Chương 46. Chân nguyên của ngươi từ đâu mà tới?
Mũi thương của Tả Nhan Phỉ đụng vào một tầng phù văn nhàn nhạt, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trường thương như ngân long phun ra khí kình mãnh liệt, tên đệ tử kia tuy đã có chuẩn bị nhưng vẫn không thể tránh được thét lên một tiếng đau đớn, bị Tả Nhan Phỉ đẩy lui về phía sau một bước.
Mặt khác một bên Bồi Đạo thấy thế, cũng gầm lớn một tiếng, song chưởng nổi lên hồng quang, hướng Tả Nhan Phỉ đánh tới.
Song chưởng đánh ra, liên tục oanh kích ra tầng tầng chưởng ấn, nhưng tất cả đều bị Tả Nhan Phỉ vung trường thương chặn lại.
Tu vi của Bồi Đạo cao hơi Tả Nhan Phỉ hai cảnh giới, nàng mượn lực lui về sau một chút, sau đó bất chợt đổi hướng chạy vào trong rừng.
“Bồi Sơn, đuổi theo!”
Nhìn thấy Tả Nhan Phỉ chạy vào trong rừng, Bồi Đạo dậm chân một cái, vội vàng đuổi theo, tên đệ tử còn lại thân hình cũng thoắt một cái chui vào trong mặt đất, lợi dụng Độn thổ thuật chạy theo phương hướng Tả Nhan Phỉ biến mất.
Còn dư lại Bồi Nguyên cùng Bồi Thanh thì chắn trước mặt Đường Nhược Vi , cười lạnh liên tục mà nhìn nàng.
“Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì bất lợi.”
Bồi Thanh cười nói:
“Dù sao Thanh Minh Kiếm tông chúng ta cũng đắc tội không nổi, cho nên xin ngươi giao ra pháp bảo đầu hàng, đến lúc đó chúng ta tự sẽ thông tri trưởng bối Thanh Minh Kiếm tông đến mang ngươi trở lại.”
“Ha ha, ta tin ngươi. . .”
Đường Nhược Vi cười cười, sau đó lại bất thình lình biến sắc nói:
“Mới có quỷ!”
Nàng nhếch miệng, kiếm quang đen tuyền bắn ra, đâm thẳng vào Tử Phủ của Bồi Nguyên, nhưng ngay lập tức một đạo lục sắc nhàn nhạt xuất hiện trước người của Bồi Nguyên, cản lại một kiếm này.
Dù là như vậy, Bồi Nguyên vẫn như cũ bị lực lượng của kiếm này trung kích đẩy lui mấy bước, hắn âm thầm kinh hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tươi cười nói:
“Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ ăn thua thiệt sao? Cô nương, ta không cản được kiếm của ngươi nhưng trên tay ta có linh phù của sư tôn Kim Đan Kỳ hậu kỳ, thừa sức ngăn lại công kích của ngươi. Ta khuyên ngươi, sớm từ bỏ đi. . .”
Hắn nói còn chưa dứt lời, thân hình của Đường Nhược Vi bất chợt lóe lên, đi tới trước mặt hắn, đưa tay đánh ra một chưởng vào lồng ngực của hắn.
Thủ chưởng mang theo lực từ trường màu đen phá vỡ lớp bình phong lục sắc nhàn nhạt che chắn kia, rơi vào trước ngực Bồi Nguyên, chưởng lực cường hãn vô cùng đem gân cốt toàn thân của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ phá hủy, mà chân nguyên trong tứ hải cũng bị chấn động đứt đoạn thành từng mảnh.
Bồi Nguyên thất khiếu đồng thời chảy máu, ngã trên mặt đất, mà Đường Nhược Vi giẫm chân một cái, chui vào trong đất, độn thổ bỏ chạy.
“Bồi Nguyên? !”
Lúc này, Bồi Thanh bên cạnh mới phản ứng được.
“Đáng giận, ngươi đừng chạy!”
Hắn động sát tâm, tìm ra một cái linh phù, thông tri đồng môn, sau đó giơ tay gọi ra Kim Kiếm đuổi theo phương hướng Đường Nhược Vi rời đi.
Đến thời điểm hiện tại, mấy tên đệ tử Bái Nguyệt Quan đều bị Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi dẫn vào trong rừng núi Định Giang Sơn, chỉ còn thi thể Bồi Nguyên bị Đường Nhược Vi một chưởng đánh chết nằm lẻ loi trên mặt đất.
