Chương 50. Không có lần sau
Quyền phong của cự nhân đánh ra mang theo gió lốc bao phủ đại địa, cho dù đám người Đường Nhược Vi núp ở phía xa cũng không tránh được bị gió lớn thổi không mở nổi mắt.
Nhưng đối mặt với một quyền đủ để phá nát một đỉnh núi này, Bạch Thu Nhiên lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hắn giơ tay lên chộp một cái, trên thân cự nhân được bện từ vô số dây leo kia bỗng tuôn ra lục quang vô cùng vô tận, hội tụ về phía lòng bàn tay của hắn, ma thiết quyền của cự nhân lao tới trước mặt Bạch Thu Nhiên nhưng nó đột biến thành màu trắng bệch sau đó hóa thành một đám tro tàn.
Lục quang thu nhiếp, cự nhân cũng hóa thành tro tàn, cả một vùng đất sụp đổ xuống dưới.Một nữ nhân một thân xanh lục từ trong cự nhân ngã xuống, một tay che ngực, sắc mặt tái nhợt nhìn Bạch Thu Nhiên.
“Ngươi mặc dù là quái vật hệ thực vật, nhưng ta cũng là xuất thân Mộc Linh Căn cấp thiên linh a.”
Bạch Thu Nhiên thu tay về, nhẹ nhàng nói, đám năng lượng lục sắc trên tay lục hắn hóa thành điểm sáng, trở về đại địa.
“Lại nói, ngươi hiện tại đã là một lão yêu bà, nhưng đứng trước mặt ta vẫn chỉ là một cái tiểu bối nho nhỏ.”
“Ha ha.”
Lục nữ nhân cười lạnh nói:
“Thanh Minh Kiếm tổ, quả nhiên là kẻ dối trá, trình độ nói láo thật sự là há miệng liền tới.”
“Thứ nhất, ta không có nghĩa vụ nói thật với ngươi, ngươi và ta là cừu địch.”
Bạch Thu Nhiên vươn hai ngón tay, cười lạnh nói:
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta muốn thắng ngươi, cần dùng loại thủ đoạn nói láo hạ cấp này?”
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Thúy La.
“Ta chỉ xuất một phần mười thực lực, nhưng cái một phần mười thực lực này, cũng đủ để càn quét Yêu Giới, tiểu Yêu Bà, đừng nói là ngươi, coi như lão Yêu Hoàng kia không chết mò tới, ta cũng làm cho hắn chỉ còn xác mang về Yêu Giới.”
Thúy La gắt gao theo dõi hắn, yên lặng không nói một lời.
“Với lại, chớ nói ngươi có thể địch nổi một phần mười thực lực của ta hay không , coi như địch nổi, ta cũng có thể lập tức xuất ra hai phần mười, ba phần mười thực lực đến phản kích.”
Bạch Thu Nhiên móc móc lỗ mũi nói:
“Ngươi không đủ tỉnh táo a, Thúy La, ta cùng lắm thì đột phá thêm một tầng luyện khí mà thôi, có thể lấy ngươi làm nơi trút giận, ta vẫn rất tình nguyện. Với lại, ta nhớ được ngươi lần này tới Cửu Châu Thập Địa không phải là vì tìm ta báo thù đi.”
Thúy La con mắt hơi chuyển động, âm thanh lạnh lùng nói:
“Bạch Lăng công chúa ở đâu?”
“Đã được ta bảo vệ.”
Bạch Thu Nhiên liếc qua sắc mặt Thúy La.
“Yên tâm, ta còn không đến mức đối Bạch Hồ vương khuê nữ ra tay ngay lúc này. Yêu Hoàng vừa chết, Yêu Giới Thập Vương cùng tranh hoàng đoạt vị, các ngươi đánh càng hăng hái, nhân tộc chúng ta càng nhìn tới vui vẻ, ta mới không can thiệp vào nội bộ Yêu Giới các ngươi .”
“Quận chúa đều nói với ngươi. . .”
Sắc mặt Thúy La sụp đổ.
“Ôi, nàng đương nhiên đều nói với ta.”
Bạch Thu Nhiên cười lạnh một tiếng, chống nạnh cả giận nói:
“Thật sự là trò cười, các ngươi chẳng lẽ còn cho rằng nàng đứng về phía các ngươi hay sao? Yêu Hoàng đến nhân gian phong lưu, lưu lại một hài tử bán nhân bán yêu, thời điểm mẹ của nàng bị người của Hợp Hoan Tông giết hại, nàng bị buộc gia nhập Hợp Hoan Tông, yêu tộc các ngươi ở đâu? Thật sự cho rằng phong một cái tên tuổi quận chúa , nàng liền một lòng theo các ngươi quay về Yêu Giới? Một lòng vì Yêu Giới làm việc? Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.”
Thúy La cắn môi dưới, yên lặng không nói.
“Mà ta, thời điểm bị sư phụ nàng nhìn chúng muốn biến ta thành công cụ bổ sung dương khí, thì tiện tay xuất thủ cứu nàng, ta giúp nàng giết sư phụ của nàng, giúp nàng trở thành chưởng môn Hợp Hoan Tông, giúp nàng cải biến lại tông môn, cải thiện quan hệ giữa Liên Minh Ma Tông cùng Chính Khí Đạo Minh, trong lúc thời khắc, nàng đương nhiên là muốn giúp ta!”
