Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Quý Vô Tu sững sờ một giây, sau đó nhanh chóng vùng vẫy.
Ngay cả Otis cũng thiếu chút nữa không bắt được quả bóng béo trong ngực, hắn chỉ có thể nín nhịn gân xanh nổi lên, nhanh chóng nhéo phần thịt sau cổ cục cưng nhỏ, thấp giọng âm trầm uy hiếp: “Không muốn đi?”
Quý Vô Tu rùng mình một cái, do do dự dự nói: “Không phải không muốn đi.”
Mà là cảm thấy không cần phải khế ước.
Nghĩ rồi, y lại giải thích: “Chúng ta không cần phải khế ước.”
Y có thể tùy thời đổi đạo cụ trợ giúp Otis giải quyết vấn đề dị năng bạo động.
Quan trọng nhất là, y và Otis, đã không cần thông qua khế ước để tăng lên dị năng, càng không cần dựa vào khế ước để cảm giác được tâm tình dao động của đối phương.
Nhưng Otis lại lo lắng sẽ có người cướp mất cục cưng nhỏ của mình.
Hắn vẫn uy hiếp nói: “Có đi hay không?”
Quý Vô Tu có chút không hiểu: “Trở thành khế ước giả, đối với ngươi mà nói đã không có bất cứ tác dụng gì, vì sao còn muốn như vậy?”
Đối với Otis mà nói, khế ước có thể có có thể không.
Otis bình tĩnh nhìn cục cưng nhỏ, đáy mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Nhìn tới nỗi khiến Quý Vô Tu lại không tiền đồ rùng mình một cái, đối mặt với khát vọng sống mãnh liệt, lập tức sửa lời: “Ta đi là được.”
Dù sao chuyện này đối với mình mà nói, căn bản không có bất cứ chỗ xấu nào.
Ngược lại là Otis, vô duyên vô cớ bị rất nhiều hạn chết.
Nghĩ tới đây, Quý Vô Tu lập tức ngây người.
Nếu như vậy, vậy vì sao mình còn phải không ngừng cự tuyệt?
“Đi thôi.” Otis nói.
Quý Vô Tu lấy lại tinh thần, nhanh chóng túm chặt Otis: “Không cần đi.”
Sắc mặt Otis lập tức trở nên nguy hiểm, kín như bưng nhìn cục cưng nhỏ.
Quý Vô Tu gánh áp lực, cực kỳ lấy lòng nói: “Ở chỗ này cũng có thể khế ước.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn.
Thoạt nhìn cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu.
Otis nhìn mà không nhịn được giơ tay xoa nắn vài cái, mới không nhanh không chậm nói: “Làm thế nào?”
Lại nói tiếp.
Hắn vẫn luôn rất tò mò.
Cũng rất kỳ lạ.
Không nghĩ ra cục cưng nhỏ vì sao lại có nhiều thủ đoạn và lực lượng thần kỳ như vậy.
Mỗi một cái đều có thể khiến mình chấn động.
Ví dụ như nó mạnh mẽ đến đáng sợ, cùng với biến to thu nhỏ, cuối cùng có thể truyền giọng nói đến tai tất cả nhân loại.
Đủ loại thủ đoạn, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Ngạc nhiên như vậy là đủ rồi.
Quý Vô Tu kéo Otis, thần bí nói: “Rất đơn giản.”
Otis nhướng mày, tò mò trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn thậm chí trong vài giây này, nghĩ tới đủ loại phương pháp khế ước khác nhau.
Vẻ mặt cục cưng nhỏ trở nên nghiêm túc, cực kỳ đứng đắn hỏi: “Otis ngươi có đồng ý khế ước với thú biến dị trước mặt ngươi, tôn trọng nó, yêu quý nó, bất luận nghèo khó hay phú quý, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận thịnh vượng hay nghịch cảnh, ngươi đều nguyện ý chăm sóc nó, mãi mãi về sau, ngươi đồng ý không?”
Otis giật giật khóe miệng, dường như có chút vô ngữ.
Mấy lời nói này, nghe vào thì có vẻ rất đứng đắn, nhưng lại rất quen tai.
Tựa hồ là nghi thức hôn lễ ở địa cầu cổ…..
“Ngươi đồng ý không?” Bên tai lại lần nữa truyền tới giọng nói của cục cưng nhỏ.
