Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 17: 17: Báo Đen Thông Minh



Edit: Bilun
Đối mặt với khí thế thoạt nhìn hoàn toàn không giống báo đen, Quý Vô Tu yên lặng nuốt nước miếng, cẩn thận lui về phía sau vài bước, sợ mình cũng bị báo đen nướng chín.

Báo đen nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, đột nhiên lộ ra biểu tình ghét bỏ nhân tính hóa, chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng quát: “Ngao ——”
—— Đồ xấu xí, ngươi thoạt nhìn thật xấu!
Quý Vô Tu: “! ! “
Con báo này có phải bị bệnh không?
Báo đen nghiêm túc quan sát cục bông đen trắng trước mặt, càng thêm khẳng định nói: “Ngao ——”
—— Xấu muốn chết.

Quý Vô Tu không thể nhịn được nữa, đi lên cho báo đen một cái tát.

“Ngao ô ——” báo đen lập tức vẻ mặt ủy khuất.

Quý Vô Tu đánh xong liền hối hận không thôi, sợ chọc giận báo đen, đến lúc đó cũng rước họa vào thân.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng nhát gan của báo đen, điểm chột dạ này lập tức biến mất không thấy, nỗ lực ưỡn ngực, làm bộ rất hung mãnh quát: “Ô—— ô!”
Thôi, vẫn đừng rống lên nữa.

Tiếng kêu của gấu trúc có hung mãnh tới đâu, nghe ra vẫn giống như làm nũng.

Hệ thống thọc thêm một đao: [Cho nên gấu trúc trời sinh đã thích hợp bán manh.

]
Quý Vô Tu giật nhẹ khóe miệng, nhớ tới sai lầm của hệ thống lúc trước, nói: “Đợi chút chúng ta lại thảo luận vấn đề kỹ năng kia có thời gian hồi phục.


Hệ thống im lặng hồi lâu mới lắp bắp nói: [Ký chủ, đó thực sự là ngoài ý muốn.

]
Đối với việc này, Quý Vô Tu chỉ có thể lựa chọn ha hả, phủi phủi cỏ dại dính trên người xuống, lúc này mới đặt lực chú ý lên ba thi thể đã thành than đen kia.

Bị chết thật thảm.

Quý Vô Tu thổn thức.

Nhưng trong lòng đối với kết cục của ba người này không hề có bất luận sự thương hại nào.

Tự nhiên từ trước tới nay luôn tuân theo quy tắc người thích ứng được thì sống.

Huống chi, hành động của ba người này, đã không phải dùng quá đáng có thể hình dung.

Báo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm ba cái thi thể, phát ra tiếng kêu vừa lòng đạt được mục đích.

Quý Vô Tu liếc mặt nhìn báo đen một cái, rất ngạc nhiên phát hiện thù hận trong đáy mắt báo đen hầu như biến mất không còn, y động động trong lòng, tiến lên sờ sờ đầu báo đen.

Báo đen né tránh, phẫn nộ rít gào: “Ngao —— rống!”
—— Ngươi cái đồ xấu xí.

Quý Vô Tu cắn răng, lại lần nữa cho báo đen một cái tát.

Thật là thiếu đánh.

Báo đen phát ra tiếng gầm gừ, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng cho dù nó có phẫn nỗ, cũng vẫn không làm ra bất cứ hành động công kích nào.

Quý Vô Tu chú ý tới điểm này, trong lòng không khỏi hơi hơi xúc động, y theo bản năng nhìn con báo, không hề bất ngờ nhận được thành tựu gào thét của con báo.

Đương nhiên, còn có khuôn mặt đầy nước miếng.

Quý Vô Tu mặt vô biểu tình hủy diệt nước miếng, trong không khí mùi thịt nướng càng thêm nồng đậm, điều này khiến y cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Vẫn nhanh chạy khỏi nơi này đã, thi thể nơi này thật sự quá kinh người.

Quý Vô Tu nhanh chóng chọn một nơi để đi, đi được vài bước quay đầu lại nhìn báo đen, kêu to: “Ô ô ——”
—— Mau cùng đi thôi.

Con báo ngốc lăng lăng đứng trong chốc lát, mới phản ứng lại những lời này của Quý Vô Tu là có ý gì, nhanh chóng đuổi theo, ném cái đuôi thật dài, ở không trung lắc lư.