Lại tới một lát sau, mặt đất lần nữa xuất hiện động tĩnh, Bạch Tu Nhiên từ bên trong linh quang xuất hiện, bộ dạng nhàn nhã đứng bên cạnh tượng đá.
“Ai, vì sao không chịu nghe khuyên của đồ đệ ta a, nhân tâm quá tham lam!”
Hắn nhìn một chút thi thể Bồi Nguyên ở một bên, sau đó lấy con mắt sau nhiều lần vượt qua ranh giới sinh tử đã luyện được thị lực đặc biệt, nhìn hồn phách Bồi Nguyên bị mấy tên Âm Sai dùng xích sắt trói lại, lắc lắc đầu cảm thán.
“Ta có phải hay không nên dạy Nhược Vi một chút cách thuyết phục người khác . . .”
Thời điểm hắn nhìn qua vừa vặn bắt gặp ánh mắt của mấy tên Âm Sai cũng nhìn hắn, một người mấy quỷ nhìn nhau, sau một giây, đám Âm Sai kia tựa như thấy quỷ, kéo lấy hồn phách Bồi Nguyên chạy như điên trong hư không.
Nhìn cảnh tượng này Bạch Thu Nhiên cũng không có ngăn cản, mặc cho hồn phách Bồi Nguyên bị Âm Sai mang đi. Lần này vị đệ tử kia của Bái Nguyệt Quan xem như chết hẳn.
Bạch Thu Nhiên mặc dù không ủng hộ nhân tộc tàn sát lẫn nhau, nhưng thân ở tu chân giới, loại chuyện này không thể tránh khỏi, hắn vừa rồi cũng đã nghe qua, Đường Nhược Vi lần trước gặp phải đánh lén, đã giết một tên đệ tử Bái Nguyệt Quan, trên lý thuyết hắn cũng hẳn rõ ràng năng lực của nàng không tầm thường.
Vả lại trước khi đánh một trận, Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phỉ cũng báo ra danh hào tông môn, hết lời khuyên nhủ, Đường Nhược Vi còn nhắc đi nhắc lại bọn hắn đao kiếm vô tình chiêu pháp của nàng cũng chỉ toàn sát chiêu nhưng đám đệ tử Bái Nguyệt quan hết lần này tới lần khác đều muốn động thủ.
Tựa như có kẻ trước mặt ngươi nhảy tới nhảy lui kêu gào “mau tới đánh chết ta”, nếu kẻ này bị đánh chết vậy cũng không có ai đi đồng tình thương hại hắn.
Mấy tên đệ tử còn lại kia, Bạch Thu Nhiên cũng đã nhìn thoáng qua, truy đuổi Nhan Phỉ là một tên Trúc Cơ kỳ trung kỳ cùng một tên Trúc Cơ kỳ hậu kỳ mà đuổi theo Đường Nhược Vi là một tên Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút có thể tiến vào cảnh giới Kim Đan.
Đến cái cảnh giới này, chân nguyên trong tứ hải đã ngưng tụ tới cực điểm, có xu thế rắn lại, mà tu sĩ ở thời điểm này cũng xuất hiện những đặc thù của Kim Đan kỳ tu sĩ.
Tuy nhiên nói cho cùng cũng vẫn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Bạch Thu Nhiên một điểm cũng không lo lắng cho đồ đệ của mình, chỉ cần không vượt quá nhiều cảnh giới, lấy chiêu thức hắn dạy nàng, lại dùng chút đầu óc, cũng không sợ bị thua.
Nghĩ tới đây, Bạch Thu Nhiên lười biếng lướt qua tượng đá Định Quốc Tiên Hoàng, sau đó ngồi ở bệ đá dưới chân tượng đá.
Lại qua thêm chốc lát, bên trên bầu trời vang lên tiếng gió gào thét, mấy tên tu sĩ phục sức giống hệt đám đệ tử Bái Nguyệt Quan vừa rồi vây quanh một tên tu sĩ Kim Đan kỳ, từ phi kiếm ngũ sắc hạ xuống.
“Sư tôn, đây là địa điểm Bồi Thanh sư huynh phát ra linh phù.”
Một tên đệ tử trái phải kiểm tra, liền phát hiện thi thể Bồi Nguyên trên mặt đất cùng Bạch Thu Nhiên ngồi dưới chân tượng đá.
“Cái đó là. . . Bồi Nguyên? Sư tôn, hắn chết!”
