Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 20



Sáng hôm sau, Hứa Lang cùng Lưu Thượng ngồi nói chuyện, “Ngày hôm qua cậu đi qua rìa đảo nhỏ làm gì?”

Hứa Lang cắn một ngụm bánh mì, “Tôi đi xem thi thể của người đó có còn hay không.”

“Sao có thể.”

“Đúng vậy, không có khả năng.” Cậu bỏ bánh mì trong tay xuống, như suy tư điều gì mànhìn ra ngoài cửa sổ.

Bộ dáng cô đơn như vậy làm Lưu Thượng nghĩ tới Liễu Tư Hi, anh ta chạm chạm cánh tay Hứa Lang, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần lo lắng, Liễu Tư Hi hẳn là sẽ trở về mau thôi.”

Con mắt nào của cậu thấy tôi lo lắng?

“Tôi không có, tôi chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện.”

Lưu Thượng bĩu môi, tỏ vẻ anh ta không tin.

Nhưng nếu Lưu Thượng đã nhắc tới Liễu Tư Hi, Hứa Lang cũng tượng trưng mà tưởng niệm một chút người bạn trai đã cắm sừng cho cậu kia. Xem bộ dáng “lời thề son sắt” tối hôm qua của hắn, hẳn là không có nguy hiểm, cho nên, sự lo lắng của cậu là dư thừa.

Sau khi ăn xong cơm sáng, mọi người lại bắt đầu rèn luyện giống ngày hôm qua.

Mãi cho đến giữa trưa, Liễu Tư Hi cũng chưa trở về.

Rốt cuộc cũng chờ tới giữa trưa – thời gian hoạt động tự do.

Hứa Lang lại đi tới chỗ hôm qua. Cậu tính toán đi xuống từ trên vách đá, nhìn xem đoạnxương người ngày hôm qua kia là rớt ra từ đâu.

Chỉ có điều nói thì dễ, thao tác thực tế thì rất khó khăn.

Bởi vì vách đá trừ bỏ rất trơn ra, độ dốc còn rất lớn, địa phương có thể đặt chân đều cách nhau rất xa, hơn nữa, phía dưới chính là sóng biển mãnh liệt, ăn người không nháy mắt, bất luận là trên thị giác hay tâm lý đều khiến người ta có cảm giác áp bách rất lớn.

Hứa Lang quay lưng lại, bắt lấy mấy hòn đá nhô ra trên vách đá, thật cẩn thận duỗichân ra phía dưới.

Cảm giác lơ lửng trên không làm cho sau lưng của Hứa Lang ướt đẫm mồ hôi.

Chân cậu giơ ra để tìm kiếm chỗ đặt chân mới phía trên vách đá chênh vênh, sau đó chậm rãi mà duỗi xuống phía dưới, sóng biển như có quy luật mà xô vào vách đá, vàigiọt nước li ti bắn đến trên người Hứa Lang, làm ướt áo thun của cậu.

Rốt cuộc đi đến được hai phần ba vách đá, một cái động lớn xuất hiện trước tầm nhìn của Hứa Lang.

Thạch động là được khảm vào trong vách đá, hình dạng như là một trái dưa hấu bị đào một muỗng thật to, Hứa Lang cắn chặt răng, đột nhiên nhảy lên một phát, thuận lợi chạm đất.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, là thanh âm có thứ gì bị dẫm nát.

Mọi người trng phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn nín thở ngưng thần, lúc này mới sôi nổi mà nhẹ nhàng thở ra, “Lá gan của cậu ta cũng thật lớn, nếu như không cẩn thận ngã xuống, mạng nhỏ cũng không có.”

“Lang Lang của chúng ta, YYDS, “Mụ mụ” phóng hoả tiễn cho “con”!”

(YYDS là từ viết tắt của 永远 的 神, có nghĩa là “mãi mãi là Thần; “phóng hoả tiễn” ở đây là một loại phần thưởng mà fan dành cho streamer, mỗi phần thưởng có một mệnh giá riêng; “Mụ mụ” = mẹ, tui thấy để “mẹ” thì nghe kỳ kỳ nên giữ nguyên)

“Thứ trong huy3tđộng này đều là xương cốt hả?”

“Xem bộ dáng này, chắc là xương người.”

“Cái này hay rồi! Thế này thì đã phải chết bao nhiêu người mới được như vậy đây!

Hứa Lang nhảy qua bên cạnh, né tránh xương cốt lộn xộn trên mặt đất.

