Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 53: 53: Ta Không Phải Ta Không Có



Quý Vô Tu ngẩn người, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Khi y còn chưa đưa ra yêu cầu này, Otis đã sớm chuẩn bị thỏa đáng chuyện này.

Otis ngắt liên lạc, xoa xoa cục cưng nhỏ có vẻ đang ngẩn người bên cạnh, giọng nói mang theo trách cứ: “Đứng yên ở đây, đừng chạy loạn.


Vẻ mặt lo lắng cục cưng nhỏ sẽ nhân lúc mình không ở nơi nơi quấy rối của Otis, lập tức khiến Quý Vô Tu cảm thấy không còn lời gì để nói, rốt cục là vì sao Otis lại có ảo giác như vậy?
Cũng may Quý Vô Tu tấm lòng rộng rãi thân hình mập mạp, không để ý tới chút việc nhỏ này, quay đầu lầm bầm với đám thú biến dị, báo cho chúng nó đợi lát nữa có thể ngồi phi hành khí rời khỏi nơi này, đi rất xa.

Đám thú biến dị ngẩn người, có chút không thể tin nổi.

Quý Vô Tu biết để những thú biến dị đã từng bị nhân loại tổn thương này tin tưởng chuyện này, thực sự có chút khó khăn, không thể tin nổi giống như một người xấu đột nhiên làm chuyện tốt.

Nhưng chờ tới khi phi hành khí tới nơi này, đến lúc đó sự nghi ngờ của đám thú biến dị sẽ hoàn toàn biến mất.

Đám thú biến dị nôn nóng bất an chờ đợi không bao lâu.

Căn cứ quân sự ở gần núi tuyết nhất lập tức điều phi hành khí tới, cực kỳ coi trọng mệnh lệnh của nguyên soái, thượng úy của căn cứ quân sự phái ra chiếc phi hành khí mới nhất, diện tích đủ lớn để cho đám thú biến dị đi lên, mà vẫn còn trống không ít không gian.

Trước mắt người khống chế phi thuyền chính là một người thượng úy, hắn ra lệnh cho thuộc hạ dừng phi thuyền giữa không trung, cũng gửi tin cho Otis: [Phi thuyền đã tới]
Otis nhận được tin, lập tức ra lệnh: [Hạ cánh chờ mệnh lệnh]
Phi hành khí kiểu mới không có bất cứ tạp âm nào, chỉ có lúc hạ cánh sinh ra một dòng khí mạnh, thổi bay tất cả tạp vật xung quanh.

Người sinh sống ở nơi này ngửa đầu, đời này bọn họ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy phi hành khí quân dụng kiểu mới như thế, bọn họ vô cùng chắc chắn phi hành khí này nhất định có liên quan tới nguyên soái.

Thêm vào chột dạ, tự nhiên sẽ sinh ra bất an và sợ hãi với thế lực quân đội.

Otis gọi cục cưng nhỏ tới, xoa đầu nó, nghiêm túc nói: “Lát nữa đi theo ta.


Quý Vô Tu trộm khinh bỉ, vị nguyên soái này chỗ nào cũng tốt, nhưng mà quá dài dòng.

Nhưng bề ngoài Quý Vô Tu vẫn duy trì vẻ mặt vô tội ngốc nghếch đáng yêu.

Otis: “! ! “
Không biết vừa rồi có phải hắn xuất hiện ảo giác hay không.

Hắn tựa hồ nhìn thấy cục cưng nhỏ trợn trắng mắt khinh bỉ.

Nhưng nhìn kỹ lại, cục cưng nhỏ vẫn là bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu như cũ.

Otis mặt vô biểu tình nghĩ: Chắc là ảo giác rồi.

Cửa khoang phi thuyền mở ra, trên trăm binh lính chỉnh tề đi xuống, mặc quân phục thống nhất, khi bọn họ hạ cánh, chuyện đầu tiên chính là xua đuổi đoàn người xung quanh, nhường một con đường cho quân đội thông hành.