“Tỉnh táo, các ngươi mau đem thi thể Bồi Nguyên thu lại.”
Tên tu sĩ Kim Đan kỳ phảng phất như lão đạo sĩ phất tay phân phó, sau đó hướng Bạch Thu Nhiên, hỏi:
“Tiểu bằng hữu, có thể hay không nói cho lão đạo ta, người này là bị người nào giết chết?”
A, lại còn có lễ phép như thế.
Bạch Thu Nhiên nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ ngửa đầu nhìn trời, trông bộ dạng như một kẻ tự kỉ.
“Có trời mới biết, có lẽ là bị ta giết chết đây này.”
“Tiểu bằng hữu nói đùa.”
Cái lão đạo sĩ này vuốt râu một cái, chắp tay sau lưng nói:
“Để cho lão đạo ta đoán một cái, trước đó Bồi Thanh báo cáo, nói Bồi Thiện chết trong tay một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà căn cứ tình báo của ta, lần này, điều tra án mạng của Định Quốc thái tử, có một nhóm người gồm hai nữ một nam, hai cái Trúc Cơ kỳ, một cái luyện khí kỳ. Giết Bồi Nguyên chính là sư tỷ của ngươi đi. Bồi Thanh bọn hắn đều không ở đây, có lẽ là đang đuổi theo các nàng đi. Tiểu bằng hữu, ngươi nói nếu chúng ta đem ngươi bắt lại, sư tỷ của ngươi sẽ như thế nào?”
“Khó nói.”
Bạch Thu Nhiên nhún vai.
“Trước khi tra rõ chân tướng vụ án, sư tỷ của ta sẽ không dừng lại.”
“Ai, thành thật mà nói, sự việc đúng như các ngươi phỏng đoán, Định Quốc thái tử là bị sư huynh ta sử dụng thuật pháp trực tiếp phá hủy trái tim, vu oan giá họa cho đám yêu thú . . . cứ như vậy Bái Nguyệt Quan chúng ta nâng đỡ hoàng tử lên ngôi, khống chế Định Quốc, lại bắt mấy con tiểu yêu kia luyện đan coi như báo thù cho thái tử, nhất cử lưỡng tiện.”
Lão đạo thở dài nói:
“Nhưng biết rồi thì thế nào, các ngươi coi như có thể thuyết phục Khuất Bằng Đế phá vỡ lồng ngực thái tử , tra ra chân chính nguyên nhân cái chết, cũng không thể nào đối chứng là ai ra tay. . .”
“Lão đạo ta biết các ngươi đến từ danh môn chính phái, nhưng người tông môn các ngươi cũng không ở chỗ này, đối mặt Kim Đan Kỳ, các ngươi vẫn là không có biện pháp. Mặc dù không cách nào trực tiếp giết các ngươi, nhưng bắt các ngươi lại, chờ một thời gian lại để cho trưởng bối đến đón các ngươi, cũng giống như nhau ván đã đóng thuyền.”
“Thực lực sai biệt lớn như vậy, tiểu bằng hữu ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Sau đó,hắn ra hiệu một chút, đám đệ tử Trúc Cơ kỳ liền xông tới.
“Ai , chờ một chút.”
Bạch Thu Nhiên đưa tay ngăn cản nói:
“Ta trước giới thiệu một chút, tránh cho các người vô tội không hiểu tình huống. Ta cùng sư tỷ đến từ Thanh Minh Kiếm tông, còn vị tỷ tỷ còn lại tới từ Thần Võ Thiên Quân. Các ngươi trước khi động thủ tốt nhất suy nghĩ cho kỹ càng. Với lại ta cũng không phải cái Luyện Khí kỳ bình thường gì, nói không chừng cỗ thi thể trên mặt đất này là do chính ta giết đây!”
“Hảo tiểu bằng hữu, phô trương thanh thế như vậy đủ rồi.”
Lão đạo nhìn thi thể Bồi Nguyên một chút, lạnh nhạt nói:
“Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao? Thi thể Bồi Nguyên xương ở phần ngực bị đánh đứt thành từng khúc, rõ ràng là bị một chưởng pháp bá đạo hung tàn giết chết, với lại trong cơ thể hắn còn có lưu một cỗ chân nguyên hùng hậu . Mà ngươi chẳng qua là một Luyện Khí kỳ mà thôi, ngươi từ đâu lấy ra chân nguyên?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!