Bạch Thu Nhiên khinh thường nhìn Thúy La, tiếp tục nói:
“Đương nhiên, ta tự nhiên cũng đứng về phía nàng. Ta mặc kệ cái tên cẩu Yêu Hoàng đang đánh cái chủ ý gì, muốn để huyết mạch của hắn trở lại trợ giúp bình định Yêu Giới? Hoặc là khơi mào chiến tranh mâu thuẫn nội bộ? Chỉ cần Tô Hương Tuyết không đồng ý, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta cho ngươi biết, lần này là Bái Nguyệt Quan gieo gió gặt bão, ngươi ra tay giết nửa cái tông môn bọn hắn, ta miễn cưỡng buông tha ngươi, nhưng quá tam ba bận, nếu có lần sau nữa, ta tự mình đi Yêu Giới, giúp các ngươi đưa tiễn Yêu Hoàng!”
Nếu như là người khác nói như vậy, Thúy La có lẽ sẽ cười nhạo hắn một phen, nhưng người nói những lời này là Bạch Thu Nhiên, hơn hai ngàn năm trước hắn đã chứng minh được hắn có thực lực này. Thúy La trong lòng dần dần tỉnh táo, hoảng sợ, phẫn nộ cùng cừu oán từng bước vượt trên trong lòng.
“Bạch Thu Nhiên, ngươi. . .”
Nàng ngồi thẳng lên, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng giữa núi rừng, bất thình lình truyền đến một trận cầm thanh, cắt đứt giằng co giữa hai người.
“Cuối cùng cũng chịu đi ra.”
Nghe được tiếng cầm âm này, Bạch Thu Nhiên lẩm bẩm một câu, mà Thúy La thì biến sắc.
“Quận chúa?”
“Thúy La, dừng ở đây đi, Bạch Công Tử, ngươi cũng đừng lại kích động nàng.”
Một thanh âm như êm tai hoàng oanh xuất cốc truyền đến, chỉ nghe âm thanh này cũng khiến xương cốt mềm mại.
Dù sao Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phỉ rõ ràng nhìn thấy hai người Bồi Sơn cùng Bồi Đạo nháy mắt sau khi nghe đến âm thanh này, cả người đều tựa như điện giật đồng dạng rung lên hai cái.
Sau khi thoại âm rơi xuống thì một đạo bóng trắng nhanh nhẹn mà tới, một giai nhân quốc sắc thiên hương xuất hiện ở trước mặt mọi người, nàng dùng mạng che mặt màu trắng che lại dung mạo, chỉ lộ ra một đôi phượng nhãn tuyệt vời, một bộ váy dài trắng thuần, đơn giản tới cực điểm khi mặc lên người nàng, lại toát ra cảm giác mị hoặc đặc biệt.
Mỹ nhân này một tay ôm ngọc cầm, ngăn ở giữa Bạch Thu Nhiên cùng Thúy La .
Tầm mắt của nàng đảo qua toàn bộ, khi lướt qua thân thể nho nhỏ của Đường Nhược Vi ở phía xa thì dừng lại một chút, sau đó liền rời đi, rơi vào trên người Bạch Thu Nhiên cùng Thúy La. Bị ánh mắt của nàng quét trúng, ngay cả Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi đều cảm giác mặt đỏ tới mang tai, chớ nói chi là Bồi Sơn cùng Bồi Đạo một bên , sớm đã miệng đắng lưỡi khô, ngay cả nước bọt chảy ra cũng không có chú ý tới, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người tu chân.
“Thúy La.”
Tô Hương Tuyết nhẹ giọng đối nói với Thúy La :
“Bạch Lăng công chúa cùng đám thị nữ đã được ta mang tới, ngươi dẫn các nàng đi thôi. Thế gian hiểm ác, lần này trở lại, mời ngươi nói rõ với Bạch Hồ Vương quản giáo nàng cho tốt, lần sau nếu là nàng lại chạy đến Cửu Châu Thập Địa, nhân tộc chúng ta không có nghĩa vụ giúp hắn tìm kiếm con gái.”
“Quận chúa.”
Thúy La chần chờ hỏi:
“Thanh Minh Kiếm tổ vừa mới nói là sự thật sao?”
“Là thật.”
Tô Hương Tuyết không chút do dự gật đầu nói:
“Nhân Yêu nếu là mở ra chiến tranh, ta khẳng định đứng về phía Bạch Công Tử, trở về đi, ngươi cho rằng trong lòng Yêu Hoàng không có tính toán gì sao?”
Nàng xem Thúy La, khẽ hé môi son.
“Ngươi đi đi, Thúy La, mặc dù vô dụng nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, buông xuống cừu hận đi.”
“Quận chúa chẳng lẽ cũng muốn nói đạo lý với Thúy La?”
Thúy La kích động nói.
“Không phải, ta là Ma Tu, đương nhiên chủ trương có thù tất báo, nhưng ngươi thù này, rõ ràng đến chết đều không báo được.”
Tô Hương Tuyết liếc Bạch Thu Nhiên một chút.
“Còn nữa, thời điểm trận chiến Nhân Yêu ta còn chưa sinh ra, nhưng sau khi nghe kể, ta lại cho rằng, Thúy bà bà chết cũng không hết tội. Ngươi hãy sống thật tốt đi Thúy La, cả đời này, vì chính ngươi mà sống, chứ không phải vì mẫu thân ngươi mà sống.”
“Thúy La cả đời này, chỉ vì báo thù mà sống.”
Thúy La cố chấp đáp.
“Ai, vậy ngươi đi đi.”
Tô Hương Tuyết thở dài nói:
“Bạch Lăng công chúa ở trên đường mà ngươi tới đây. Gặp lại.”
Thúy La ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hương Tuyết một chút, tạm biệt nói:
“Thúy La đi, quận chúa xin bảo trọng.”
“Nhớ kỹ.”
Nhìn nàng quay người rời đi, Bạch Thu Nhiên bất thình lình mở miệng nói:
“Không có lần sau.”
Thúy La khẽ cắn môi, nhìn Bạch Thu Nhiên một chút, lập tức hóa thành một gốc dây leo, lẻn vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!