Sau khi thượng úy xuống dưới, chú ý thấy nguyên soái đang ở một tòa kiến trúc đóng chặt cửa, lập tức lấy quang não liên lạc với Otis: “Nguyên soái, hiện tại đã chuẩn bị xong, xin hỏi có bạo lực phá cửa không?”
Otis lập tức cự tuyệt, vững vàng bình tĩnh nói: “Xem trọng dân chúng, cấm bọn họ sử dụng vũ lực công kích thú biến dị.


Thượng úy nghe được lời này lập tức ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi hắn nghe thấy cái gì?
Thú! ! thú biến dị?!!
Rất nhanh, nghi hoặc trong lòng thượng úy được giải trừ.

Bởi vì cánh cửa tòa kiến trúc mở ra, bên trong đi ra nguyên soái tiên sinh bọn họ vô cùng quen thuộc, còn có —— một đám lông xù xù hung ác???
Một đám binh lính vẻ mặt nghiêm nghị: “! ! “
Khi đối mặt với đám thú biến dị thân bị trọng thương ngay cả đi cũng khó khăn, đại đa số binh lính theo bản năng liền muốn tiến hành công kích, nhưng quân lệnh như núi, khi không có mệnh lệnh của thượng úy và nguyên soái, mọi người mặc dù bị biến dị thú cắn chết cũng không thể nhúc nhích mảy may.

Nhưng dị năng giả xung quanh lại không như thế, khi bọn họ nhìn thấy đám thú biến dị không bị xiềng xích vây khốn đó, bản năng ngưng tụ ra dị năng để phòng bị.

Chỉ cần đám thú biến dị đó công kích, bọn họ sẽ lập tức chống cự, vì bọn họ hiểu rõ nhất đám thú biến dị này rốt cục có bao nhiêu đáng sợ.

Mục đích bang Thanh Long ngược đãi những thú biến dị này chính là để huấn luyện thành đấu thú, lại bán giá cao cho những người thích trò này, từ giữa kiếm lấy lợi nhuận kếch xù.

Cho nên càng là thú biến dị sống sót ở đấu trường, thường thường lại càng hung ác và bạo ngược hơn.

Đặc biệt là thú biến dị bị người bang Thanh Long tra tấn, lại càng tàn bạo hơn đấu thú bình thường.

Đối mặt với nhiều dị năng giả như vậy, đám thú biến dị bắt đầu cảm thấy bất an, chúng nó đã nhận ra những nhân loại này có sát ý với chúng nó, bản năng nhe răng trợn mắt, trở nên càng hung hãn hơn, để khiến những nhân loại này kinh sợ.

Quý Vô Tu rất không thích đám dị năng giả đó, nhưng y chưa kịp hành động, Otis liền nhíu mày, khuếch tán một cỗ tinh thần lực đáng sợ ra xung quanh, mang theo ý cảnh cáo.

Đám người vốn hơi xao động bất an bị ép an tĩnh lại, sắc mặt càng thêm kinh sợ, trơ mắt nhìn nguyên soái dẫn một đám hung thần lông xù lên phi hành khí,cuối cùng rời đi.

Một đám người: “! ! “
Nguyên soái tới đây là để mang đám thú biến dị kia đi sao?
*********
Các chiến sĩ dị năng ngồi ở vị trí của mình đợi lệnh.

Mỗi người đều vẻ mặt nghiêm túc giống như tùy thời sẽ lão ra chiến trường, mắt nhìn thẳng phía trước khiến Quý Vô Tu cảm thấy cực kỳ áp lực, càng đừng nó tới đám lông xù mới tới, đã sớm tụ tập lại bên nhau, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm các chiến sĩ bên kia, sắc bén và tràn ngập cảnh giác.

Otis phân phó quân y chữa trị cho Triệu Lợi Binh, mà sói bạc cũng không tới gần, ngược lại kéo xa khoảng cách với nhân loại, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi người Triệu Lợi Binh.

