Ở bên ngoài, Trình Đại Lôi liền hỏi Lâm Thiếu Vũ, đây là tính huống gì.
Hóa ra hôm nay Lâm Thiếu Vũ đi làm nhiệm vụ dưới chân núi, cũng chính là ăn cướp. Cuối cùng cũng đợi được một người, đó là một cô bé mười bốn, mười năm tuổi. Như đối phương đã nói, nàng gọi Tiểu Điệp, và là nha hoàn của Tô Anh, đặc biệt đến núi Thanh Ngưu tìm Tô Anh.
Lại hóa ra vụ bắt cóc của Tô Anh đã được truyền rộng ra, đồng thời truyền ra trại Cáp Mô đánh bại một ngàn tinh binh của thành Hắc Thạch. Theo lời đồn đại, Cáp Mô Đại Vương được sinh ra với một tấm lưng rắn chắc như hổ và một cái vai to như gấu, mặt mũi hung dữ, uống máu và một cân thịt người trong mỗi bữa ăn. Đó là lý do tại sao Tiểu Điệp hỏi điều đó trong câu đầu tiên.
Trình Đại Lôi suy nghĩ chuyện này, hỏi: “Các ngươi cảm thấy, nếu quản gia Tô gia đòi tiền chuộc, chúng ta muốn bao nhiêu đây?”
“Chủ nhân, ta nguyện ý để nàng đi!” Từ Thần Cơ giật mình nói.
“Cái gì, ta đặt lợi ích của sơn trại lên trên, làm sao có thể bị nữ nhân lừa gạt?” Trình Đại Lôi kiên quyết nói, đây tự nhiên không phải lời nói thật của hắn. Nhưng sự thật là Trình Đại Lôi đã dùng hết cách rồi mà vẫn không lay chuyển được trái tim của Tô Anh, nếu cứ để nàng ở đây, thì chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
“Cái này…Đoán chừng rất khó lấy tiền chuộc.” Hoàng Tam Nguyên nói: “Tình huống của nhà họ Tô có chút phức tạp.”
“Nói thế nào?” Hoàng Tam Nguyên đã từng là người được Hàn Hổ Cứ phái đến Lạc Diệp Thành để liên hệ với Tô gia, hắn đương nhiên hiểu được tình hình của nhà họ Tô.
Hoàng Tam Nguyên nói: “Lão bản của cửa hàng Tứ Hải là Tô Tứ Hải, ông ta không có con trai, nhưng lại có rất nhiều con gái. Ta không thể nhớ bảy hay tám nữa. Tô Tứ Hải đã già rồi, mà công việc kinh doanh của gia đình ông ta chỉ có thể được thừa kế bởi các con gái của mình, trong số các cô con gái thì Tô Anh là người có tư cách nhất, nhưng vấn đề là mẹ ruột của Tô Anh đã qua đời từ lâu, hiện tại nhà họ Tô lại do mẹ kế của Tô gia phụ trách, bà ta đương nhiên rất hy vọng rằng con gái của mình sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, mà không phải là Tô Anh. Ta nghĩ bà ấy có lẽ đang cầu nguyện rằng Tô Anh đã bị Đại đương gia ăn hết.”
Trình Đại Lôi im lặng, ngay từ đầu ngươi đang nói rất hay, thế nhưng vế sau cùng là có ý gì đây.
“Thả ta rời đi, các ngươi muốn tiền chuộc, ta có biện pháp cho các ngươi tiền chuộc.”
Tô Anh dường như nghe thấy tiếng nói chuyện trong sân, cô đột nhiên bước ra khỏi nhà, đứng ở ngay cửa nói vọng ra.
“Muội thật muốn đi?”
Khi Trình Đại Lôi hỏi câu này, hắn biết rằng mình đã nói một câu vô nghĩa. Hoàng Tam Nguyên trước nói rằng, người thường mà có chút đường sống, cũng sẽ không lựa chọn vào rừng làm cướp, huống chi là Tô Anh, thiên kim tiểu thư của cửa hàng Tứ Hải.
“Ngươi tới, chuẩn bị giấy bút.”
Trình Đại Lôi hô lớn một tiếng, nhưng trong lòng có chút hậm hực, ngông cuồng chính mình nhọc lòng, Tô Anh vậy mà vẫn như cũ bất động như núi.
Ha ha, đúng là nữ nhân!
Trình Đại Lôi yêu cầu người mang theo giấy và bút ra, phân vân không biết nên hỏi Tô Anh cái gì, đã không thể giữ được người kia, hắn chỉ đơn giản là xin thêm chút tiền để an ủi tâm hồn mong manh đang bị tổn thương của mình.
Cuối cùng, theo lời khuyên của mọi người trong sơn trại đang bị tổn thương và đặt ra số tiền chuộc, bao gồm Lương thực 500 thạch, một ít vải, một ít giấy Tuyên Thành, muối, rượu…và một số sách.
Đem danh sách giao cho Tô Anh, Trình Đại Lôi nghiêm mặt nói: “Muội xác định, có thể đưa tới cho ta! Nếu như dám gạt ta, đừng có quên, ta sẽ ăn muội đó!”
Tô Anh xem qua danh sách, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đừng có mồm to nói chuyện, khi về ta sẽ giải quyết chuyện trong nhà, sau đó sẽ gửi đồ cho ngươi, gấp đôi số ngươi đưa.”
Trình Đại Lôi nghe xong, hoắc, khẩu khí còn rất lớn.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Trình Đại Lôi để Tô Anh đi. Thành Lạc Diệp cách núi Thanh ngưu khoảng 70 đến 80 dặm, dọc đường có rất nhiều sơn tặc, nếu Tô Anh và Tiểu Điệp đi trên đường một mình thì thực sự rất nguy hiểm. Vì vậy Trình Đại Lôi đã phải sắp xếp người bảo vệ họ.
Cuối cùng, Trình Đại Lôi yêu cầu Lâm Thiếu Vũ cùng Hoàng Tam Nguyên đi cùng họ. Lâm Thiếu Vũ có thể chịu trách nhiệm an toàn trên đường đi, mà Hoàng Tam Nguyên được sắp xếp để mua một số lợn con và gia cầm ở Thành Lạc Diệp. Đối với sơn trại, ngành trồng trọt rất quan trọng, nhưng ngành chăn nuôi cũng phải được củng cố.
Nhìn bọn họ chuẩn bị xe ngựa xong, Trình Đại Lôi một mực theo đến dưới dãy Cáp Mô, nói với Hoàng Tam Nguyên cùng Lâm Thiếu Vũ: “Là các người đưa nàng tới, lần này cũng nên là các người tiễn nàng đi.”
Nói đến đây, Trình Đại Lôi không khỏi xót xa, áp trại phu nhân bị chính tay mình đưa đi. Hắn giao cho Tô Anh 10 cân ớt: “Nghe nói nhà muội có tửu điếm, cầm những thứ này thử một lần, xem có thể đem ra chợ bán hay không.”
Tô Anh mở to đôi mắt sáng như tuyết, nhẹ nhàng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!