Mùi hư thối của thi thể hỗn loạn với mùi nước biển mặn chát truyền khắp huy3tđộng, Hứa Lang xé một mảnh vải trên áo thun của mình xuống, đeo lên trên mặt, ngăn cản sựtập kích của “mùi thơm” nơi đây.

Thật nhiều xương cốt hỗn độn chồng chất trong huy3tđộng, một tầng rồi lại một tầng, trên cùng chính là thi thể “còn mới”, chưa kịp phân huỷ, Hứa Lang cắn chặt răng, nhặt lên một khúc xương đùi gần đó, đẩy ra từng cái thi thể, xương cốt trên mặt đất.

Vẫn còn có thể nhìn ra bộ dáng của thi thể, không ngoại lệ, tất cả đều là nam giới, hơn nữa bụng của họ đều bị đào ra, toàn bộ nội tạng bên trong biến mất không thấy, ruồi bọchui tới chui luôi trong đám thịt nát của thi thể còn chưa bị phân huỷ hết kia.

Nếu những người này đại biểu cho mọi người hiện tại ở trên đảo nhỏ, như vậy có thể nghĩ, những người đó sẽ gặp phải kết cục cuối cùng như thế nào.

Nếu mục đích chân chính không phải là đào quặng, như vậy những người này bị lừa tới để làm gì, chẳng lẽ đơn thuần chỉ là vì giết người?

Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì trừ bỏ những người đàn ông đã lên đảo, còn có rất nhiều những cô gái trẻ đẹp.

Hứa Lang né tránh xương cốt cùng với thi thể dưới chân, đi sâu vào trong huy3tđộng. Càng đi, ánh sáng càng yếu, cho đến lúc sau, cậu chỉ có thể s0 soạng vách tường màtiếp tục đi về phía trước.

Gió biển thổi vào làm lạnh lẽo cả người, thổi bay áo thun đang dán sát trên người của Hứa Lang lên, khiến cậu nổi một tầng da gà.

Cho đến khi tay của Hứa Lang rốt cuộc sờ đến chỉ toàn là vách tường, không thể đi về phía trước được nữa.

Đã đến cuối huy3tđộng, ở phía trước Hứa Lang xuất hiện một cánh cửa.

Cậu cẩn thận s0 soạng lên, cửa làm bằng sắt, bởi vì huy3tđộng ẩm ướt dựng mà đã bị rỉ sắt hết.

Cửa không khoá.

Hứa Lang nhẹ nhàng đẩy một chút, chỉ nghe một tiếng “kẽo kẹt”, cửa mở ra một cái khe.

Một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua kẹt cửa chiếu vào.

Cậu dán sát vào kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, thấy được bên ngoài là những cây đại thụ rậm rạp, còn có một gương mặt quen thuộc.

“Sao cậu lại ở bên trong?” Lưu Thượng đột nhiên mở cửa.

Hứa Lang vội vàng giơ tay lên trước mặt che bớt ánh sáng chói mắt, cậu bước ra ngoài.

“Tôi….” Hứa Lang chưa kịp nói chuyện, Lưu Thượng liền giơ tay làm động tác “suỵt”, ý bảo cậu im lặng, sau đó kéo Hứa Lang trốn ra phía sau hòn đá bên cạnh.

Nhìn theo động tác ra hiệu của Lưu Thượng, Hứa Lang thấy được nhân viên tuần tra trên đảo đang tiến đến.

“Cái cửa này sao lại mở ra?”

“Ai biết, cái cửa nát này, lâu năm không tu sửa. Nhanh nhanh tìm một cái ổ khoá khoá lên.”

Chờ hai nhân viên tuần tra khóa xong cửa, Hứa Lang cùng Lưu Thượng mới đi ra từ phía sau hòn đá.

“Đi về nhanh, buổi tối rồi nói.”

Bởi vì thời gian hoạt động tự do đã hết, Lưu Thượng lôi kéo Hứa Lang chạy nhanh về phía nhà ăn.

Trong toà kiến trúc xa hoả ở giữa kia, một người đàn ông đeo mặt nạ nhìn hai ngườiđang tay nắm tay mà chạy vội ở phía dưới, nửa dưới gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia, độ cung nơi khóe miệng của hắn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng nhấp thành một đườngthẳng tắp.

“Lão đại, cửa lớn bên ngoài muốn trang trí như thế nào.”

