Sau một trận ồn ào, Quý Vô Tu đầu bù tóc rối chạy chối chết, y thật sự chịu không nổi vị nguyên soái khẩu thị tâm phi kia rồi.
Nhưng không ngờ khi y đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một đám lông xù vẻ mặt ngạo kiều chờ bọn lính đút cho đồ ăn vặt, hình ảnh vô cùng hài hòa và tốt đẹp.
Quý Vô Tu: “! ! “
Trong lúc y bị tàn phá bi thảm, rốt cục bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Ai nói thú biến dị và nhân loại không đội trời chung vậy.
Ai nói nhân loại chán ghét thú biến dị vậy.
Quý Vô Tu bị khiếp sợ tột đỉnh mà ngốc lăng tại chỗ, lại khiến sói bạc chú ý, nó mạnh mẽ bước về phía Quý Vô Tu, hơi mất tự nhiên rống lên vài tiếng, dò hỏi nhân loại kia có việc gì không, cố tình giọng nói của nó lại nhỏ tới mức giống như sợ bị người khác biết.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, hoàn toàn không hiểu sói bạc làm như vậy có ý nghĩa gì.
Bởi vì không ai có thể nghe hiểu nó đang nói gì.
Nhưng nhìn bộ dáng hơi nôn nóng của sói bạc, Quý Vô Tu hiếm khi không phun tào, mà trấn an sói bạc, còn việc dị năng của Triệu Lợi Binh không ổn định tùy thời có thể bạo nổ, y do dự hồi lâu, trải qua mấy phen suy xét cuối cùng quyết định nói cho sói bạc.
Dù sao sói bạc có quyền được biết chuyện này.
Y là một người đứng xem, sao có thể giấu giếm chuyện này được.
Sau khi nói cho sói bạc lý do vì sao dị năng của Triệu Lợi Binh không ổn định, thậm chí có khả năng sẽ tự nổ, sói bạc nghe xong trở nên trầm mặc, ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Quý Vô Tu có chút lo lắng ngao một tiếng, hỏi sói bạc làm sao vậy.
Lúc này sói bạc mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Quý Vô Tu, nhẹ nhàng hỏi một câu.
—— Anh ta sẽ chết sao?
Quý Vô Tu lập tức tắc nghẹn, có chút khó xử chớp chớp mắt.
Nói thực ra y cũng không biết.
Nhưng hiển nhiên sói bạc cần một đáp án chính xác.
Quý Vô Tu tự hỏi hồi lâu, cuối cùng vẫn nói cho sói bạc về sự không chắc chắn của vấn đề, nếu Triệu Lợi Binh tự bạo, vậy tất nhiên sẽ chết, nhưng sự tình luôn có bất ngờ, hiện tại cũng chỉ có thể xem tạo hóa của bản thân Triệu Lợi Binh.
Huống chi nhân loại bên kia vẫn luôn đang nghĩ cách cứu anh.
Sói bạc nhìn gian phòng từ xa, nó biết nhân loại kia ở bên trong ngủ rồi.
Giờ phút này tâm trạng của nó vô cùng phức tạp, cho dù không thể tha thứ cho nhân loại kia, nhưng không thể phủ nhận một điều, khi nhân loại này vì mẹ của nó mà hi sinh tính mạng, thực sự khiến nó có chút xúc động.
Không lâu sau, phi hành khí bắt đầu hạ cánh, bởi vì đã tới trang viên cư trú của nguyên soái, ở chỗ này có đầy đủ hoàn cảnh mô phỏng thiên nhiên, có thể cung cấp cho các loại thú biến dị tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục lại thương thế.
Còn về nơi ở cuối cùng của bọn chúng, cũng phải chờ chúng nó khôi phục thương thế rồi mới tính toán tiếp.
Mới qua mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, các binh lính trẻ tuổi đã hoàn toàn bị đám thú biến dị ngoài mặt lãnh khốc nhưng bên trong kỳ thực rất ấm áp đả động, không khỏi sinh ra tình cảm yêu thích.