Trong bóng đêm, báo đen dựa vào lớp da lông màu đen, vẫn hoàn mỹ ẩn nấp, chỉ có đôi mắt xanh mượt lộ ra chứng minh sự tồn tại của nó.

Nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy một cục bông màu trắng đen lúc có lúc không, chậm rãi đi ở phía trước.

Mùi thịt phiêu tán trong không khí rất nhanh dẫn tới một số động vật cỡ lớn, nó cúi đầu ngửi ngửi, nhanh chóng vùi đầu ăn.

Đi được một lát, Quý Vô Tu phát hiện mình bị lạc đường, y có chút xấu hổ ngồi xuống, dò hỏi con báo.

—— Biết ngươi đang ở nơi nào không?
Báo đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quý Vô Tu, vẻ mặt vô tri.

Hiển nhiên không thể hiểu được lời này của Quý Vô Tu.

Quý Vô Tu nhịn không được thở dài, nói với hệ thống: “Vậy phải làm sao bây giờ, phần mềm phiên dịch hình như không có tác dụng.


Hệ thống nói: [Chỉ có thể chậm rãi chờ chỉ số thông minh của báo tia chớp từ từ tăng lên, mới có thể hiểu được càng nhiều ngôn ngữ phức tạp, hơn nữa chỉ số thông minh của thú biến dị khác với động vật bình thường, ký chủ không nên vội vã.

]
Quý Vô Tu cũng hiểu đạo lý này, nhưng nghĩ tới tích phân mình sử dụng, liền cảm giác đau lòng không thôi.

Sợ ký chủ không hiểu hết phần mềm này, hệ thống bắt đầu giải thích: [Hơn nữa, đừng thấy ký chủ ngài dùng ngôn ngữ nhân loại tiến hành biểu đạt câu thông, nhưng thanh âm ngài phát ra, cùng với tiếng con báo nghe được, vẫn như cũ là tiếng gấu trúc kêu ô ô a a.

Bởi vì ngài có phần mềm phiên dịch, cho nên ngài nói, tự động phiên dịch thành ngôn ngữ của con báo, đây cũng là lý do vì sao nó có thể nghe hiểu ngài nói, nhưng vì chỉ số thông minh của con báo quá thấp, nó không thể hiểu quá nhiều.

]
Quý Vô Tu vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu, thì ra là như vậy.

Báo đen chậm rãi ngồi xuống, thẳng lưng, lãnh khốc nhạy bén nhìn xung quanh, lỗ tai thường thường động động, tựa hồ đang đề phòng sinh vật không nhìn thấy trong bóng đêm đánh lén.

Quý Vô Tu thấy thế, cẩn thận lấy móng vuốt chọc chọc báo đen.

Báo đen cúi đầu, nhìn chằm chằm sinh vật xấu xí trước mắt, đáy mắt lập lòe mê mang.

Đồ xấu xí muốn làm gì?
Quý Vô Tu giả làm động tác buồn ngủ, sau đó chỉ chỉ xung quanh, vẻ mặt chờ mong.

Con báo im lặng giờ phút này không còn im lặng nữa, đáy mắt nó hiện lên một tia hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy ngửi khí vị quen thuộc trong không khí, rất nhanh chọn được vị trí liền đi trước, sau đó học động tác lúc trước của Quý Vô Tu, đi được vài bước quay lại nhìn, hơi gầm gừ.

—— Đồ xấu xí, mau đi cùng.

Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên, nhanh chóng đuổi theo.

Con báo đi phía trước, Quý Vô Tu đi theo sau, một đường bụi cây rừng rậm thoạt nhìn giống nhau đến khó phân biệt, Quý Vô Tu đi được một lát, liền hoàn toàn mất phương hướng, chỉ có thể gắt gao đi theo sau báo đen, vẻ mặt mong đợi.

Hi vọng báo đen có thể tìm được đường về.

Cũng may báo đen cũng không phụ tín nhiệm, rẽ trái rẽ phải, khi Quý Vô Tu cho rằng sắp lạc đường, báo đen đột nhiên gầm gừ, ánh mắt nhìn chăm chú vào một hốc cây, thúc giục Quý Vô Tu mau đi vào.

Quý Vô Tu sửng sốt, yên lặng đánh giá hốc cây trước mắt, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Cuối cùng lông tở dựng đứng.