Nhân loại này! !.

sẽ chết sao?
Nghi vấn này tràn ngập trong lòng nó, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Quý Vô Tu thấy bộ dáng mất hồn mất vía của sói bạc, không khỏi thở dài một hơi.

Sói bạc nhìn có vẻ hung tàn bạo ngược, tràn ngập hận thù đối với nhân loại, nhưng bản chất của nó, vẫn giống như con sói mẹ kia, vẫn giữ lại phần lương thiện cuối cùng.

Chúng nó thật là dã thú nhưng lại càng có điểm mấu chốt hơn con người.

Trải qua một hồi cấp cứu, sắc mặt Triệu Lợi Binh từ màu trắng bệch dần khôi phục vẻ hồng nhuận, thiếu máu cũng sớm được bù đủ.

“Nguyên soái, tinh hạch của vị năng giả này đang trong trạng thái bạo động, tùy thời đều có thể tự nổ.

” Quân y xử lý tất cả ngoại thương xong, nhìn chằm chằm kết quả rà quét ngưng trọng nói: “Cần phải dùng tinh hạch tiến hành chải vuốt bạo động.


Oits đã sớm đoán ra kết quả này, nói: “Chờ anh ta tỉnh lại tự mình quyết định.


Quân y gật gật đầu, cũng không phản đối.

Bởi vì phải dùng tinh hạch chải vuốt bạo động, cũng phải chờ người bệnh tỉnh lại rồi mới tính.

Bởi vì Triệu Lợi Binh đang ở ranh giới sống chết, Otis mới để quân y xử lý thương thế của anh trước, chờ tới khi xác nhận Triệu Lợi Binh không có chuyện, như vậy kế tiếp nên xử lý tới thương thế của đám thú biến dị.

Nhưng nhìn đám thú biến dị mặt hung ác viết ai dám tới đây lập tức căn chết ngươi.

Hắn lập tức cảm thấy đau đầu không thôi.

Quân y chú ý tới điểm này, có chút chần chừ nói: “Nguyên soái, ngài muốn chúng tôi chữa trị có đám thú biến dị này sao?”
Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Otis, giống như đang đợi hắn trả lời.

Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, giọng nói vững vàng: “Đi gọi bác sĩ khác tới đây, trị liệu vết thương cho những thú biến dị này.


Quân y sửng sốt, thậm chí cho rằng mình nghe nhầm, lắp bắp nói: “Nguyên! !.

nguyên soái, đây đều là thú biến dị mà.


Hơn nữa còn là thú biến dị ôm tâm tư tấn công nhân loại.

Nhưng đối mặt với khí thế lạnh lẽo của nguyên soái, trán của quân y lập tức toán ra mồ hồi lạnh, lắp bắp nói: “Vâng, ta sẽ đi gọi bọn họ.


Quý Vô Tu lo lắng quân y sẽ sử dụng một số loại thuốc khiến nhóm thú biến dị mất đi năng lực hoạt động.

Điều này đối với thú biến dị đã chịu kích thích mà nói, không khác gì lại lần nữa bị thương tổn.

Vì không để chuyện này xảy ra, Quý Vô Tu đẩy tay Otis ra, chạy tới giữa đám thú biến dị, ngao ngao kêu đầy nhịp điệu, nói cho chúng nó lợi và hại trong này: Đừng công kích những nhân loại này, thu lại móng vuốt, bởi vì tiếp theo nhân loại muốn tiến hành chữa trị cho tất cả thú biến dị.

Đám thú biến dị không nhịn được gầm gừ, sôi nổi tỏ vẻ chúng nó không cần nhân loại giúp đỡ.

Bởi vì ngoại trừ việc không thể tiếp thu nhân loại giúp đỡ ra, chúng nó càng không muốn bày vết thương của mình ra cho nhân loại xem, điều này sẽ khiến chúng nó cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt, chỉ vào binh lính bên kia đang tản ra khí thế lạnh lùng, tiếp tục kêu ngao ngao.