Bọn họ rất muốn đem này mấy con thú biến dị này về nhà nuôi.
Nhưng nghĩ tới thái độ của mấy người xung quanh đối với thú biến dị, lập tức khiến cho bọn họ đánh mất cái suy nghĩ này.
Cũng không phải sợ những người nói nói bậy nói bạ, càng không sợ những người đó hiểu lầm mình, bọn họ chỉ sợ những người hận thú biến dị thấu xương sẽ xúc phạm tới chúng.
Hiện giờ người nuôi thú biến dị nhiều không đếm hết, nhưng phần lớn đều lấy tra tấn làm niềm vui là chính, còn chưa nhìn thấy người nào thực sự coi thú biến dị như bảo bối mà cưng chiều.
Cho nên những con thú biến dị này, chỉ có ở chỗ nguyên soái, mới là an toàn nhất.
Đương nhiên, một chuyến này tuy không thể ở lâu với thú biến dị, nhưng ít ra đã làm cho bọn họ đánh mất quan niệm cố hữu về thú biến dị, sinh ra thay đổi tâm lý.
Thú biến dị, từ trước tới nay không được phép đối xử tử tế.
Nhưng không ai nói, không cho phép vươn tay giúp đỡ.
Ít nhất lần sau nhìn thấy thú biến dị bị tra tấn, nhất định bọn họ sẽ lựa chọn vươn tay giúp đỡ.
Không còn lạnh nhạt tránh đi.
Lực lượng của bọn họ rất nhỏ bé, không thể thay đổi cái nhìn của toàn bộ thế giới đối với thú biến dị.
Nhưng trong khả năng của mình, cũng sẽ đối với thú biến dị có thiện ý lớn nhất.
Phi hành khí chở các chiến sĩ rời đi, trước khi ly biệt bọn họ cực kỳ không nỡ, có chiến sĩ còn đỏ hốc mắt.
Thời gian ở chung tuy ngắn, nhưng tình cảm vẫn vô cùng sâu đậm.
Đặc biệt là chúng nó đáng yêu lương thiện, tại sao không được mọi người yêu thích.
Nhưng thực đáng tiếc, đối mặt với nhân loại khổ sở khi chia ly, tâm tình của các thú biến dị vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí thờ ơ.
Mỗi con đều mặt vô biểu tình, dáng đứng sừng sững bất động mặc cho những nhân loại này ôm lau nước mắt, nói một vài câu hoàn toàn nghe không hiểu.
Trong lòng chúng nó: Nhân loại đúng là sinh vật kỳ lạ.
Nhưng chỉ có duy nhất tiểu li miêu, khi nhận ra mình phải rời xa quân y, nó không tự chủ được vươn móng vuốt, gắt gao bám chặt quần áo cậu.
Vẻ mặt vô cùng ngạo kiều, giống như không hề quan tâm một chút nào.
Nhưng cho dù như vậy, quân y vẫn cảm thấy vô cùng không nỡ.
Tuy ở chung với tiểu li miêu chưa được mấy tiếng, nhưng cậu vẫn sinh ra tình cảm sâu đậm với tiểu li miêu.
Hơn nữa tiểu li miêu mới chỉ là ấu tể.
Cậu càng thêm không yên lòng.
Nhưng quân y biết, chỉ có đặt tiểu li miêu ở nơi này mới là lựa chọn tốt nhất.
Nguyên soái có thực lực mạnh mẽ, địa vị cao thượng, cho dù hắn nuôi nhiều thú biến dị như vậy, cũng tuyệt đối không ai dám nói gì cả, càng không có người dám làm gì nguyên soái.
Nhưng cậu thì khác.
Vì tốt cho li miêu, tình cảm không nên có cũng phải nhẫn tâm chặt đứt, đến khi chia tay, quân y không xuất hiện.