Suy nghĩ của Otis bị cắt ngang, chỉ có thể xoa xoa trán, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Ta đồng ý.”
Cục cưng nhỏ vẫn mặt đầy ngốc nghếch đáng yêu chớp mắt, nói: “Được rồi, khế ước thành công.”
Otis: “…..”
Hắn cứ cảm thấy cục cưng nhỏ đang lừa mình.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Otis khẽ biến.
Bởi vì hắn cảm giác được trong đầu mình dường như nhiều thêm cái gì.
Như là loáng thoáng có thể cảm giác được tình cảm dao động rất là mơ hồ.
Mang theo một tia đắc ý.
Tuy cũng không thể cảm giác được ý nghĩ cụ thể.
Nhưng chỉ như vậy cũng đủ cho Otis cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Quý Vô Tu cảm giác được cảm xúc chấn động của Otis, tiếp tục dùng vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu nói: “Thần kỳ không?”
Otis gật gật đầu, rồi sau đó lại cau mày, như suy tư gì nói: “Sao ngươi lại làm được.”
Chuyện này.
Thực sự quá mức thần kỳ.
Quý Vô Tu vẻ mặt thần bí nói: “Bí mật.”
Otis nghiến răng nghiến lợi.
Vô cùng khó chịu vì hành vi giấu giếm mình của cục cưng nhỏ.
Nhưng hắn cũng không muốn cục cưng nhỏ làm việc mình không muốn.
Càng không muốn ép buộc nó nói ra việc mình không muốn.
Đương nhiên.
Việc mình ép cục cưng nhỏ khế ước, không bao gồm ở trong đó.
Cảm thấy mỹ mãn vì khế ước thành công, Otis lãnh khốc nghĩ như vậy.
Giờ phút này bên ngoài.
Ánh mắt của vô số người đều tập trung lên vật thể phát sáng trước mặt, mỗi người đều tò mò rốt cục thứ này có hình dáng ra sao.
Đúng lúc này.
Ánh sáng dần dần tan đi.
Mơ hồ lộ ra một chút hình dáng bên trong.
Mọi người nhón chân mong chờ, trong lòng lại càng thêm tò mò.
Tận đến khi ánh sáng hoàn toàn tan đi, mọi người lập tức mặt vô biểu tình.
Vật thể này, là một bức tượng mô phỏng, thoạt nhìn rất giống thật, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng nguyên nhân khiến mọi người mặt vô biểu tình là do hình dáng điêu khắc của thứ này.
Đó là một sinh vật thoạt nhìn vô cùng uy mãnh.
Hình thể khổng lồ, thân cao 3 mét, quan trọng nhất là, thoạt nhìn cực kỳ khí phách và tràn ngập nguy hiểm.
Đặc biệt là đôi mắt, nhìn chăm chú vào phương xa.
Lộ ra vô hạn thâm trầm và cơ trí.
Nếu không quen biết nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc này, mọi người tất nhiên sẽ chấn động bởi dáng vẻ khí phách uy mãnh của bản điêu khắc, bị dáng vẻ thâm trầm và cơ trí của bản điêu khắc mà sinh ra kính sợ.
Nhưng cố tình.
Nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc này, là một con thú biến dị ngày thường chỉ thích ăn uống, liều mạng bán manh.
Quả thực hàng không giống quảng cáo.
Khác biệt quá lớn.
Ánh mắt của con thú biến dị kia, vĩnh viễn là ngốc nghếch đáng yêu vô tội, hơi hơi cúi đầu lộ ra bộ dáng đáng thương, không biết đã lừa đi trái tim của bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ người giả và trẻ nhỏ ngây thơ.
Thiên chân vô tà cho rằng con thú biến dị này trong ngoài như một, thật sự đáng yêu và đơn thuần.
Đương nhiên.
Nó hiện tại vẫn rất đáng yêu và đơn thuần.
Nhưng tuyệt đối không liên quan gì tới thâm trầm và cơ trí.
Có người thật sự không nhịn được ho khan vài tiếng, bản điêu khắc này khiến hắn chấn động quá lớn.
Không khí đình trệ vào giờ phút này lập tức trở nên lưu động.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết kế tiếp nên làm sao bây giờ?