—— Không điều trị thương thế, các ngươi có thể đánh thắng được những nhân loại này sao?
Một đám lông xù đồng loạt nhìn chằm chằm về phía các binh lính, như suy tư gì đó.

Các binh lính: “! ! “
Đám thú biến dị đó rốt cục đang nói gì?
Nguyên soái không thể xoa xoa lông: “! ! “
Tâm trạng nặng nề.

Đám thú biến dị lập tức im lặng, vì chúng nó nhận ra Quý Vô Tu nói đúng.

Vì chúng nó bị thương, hiện tại sức chiến đấu đã giảm xuống, căn bản không thể chiến đấu với những nhân loại này.

Sức chiến đấu của chúng nó hiện tại, căn bản không cùng một cấp bậc với những nhân loại này, nếu thật sự đánh nhau, chắc chắn kẻ phải chết sẽ là bên này.

Quý Vô Tu thấy thế, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục mê hoặc đám thú biến dị: Thú biến dị chúng ta nhất định phải học chút thông minh, tầm nhìn đừng hạn hẹp như vậy, dù sao sinh mệnh của mỗi một thú biến dị đều rất quý giá, hơn nữa cũng không cần làm gì khác, chỉ cần an tĩnh để những nhân loại này chữa trị miệng vết thương mà thôi, có khó tiếp thu như vậy sao?
Những lời này nói ra khiến tất cả thú biến dị lộ vẻ hổ thẹn, lập tức cảm thấy từ trước tới giờ mình thật ngốc!.

.

“Ngao!” Một con thú biến dị nhịn không được ngao ngao kêu.

—— Đừng nói nữa, ta đồng ý.

Có thú biến dị mở đầu, các thú biến dị còn lại cũng sôi nổi buông tha, tỏ vẻ đồng ý.

Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đám thú biến dị này coi như vượt qua một bước ngoặt.

Mấy quân y đẩy cửa mà vào, trên người mặc trang bị kiên cố làm từ xác sâu biến dị, cái này có thể khiến bọn họ chống đỡ được thương tổn nhất định.

Đám quân y từ xưa tới nay đều chỉ chữa trị cho con người, đôi khi cũng có một vài thú cưng bình thường, nhưng lại chưa từng chữa trị cho thú biến dị nhìn qua rất nguy hiểm này bao giờ.

Otis đứng ở một bên, nói: “Đi thôi.


Đám quân y tuy có chút sợ hãi và khẩn trương, nhưng nghĩ tới nguyên soái đang ở đây, hơn nữa xung quanh còn có binh lính, khẩn trương trong lòng lập tức vơi đi phân nửa, căng da đầu bước lại gần, mỗi bước đều mang tính thăm dò, hít thở chậm rãi, đem hết khả năng phóng xuất ra thiện ý: “Đừng sợ!.

.

ta tới để giúp các ngươi.


Các chiến sĩ đã sớm chú ý động tĩnh bên này, nhìn đám quân y đang từ từ tới gần đám thú biến dị, trái tim cũng treo lên theo, không tự giác tản ra hơi thở dị năng nguy hiểm.

Một đám thú biến dị lập tức trở nên khẩn trương, động tác nhất trí lộ ra nanh vuốt, nhe răng trợn mắt, hiện trường lập tức trở nên khẩn trương.

Quý Vô Tu: “! ! “
Vốn đám thú biến dị đều đã yên tĩnh, nếu không phải chuyện xấu của đám binh lính, việc này sao có thể biến thành như vậy?
Tựa hồ cảm nhận được Quý Vô Tu yên lặng tức giận, Otis nhìn lướt qua đám chiến sĩ đó, giọng nói lạnh băng vang lên: “Ai cho các ngươi đe dọa?”
Một đám binh lính: “! ! “
Ta không phải, ta không có.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.