Phi thuyền chậm rãi khởi động bay lên, biến mất ở cuối.
Tiểu li miêu ngốc lăng nhìn, trong lòng giống như bị đá đè nặng, hít thở đến khó chịu.
Hình như nó!.
.
luyến tiếc nhân loại này, làm sao bây giờ?
Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp rồi, bởi vì nhân loại kia đã đi rồi.
Sẽ không trở lại.
Bóng dáng gầy yếu của tiểu li miêu tràn ngập cảm giác lẻ loi hiu quạnh.
Mấy con thú biến dị không biết tiểu li miêu bị làm sao, hơi nôn nóng gọi Quý Vô Tu tới, hỗ trợ dò hỏi xem tiểu li miêu có chỗ nào khó chịu.
Tiểu li miêu lấy lại tinh thần, uể oải lắc đầu, nói dối là bởi vì đi tới hoàn cảnh lạ lẫm cảm thấy có chút sợ hãi mà thôi.
Đây đại khái là lần đầu tiên nó học cách nói dối.
Không biết vì sao, nó không muốn cho ai khác biết mình luyến tiếc nhân loại kia.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể tự lừa dối bản thân.
Cũng may lý do của tiểu li miêu rất đầy đủ, mấy con thú biến dị khác cũng gật đầu theo, sôi nổi cảm thấy đi vào nơi mới lạ, thật sự quá khẩn trương.
Cũng không biết nhân loại kia sau này có nhốt chúng nó vào phòng nhỏ hay không.
Ấn tượng lớn nhất của thú biến dị với nhân loại chính là bọn họ luôn có rất nhiều phòng ở, hơn nữa cũng ở bên trong đó.
Chúng nó căn bản không biết gì về cảnh khu.
Biệt thự là cái gì.
Phòng hướng biển là cái gì.
Có biết gì về khu vực mô phỏng hoàn cảnh thiên nhiên không?
Cho nên khi các thú biến dị đang lo sợ bất an nhìn thấy một nơi không khác gì thiên nhiên nơi mình từng sinh sống, lập tức sợ ngây người.
Đam Mỹ H Văn
Không thể tin nổi, vì sao trong phòng của nhân loại này lại có nhiều rừng rậm như vậy??
Không có cách nào, chúng nó thực sự hoàn toàn không biết gì về cảnh khu.
Có tiền, thường thường có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng tâm trạng của nguyên soái trẻ tuổi vô cùng giàu có càng thêm nặng nề.
Tới nhiều thú biến dị như vậy.
Có lẽ lại phải đào rỗng điểm tinh tế hắn mới kiếm mấy ngày nay rồi.
Hắn lại! !.
.
nghèo.
Lại phải tìm cách kiếm tiền.
Đám người hầu giờ phút này đang châu đầu ghé tai, tranh cãi gay gắt về số lượng lớn thú biến dị xuất hiện trong trang viên.
Vốn dĩ ban đầu chỉ có hai con thú biến dị cũng đã khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại lại có nhiều thú biến dị như vậy, con nào cũng hung thần ác sát không chịu được.
Chỉ nhìn từ xa, đã cảm thấy tùy thời tùy chỗ nó sẽ nhào tới rồi.
Đương nhiên nguyên nhân thực sự khiến bọn họ sợ hãi không chỉ như vậy.
Quan trọng hơn là đám thú biến dị đó không bị nhốt trong lồng sắt, càng đừng nói tới dùng xích thú xuyên qua xương bả vai của bọn chúng.
Trình độ nguy hiểm lại cao thêm một bậc.
Bọn họ đều là người thường, không hề có chút dị năng nào, chẳng may bên trong có thú biến dị xông ra thì phải làm sao?
Bọn họ không hề có chút năng lực phản kháng nào cả.