Đây! ! không phải là hốc cây lúc trước sao.

Mấy ngày trước, y còn muốn chiếm cứ nơi này, coi như chỗ ở tạm thời, nhưng sau đó không chịu được bên trong quá tối, cứ cảm thấy có thứ gì đáng sợ bên trong, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn leo cây ngủ.

Báo đen thấy Quý Vô Tu không chịu đi vào, chỉ có thể dẫn đầu đi vào, cả người thả lỏng, tận đến khi toàn thân đều vào hốc cây, lại thò đầu ra, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngao —— rống!”
——Đồ xấu xí, mau tiến vào.

Trong đầu Quý Vô Tu hiện lên một ý nghĩ không thể tin nổi.

Chẳng lẽ! ! nơi này chính là hang ổ của báo đen sao?
Để xác manh suy đoán, Quý Vô Tu thật cẩn thận đi vào, ít nhiều thân thể này của y có thể nhìn trong bóng tối, hốc cây trước mắt tuy tối đến không có một tia sáng, nhưng y vẫn thấy được một đống cỏ khô.

Báo đen nằm sấp lên đống cỏ khô, vẻ mặt mệt mỏi, vẫn đang nỗ lực liếm láp miệng vết thương, để nó nhanh chóng khép lại hơn.

Quý Vô Tu sao còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cũng nhanh chóng chạy tới, đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn thả lỏng thở phào một hơi.

Cuối cùng có thể nghỉ ngơi.

Báo đen liếc nhìn Quý Vô Tu một cái, tiếp tục cúi đầu liếm láp miệng vết thương.

Quý Vô Tu đánh giá xung quanh, kêu ô ô vài tiếng với báo đen.

—— Nơi này là chỗ ngươi ngủ à?
Lời này truyền ra cũng chỉ là là tiếng ô ô, nhưng đối với báo đen mà nói, đây là ngôn ngữ phức tạp nhất mà nó nghe được.

Báo đen đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi thẳng đứng gắt gao nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, im lặng không nói lời nào.

Quý Vô Tu ý thức được có thể báo đen không hiểu, lập tức làm ra động tác ngủ ở trên cỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn báo đen.

—— Là chỗ ngươi ngủ à.

Báo đen cúi đầu, liếc liếc thảm cỏ, giống như hiểu những lời này là có ý gì.

“Ngao —— rống!”
Nó kiên định gật đầu, đáy mắt lập loè ánh sáng chưa từng có từ trước tới nay!
Quý Vô Tu cười một cái, sờ sờ đầu báo đen.

Nó thật sự tiến bộ rất nhanh.

Báo đen lần đầu tiên không né tránh, gắt gao nhìn chăm chú Quý Vô Tu, đáy mắt có rất nhiều nghi vấn, nhưng đối với đầu óc chỉ có mấy từ đơn giản như báo đen mà nói, tựa hồ có chút khó biểu đạt ra.

“Ngao?”
—— Đồ xấu xí, ngươi ngủ.

Báo đen gian nan dùng từ ngữ mình học được nói với Quý Vô Tu.

Hai mắt Quý Vô Tu sáng ngời, có chút bất ngờ báo đen nhanh như vậy đã học được từ mới để nói chuyện.

Quý Vô Tu nghĩ thầm muốn dạy báo đen giao lưu, nhưng lịa ngại báo đen lúc này còn đang bị thương, chỉ có thể tạm thời đè suy nghĩ này lại, đốc thúc báo đen liếm xong miệng vết thương thì lập tức ngủ.

Báo đen trong bóng đêm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Ngao —— rống!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Vô Tu ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh, ngáp một cái, trước tiên nhìn sang bên cạnh, báo đen chồng chất vết thương vẫn đang ngủ say.

Quý Vô Tu cẩn thận bò dậy, không đánh thức báo đen.

Y đi ra khỏi hốc cây, liếc mắt nhìn ánh mặt trời một cái, quyết định đi tìm kiếm thức ăn cho mình và báo đen.

Báo đen trong lúc ngủ say lắc lắc cái đuôi, vẫn đang ngủ say.

Ngày hôm qua nó bị thương, rất mệt, rất đau, hôm nay nhất định phải ngủ cho đủ, mới không muốn đi cùng đồ xấu xí ra ngoài đâu.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.