Trợ lý Ngô đi đến phía sau người đàn ông đeo mặt nạ, trong tay cầm một quyển tạp chí, tạp chí có tên là 《 làm thế nào để trang trí nhà bạn không hề quê mùa 》.

Ngườ đàn ông đeo mặt nạ chậm rãi thu hồi tầm mắt, “Đem mấy hạt kim cương trên cửa lấy xuống trước, còn lại về sau lại nói.”

Lại nhìn xuống lần nữa, phía dưới đã không có bóng người.

Buổi tối, trên giường chung lớn, Hứa Lang cùng Lưu Thượng đứng ở góc tường, “Trongcánh cửa mà giữa trưa cậu đi vào có cái gì?”

“Xương cốt, thi thể. Chất thành một đống trên đất. Hơn nữa tất cả đều là nam giới.”

“Hơn nữa lúc ấy tôi là bò xuống từ vách đá bên kia, kết quả sau khi đi sâu vào trong huy3tđộng, không nghĩ tới lại dẫn đến một cánh cửa khác ở trên đảo nhỏ.”

Thần sắc của Lưu Thượng nghiêm túc, biểu tình trên mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Hứa Lang đụng vào anh ta một chút, “Cậu suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy, có nghe được tôi nói gì không?”

Lưu Thượng phục hồi tinh thần lại, những thần sắc vẫn là có một chút ngưng trọng, anhta nhìn những người xung quanh một chút, giảm nhỏ âm lượng lại, nói: “Đảo nhỏ này không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng như vậy đâu. Nhóm người chúng ta, nóikhông chừng sẽ chết tại đây lúc nào cũng không biết.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ứng biến tùy theo hoàn cảnh. Nếu đã đi vào, thì khó mà đi ra nữa, chúng ta chỉ có thể tìm một chỗ để trốn, sau đó đi đường thuỷ.”

“Cậu điên à, đi đường thuỷ? Còn chưa kịp bơi ra ngoài thì đã bị cá mập ăn rồi.”

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa, cậu..,” râu quai nón không biết khi nào đã xuất hiện ở ngoài hành lang, ông ta chỉ vào Hứa Lang nói: “Chính là cậu, đi ra.”

Hứa Lang không hiểu ra sao mà đi ra ngoài, phút cuối cùng còn nhìn nhìn Lưu Thượng.

“Đại ca, chúng ta đây là phải đi đâu vậy?”

Hứa Lang đứng tại chỗ, một miếng vải lụa đã bị che lên trên mắt của Hứa Lang, tức khắc trước mắt đen nhánh một mảnh.

“Đi đâu à?” Râu quai nón cười, “Đi hưởng thụ sinh hoạt chứ gì. Cũng không biết lão đại coi trọng mày ở điểm nào, nhiều mỹ nữ ở cách vách như vậy, muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, nhìn nhìn lại mày…”

Râu quai nón đánh giá trên dưới Hứa Lang một phen, “…ốm tông ốm teo, một chút thịt nạt cũng không có.”

“Người mà đêm qua bị lão đại gọi đi hiện giờ đâu rồi?”

“Mày quản nhiều chuyện như vậy làm gì, đi nhanh lên!” Râu quai nón đẩy cậu một phen, thiếu chút nữa khiến cho Hứa Lang phải tiếp xúc “thân mật” với mặt đất.

Hứa Lang “bị mù” mà đi nửa ngày, rốt cuộc cũng tới chỗ.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh vô cùng an tĩnh, râu quai nón cũng không biết đã đi lúc nào, Hứa Lang cũng không biết có nên tháo miếng vải trên mắt xuống không.

Ngay lúc cậu duỗi tay muốn tháo miếng vải lụa xuống, một thanh âm từ trước mặt Hứa Lang truyền đến, “Không cần tháo.”

Cơ thể của người đàn ông đeo mặt nạ thả lỏng mà dựa vào trên ghế, khóe miệng giương hẳn lên trên. Hai tay của hắn đặt lên hai bên cạnh của ghế dựa, ngón tay thong thả đánh nhịp.

Hắn nhìn quét trên dưới cậu thanh niên trước mặt, từ đầu đến chân, sau đó lại về tới đầu.

Tấm vải lụa màu xanh biển cột lên trên đôi mắt của thanh niên, sợi tóc đen nhánh lưa thưa trên trán, cả khuôn mặt thoạt nhìn khác với lúc trước, càng thêm cấm dục, Ngườiđàn ông mặt nạ nhẹ nhàng mà nuốt một ngụm nước miếng, hai chân vốn dĩ đang mở rộng cũng chậm rãi khép lại.