Sau khi biết chuyện này, quản gia nói khẽ với Otis: “Nguyên soái, đám người hầu trong trang viên cảm thấy vô cùng bất an về thú biến dị, bọn họ lo lắng thú biến dị sẽ chạy ra, nguy hiểm tới an toàn của bọn họ.
“
Otis ý vị không rõ cười cười: “Đem hai phần ba binh lực trong trang viên chuyển tới nơi này, lại phái mấy binh lính chuyên môn phụ trách chăm sóc đám thú biến dị này, dù sao bọn họ có sức chiến đấu.
“
Còn tiền lương! !.
.
Người phụ trách nơi này tất nhiên phải chịu tỉ lệ nguy hiểm cao hơn binh lính nơi khác.
Otis nói: “Cho bọn họ gấp ba tiền lương so với những người khác.
“
Quản gia ngẩn người, lập tức thu hồi biểu tình đáp lời vâng.
Quý Vô Tu chủ động mang theo một đám lông xù xù đi vào, để chúng nó tùy ý tự do hoạt động, chọn lựa khu vực mô phỏng môi trường phù hợp với điều kiện sinh tồn của bản thân.
Đám thú biến dị tới lúc này cũng không dám tin đây hết thảy đều là sự thật.
Cho dù tách chúng nó ra, hai con sinh sống trong cùng một khu vực mô phỏng môi trường, cũng lớn hơn lãnh địa ngày trước chúng chiếm cứ rất nhiều.
Hơn nữa nơi này còn không có bất cứ thiên địch gì, cũng không cần chiến đấu vì lãnh địa, càng không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng.
Đám thú biến dị biết bản thân bị nhốt trong một cái lồng rất lớn, nhưng nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, không thoải mái trong lòng tức khắc giảm đi rất nhiều.
Từng con tản ra, đi làm quen với hoàn cảnh mới của mình.
Tiểu li miêu lựa chọn khu vực rừng rậm, cũng biết phải chọn cho mình một chỗ để an thân, chỉ là không biết vì sao, nó vẫn luôn nhớ tới nhân loại kia! !.
.
Còn khu vực băng thiên tuyết địa, cũng không có bất cứ con thú biến dị nào nguyện ý ở lại, bởi vì chúng nó không ngốc.
Tuy trong lúc đó đã từng có một con thú biến dị rất tò mò, ví dụ như một con trăn nhiệt đới, liền phun xà tín bò vào.
Nó đời này chưa từng thấy nơi nào kỳ lạ như vậy đâu.
Lại còn lành lạnh, thực thoải mái.
Trăn nhiệt đới không nhịn được quay cuồng vài vòng, để băng tuyết bao trùm lên cơ thể nó, loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu.
Nhất định nó phải về nói cho mọi người đều tới quay cuồng!
Nhưng rất nhanh, trăn nhiệt đới phát hiện bản thân không thể động đậy, chỉ có cái chóp đuôi có thể run rẩy rất khẽ.
Nơi này có vẻ!.
.
có vẻ có chút không thích hợp.
Trong đầu trăn nhiệt đới hiện ra suy nghĩ như vậy, sau đó liền hoàn toàn mất đi ý thức, mạnh mẽ rơi vào kỳ ngủ đông.
Sói bạc bước chậm trong tuyết trắng, ánh mắt hơi ưu thương nhìn bốn phía xung quanh, đang định gào lên mấy tiếng với không trung, giải tỏa buồn bực trong lòng.
Nhưng ánh mắt lập tức bị vật thể đóng băng hấp dẫn.
Duy nhất có thể sinh tồn ở nơi này, ngoài nó ra, cũng chỉ còn lại thỏ tuyết đào động trong tuyết.
Nhưng hiện tại lại nhiều thêm một con trăn?
Sói bạc mang lòng hiếu kỳ chạy tới, lập tức nhận ra con trăn này là ai.
Nhưng sói bạc vẫn nhịn không được sinh ra lòng hoài nghi.
Nơi này lạnh đến vậy sao?.