Tận đến khi có người thử bước lên phía trước vài bước, khi hắn tới trước mặt bản điêu khắc không giống quảng cáo, một luồng ánh sáng nhu hòa từ trên người bản điêu khắc tản ra.
Uy nghiêm và thần thánh.
Vẫn là câu nói kia.
Nếu không phải biết nguyên mẫu là con thú biến dị kia, mọi người tất nhiên sẽ quỳ xuống rồi kinh hô thần tích!
Nhưng hiện tại.
Mọi người không hề sinh ra một chút kính sợ nào.
Người nọ nuốt nuốt nước miếng, chạy nhanh kéo thú biến dị của mình tới đây.
Ngay trong khoảnh khắc đó.
Trong đầu hắn, vang lên giọng nói uy nghiêm mà thần thánh.
Đương nhiên.
Kể cả con thú biến dị này cũng nghe thấy.
[Nhân loại, ngươi có nguyện ý cùng với con thú biến dị trước mặt người khế ước, tôn trọng nó, yêu quý nó, bất luận nghèo khó hay phú quý, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận thịnh vượng hay nghịch cảnh, ngươi đều nguyện ý chăm sóc nó, mãi mãi về sau, ngươi đồng ý không? ]
Người nọ ngay lập tức sững sờ.
Không biết vì sao, những lời này, có chút quen tai.
Dường như đã nghe thấy ở đâu đó.
Nhưng trước mắt không phải lúc phân tâm, hắn lập tức trả lời: “Ta đồng ý.”
Mà con thú biến dị kia cũng ngao ô một tiếng theo.
Giọng nói lại lần nữa vang lên: [Khế ước thành công, từ nay về sau, các ngươi sẽ trở thành ràng buộc lẫn nhau, chúc phúc các ngươi. ]
Người nọ theo bản năng đáp: “Cảm…… cảm ơn.”
Cũng chính là trong khoảnh khắc này.
Hắn dường như có thể cảm giác được một phần tâm tình vui sướng khác.
Trực giác, hắn theo bản năng nhìn chằm chằm thú biến dị của mình.
Đôi thú đồng kia, thực sự tràn ngập vô hạn vui mừng.
Cái đuôi lắc lư vô cùng vui sướng.
Người nọ không nhịn được xúc động nói: “Từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Thú biến dị nghe không hiểu những lời này cho lắm.
Nhưng lại có thể cảm nhận được nhân loại này thực yêu thích mình.
Nó càng thêm vui sướng lắc lư cái đuôi, liều mạng cọ vào nhân loại này.
Người xung quanh toàn bộ hành trình tò mò vây xem, bọn họ cũng không nghe được bất luận tiếng nói nào, cho nên không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Trên mặt người nọ lộ ra biểu tình chấn động, nói: “Thành công.”
“Thành công cái gì?” Có người hỏi.
Người nọ nói: “Đương nhiên là khế ước thành công.”
Mọi người ồ lên, không thể tin được nhanh như vậy đã thành công.
“Vậy ngươi hiện tại có cảm giác như thế nào?”
Người nọ đáp: “Cảm giác khá tốt, ta hiện tại cảm giác sức lực của mình dường như mạnh hơn trước một chút, hơn nữa, còn có thể cảm nhận được cảm xúc của thú biến dị, không đúng, còn có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của cộng sinh thú.”
Mọi người lại lần nữa ồ lên.
Xem ray khế ước này là thật sự.
Nghĩ tới có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của thú biến dị nhà mình, có có thể khiến đôi bên tăng trưởng dị năng, giải quyết vấn đề dị năng bạo động.
Mọi người lập tức trở nên kích động.
Vội vàng chen chúc đi qua, muốn nắm chặt cơ hội khế ước.
Các binh lính mau chóng duy trì trật tự: “Từng tốp một, đừng nóng vội, không ai được chen ngang! Nếu không mang về nhốt một ngày!”
Mọi người lập tức không dám chen chúc nữa, thanh thản ổn định xếp hàng.
Bắt đầu ảo tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Otis xem phát sóng trực tiếp, tâm tình phá lệ phức tạp.
Quý Vô Tu mùi ngon nhìn tác phẩm điêu khắc của mình, khen hệ thống: “Bản điêu khắc này làm giống hệt với người thật của ta.”
Khí phách lại đẹp trai đến không chịu được.
Hệ thống: 【……】