Sự yên tĩnh vẫn luôn xoay quanh bốn phía Hứa Lang, bởi vì tầm mắt có hạn, cho nên những giác quan khác mẫn cảm hơn hẳn đối với bốn phía xung quanh.

Cậu cảm giác được người kia khi nói chuyện luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, mà cậu giống như một con thỏ vào nhầm hang ổ của một đàn chó sói, thấp thỏm chờ đợi tuyên án.

Lỗ tai Hứa Lang khẽ nhúc nhích, đầu của cậu hơi nghiêng nghiêng, cậu nghe được tiếng quần áo rủ xuống khi người đàn ông đó đứng dậy, sau đó đó là tiếng giày da đi trên gạch “lộp cộp lộp cộp”.

Cuối cùng, cậu nghe được tiếng hít thở của người đàn ông gần trong gang tấc.

“Không cần khẩn trương, xem mặt của em đều đổ mồ hôi kìa.”

Bàn tay to lạnh lẽo tuyết trắng lau sạch mồ hôi trên mặt của Hứa Lang, sau đó liền vuốtnhẹ dọc theo hình dáng khuôn mặt của cậu.

Thân ảnh cao lớn của người đàn ông đem cả người Hứa Lang bao phủ, sợi tóc của hai người buông xuống quấn quanh, tiếng hít thở cứ “ngươi tới ta đi”, nhận thấy được người đàn ông tiến thêm một bước, Hứa Lang cả kinh, duỗi tay ra định chống cự, kết quả ngược lại bị người đàn ông nắm lấy tay.

“Không cần sợ hãi, không cần giãy giụa.”

Hứa Lang nỗ lực tự trấn định mình lại, cậu nghe thấy chính mình nói: “Tôi nhìn không thấy, tôi có thể nhìn thấy anh không?”

“Có thể.”

Bàn tay to tuyết trắng vòng qua sau đầu, đầu ngón tay thon dài nắm miếng vải lụa màu xanh biển, nhẹ nhàng mà túm một cái, miếng vải rơi xuống.

“Lúc này có thể thấy rõ ràng rồi chưa?”

Hứa Lang liều mạng chớp chớp mắt, kết quả lại phát hiện, người đàn ông trước mắt này lại đeo mặt nạ, nhưng là nửa mặt ở phía dưới mặt nạ lại cực kì quen thuộc.

Đặc biệt là đôi môi hoàn mỹ, thích hợp nhất là hôn lên môi cậu kia.

Hứa Lang trong lúc nhất thời cũng không biết cậu nên phản ứng ra sao.

Người đàn ông đeo mặt nạ lên có nghĩa là không muốn cậu biết thân phận của hắn, nếu như cậu thuận theo, theo thối quen của người đàn ông này, khẳng định là sẽ cảm thấy cậu “lả lơi ong bướm”, cuối cùng lại sẽ bị hắn “hỏi cung”, rốt cuộc cậu thích ai, dấm chua năm xưa ăn một lần rồi lại một lần, mà cứ ăn hoài không hết.

Có lẽ người đàn ông của cậu thích loại cốt truyện “Cường thủ hào đoạt” này?

Hứa Lang đưa ra biện pháp ứng đối tương ứng một cách nhanh chóng, trước tiên cậu sẽ làm bộ không nghe theo, tâm lý của cậu thích Liễu Tư Hi, nhưng ở trong quá trình hai người ở chung, cậu chậm rãi thích người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó cậu liền bắt đầu rối rắm, khó chịu, cuối cùng, HE một cách hoàn mỹ.

Nhóm fan của couple Dực Long đang ngồi canh trong phòng phát sóng trực tiếp, đềuđang “hao phí tâm lực” mà nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, nhịn không được mà gõ vàophần bình luận.

“Excuse me, vị đại lão đeo mặt nạ này chẳng lẽ là Tống Dịch Hành?”

“Người chị em lầu trên, xóa từ “chẳng lẽ” đi, chính là hắn.”

“Thật tốt à nha ~ rốt cuộc có thể nhìn đến trường hợp nổi danh “tôi tự cắm sừng tôi” rồi”

“Báo động phía trước có trường hợp nổi danh! Thỉnh các vị của Đảng Dực Long chuẩn bị sẵn sàng, tiếp thu “lễ rửa tội”!!!”

________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 20_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.