tâm mà đi, Linh nhi cứ giao cho ta chiếu cố, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ hạnh phúc.”

Từ Thần Cơ còn chuẩn bị lại nói cái gì, chỉ nghe Trình Đại Lôi quát một tiếng: “Ngươi dám không đi, ta sẽ đem xuân cung đồ ngươi vẽ dán lên trước cổng thành Hắc Thạch.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.