Thấy Diệp Mai Hoa đã ra khỏi nhà, Diệp Mai Nhung cũng không quan tâm tới cô nữa.
“Mẹ, mẹ mau nghĩ cho con một biện pháp đi. Tạ Minh Thành nhất định sẽ tìm được con ở đây. Nếu như anh ta phát hiện ra đã bị chúng ta lừa bấy lâu, chắc chắn chúng ta sẽ chết thảm” Nghĩ đến những thủ đoạn của Tạ Minh Thành Diệp Mai Nhung liền rùng mình một cái. Tuy rằng này 6 năm nay không ít lần cô dùng cái vị trí mợ chủ nhà họ Tạ để cáo mượn oai hùm, nhưng nói thật nếu phải đối mặt với Tạ Minh Thành, cô ra chỉ có thể khiếp sợ.
“Bình tĩnh một chút! Anh ta không có khả năng phát hiện ra đâu, con đừng để lộ dấu vết gì là được” “Mẹ, vậy con nên làm cái gì bây giờ? Lần trước ở bệnh viện, Tạ Minh Thành còn bắt con cởi quần áo. Cũng may năm đó mẹ làm cho con vết sẹo kia, thực sự khiến con đau muốn chết” Diệp Mai Nhung sờ vào ngực, không ngờ mẹ cô có thể đoán trước sẽ có ngày này.
Vu Thúy Bình nhíu mày, giữa trán tràn ngập sát khí: “Năm đó mẹ đã xử lý hết những người có liên quan rồi. Hiện tại thứ duy nhất có thể làm lộ chân tướng chính là xét nghiệm ADN.
Con nhớ kỹ, đừng đợi anh ta chủ động, phải để chính con là người muốn đưa Bách An đi kiểm tra. Tới bệnh viện Hoa Vân, tìm bác sĩ Từ, hiểu chưa?” “Con nhớ rồi” “Nếu không thể tìm thấy cơ hội tiếp cận Tạ Minh Thành, chỉ còn cách lấy lòng đứa bé kia, bắt đầu từ nó trước” Giọng nói Diệp Mai Nhung lập tức có chút gay gắt: “Mẹ, mẹ muốn con lấy lòng con trai của Diệp Mai Hoa sao?” Bốp!
Diệp Mai Nhung bị tát thẳng vào mặt.
“Con đang nói linh tinh cái gì thế? Tạ Bách An chính là con trai của con” Diệp Mai Nhung ôm mặt, oan ức rớt nước mắt nhưng không dám phản bác những gì mẹ cô nói, chỉ thấp giọng ậm ừ: “Con, con biết rồi …
Vu Thúy Bình lại xoa mặt cô, nói: “Mẹ là vì muốn tốt cho con. Con ngồi ở vị trí này, không thể mắc dù là sai lầm nhỏ nhất. Nếu như con để sơ hở, một khi Diệp Mai Hoa ngồi vào vị trí của con, cả hai chúng ta đều không có trái ngọt mà ăn nữa đâu: Vu Thúy Bình trấn an cô ta một lúc sau đó mới để cô ta ra về.
Vu Thúy Bình thực lo lắng vì chỉ số thông minh của đứa con gái này. Nếu bà có được một đứa con khác, chắc hẳn không phải lao tâm khổ tứ để giúp đỡ cô ta như vậy.
Diệp Mai Hoa ra khỏi cửa, cố ý đi tới trước cổng trại giam thành phố và chờ đợi.
Không bao lâu sau, liền thấy một người phụ nữ từ bên trong đi ra, trên tay cầm một chiếc túi.
Diệp Mai Hoa lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng chạy lại đón, ôm cô một cái thật chặt.
“Chị Dương, chị ra rồi “Haha, chị biết ngay sẽ là em mà. Cũng chỉ có em sẽ tới đây đón chị thôi” “Đi thôi, chúng ta đi trước ăn cơm” Người này tên là Dương Ngọc San, là người bạn thân thiết nhất của Diệp Mai Hoa trong tù. Hôm nay cô cố ý tới đây đón chị.
Hai người tới một nhà hàng, ánh mắt Dương Ngọc San nhìn về phía bên đường, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Không ngờ rằng mười năm qua đi, thế giới đều thay đổi cả rồi” Dương Ngọc San ngồi tù mười năm, đương nhiên Diệp Mai Hoa có biết. Nhưng cụ thể bị bắt giam vì hành vi phạm tội gì, cô không biết và cũng chưa hề hỏi.
“Mai Hoa, hiện tại em thế nào? Đã tìm được con gái chưa?” Vẻ mặt của Diệp Mai Hoa khế thay đổi một chút, cuối cùng vẫn kể lại tất cả mọi chuyện.
“Chỉ cần còn có hy vọng cứu Trúc Nhã, em sẽ không từ bỏ.” Sắc mặt Dương Ngọc San cũng có chút phẫn nộ, nói: “Bà mẹ kế kia của em chắc chắn không có ý tốt, em phải chú ý cẩn thận” “Em biết, nhưng hiện tại em cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ” Dương Ngọc San thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, cũng bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Em có ý tưởng gì rồi sao?”
“Còn chưa rõ ràng lắm, nhưng em muốn vì Trúc Nhã mà chiến đấu một trận” Ánh mắt Diệp Mai Hoa rất kiên định. Từ khi bố cô bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật, mẹ kế cũng đã lộ ra vẻ hiểm ác, mỗi ngày cô ở nhà họ Diệp đều sống mà như không sống, nhưng cô chưa bao giờ oán hận điều gì.
Cô vốn không phải con ruột của Vu Thúy Bình, nên đương nhiên cô ấy không thể đòi hỏi quá nhiều.
Cô đã hứa với mẹ sẽ đền đáp ân tình của bố, thời gian cô ở tù thay Diệp Mai Nhung cũng coi như đã trả lại toàn bộ rồi.
Hiện tại, cô chỉ còn có Trúc Nhã, cô muốn chiến đấu hết Sức.