Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 25: Không Thể Ly Hôn



Diệp Mai Nhung lại một lần khóc sướt mướt chạy về nhà.

Lúc này đây, ngay cả Vu Thúy Bình cũng nhìn rất khó coi.

“Mẹ, làm sao bây giờ? Mẹ nói Tạ Minh Thành có phải sẽ thực sự chết hay không?”

“Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch này. Con không vào xem à? Con là vợ nó kia mà” Nhắc tới chuyện này, Diệp Mai Nhung nhịn không được lại đập vỡ mấy cái ly.

“Mẹ đừng nói nữa, mấy người đó hoàn toàn không cho con vào.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Thư ký Tân không ở đó, nhưng có hai người khác. Bọn họ nặng không nghe nhẹ không nghe, cho dù con nói thế nào, lấy ra cả thân phận bà chủ nhà họ Tạ, cũng nhất quyết ngăn không cho con vào. Mẹ, mẹ có nghĩ răng anh ta đã thật sự …” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, nhưng trên mặt Diệp Mai Nhung cũng đã thể hiện rõ ý của cô ta rồi.

“Đừng nói bậy, không thể có chuyện đó được” “Nhưng mà nếu không chết, vì sao còn không xuất hiện?

Mẹ không biết giá chứng khoán của Long Thành mấy ngày nay đều tụt giảm, còn có tin là sắp đổi chủ” Sắc mặt Vu Thúy Bình cũng bắt đầu do dự.

“Mẹ, nếu thật sự đã xảy ra chuyện với anh ta, con phải làm sao bây giờ? Con không thể cứ ngồi chờ chết được” Diệp Mai Nhung đang thật sự lo lắng, cô ta sợ bản thân sẽ trở thành quả phụ mà không được chút lợi ích gì.

Nếu nói tới cảm tình với Tạ Minh Thành, cô ta không có.

Ban đầu còn có chút si mê quyền thế và diện mạo của anh, nhưng anh ta sáu năm đều không chạm vào cô dù chỉ một chút, cho dù có đẹp đến thế nào thì cũng không phải của cô.

Trong mắt Diệp Mai Nhung, chắc hắn phương diện kia của Tạ Minh Thành có vấn đề. Cô ta xinh đẹp như vậy mà anh không thèm nhìn tới dù chỉ một cái, hơn nữa ngày thường cũng không có thêm người phụ nữ nào bên cạnh, nếu không phải là có vấn đề thì còn là gì được nữa?

Điều Diệp Mai Nhung lo lăng duy nhất chính là, nếu anh chết đi, thân phận hiện tại của cô sẽ không được hưởng chút lợi lộc nào, vì thế phải vội vội vàng vàng chạy về tìm mẹ bàn bạc.

Vu Thúy Bình an ủi cô ta vài câu, nhưng cũng không nghĩ ra được Tạ Minh Thành rốt cuộc đã chết hay chưa. Nếu chưa chết, vì sao có thể để nội bộ công ty ra sức loạn như vậy?

“Con thật sự không hỏi thăm được chút tin tức nào sao?” “Hai người kia đối với con giống như đề phòng kẻ trộm, con cứ thế bị họ ném ra ngoài” Nói đến việc này, Diệp Mai Nhung lại tức giận đến đỏ mặt tía tai. Từ khi gả cho Tạ Minh Thành, cô ta chưa bao giờ phải chịu nỗi khổ này.

“Sao con vô dụng như vậy? Có chút tin tức cũng không hỏi ra được!”

“Mẹ, cái này sao có thể trách con chứ. Có điều con cũng hỏi thăm được một chút, thư ký Tân thực sự bị thương rất nặng, vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không thể ra ngoài. Cái này ai cũng biết, mẹ nghĩ có phải anh ta thật sự…” Vu Thúy Bình cũng bắt đầu dao động.

“Mẹ, mẹ nói xem con có nên ly hôn không?” “Ly hôn cái gì? Vị trí này đã vất vả thế nào mới có được” Có điều, Diệp Mai Nhung lần này rất quyết tâm, cô không muốn cả đời ở bên cạnh một người đàn ông không làm được gì.

Diệp Mai Nhung hạ thấp giọng, nói: “Mẹ, mẹ cứ suy nghĩ kỹ đi. Đây là thời điểm ly hôn hợp lý nhất. Hiện tại Long Thành chưa loạn tới mức tan đàn xẻ nghé, cô còn có thể nhân cơ hội này mà lấy được một phần tài sản không nhỏ. Bây giờ Tạ Minh Thành đã bắt đầu điều tra sự việc năm đó rồi, nếu anh ta thực sự tra ra thì con phải làm sao đây?” Vu Thúy Bình càng thêm dao động.

Diệp Mai Nhung tiếp tục phản ứng dữ dội: “Mẹ, mẹ nghĩ tiếp đi, con và tên nhóc bẩn thỉu kia không chung dòng máu, tuy rằng có thể kêu bác sĩ Từ làm giả báo cáo, nhưng ngộ nhỡ Tạ Minh Thành đổi bệnh viện khác, chúng ta coi như xong đời.

Tốt hơn hết là lợi dụng thời điểm hiện tại” Tuy nhiên Vu Thúy Bình vẫn không đồng ý, chỉ nói: “Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, Tạ Minh Thành là người không đơn giản, sẽ không dễ dàng mất mạng như vậy, con cứ sống có nề nếp cho mẹ”

Diệp Mai Nhung bị làm cho tức chết, nhưng không dám phản kháng quyết định của mẹ, chỉ đành bất lực nói: “Con biết rồi”

“Nhớ là phải thật nề nếp, không gây gổ, đừng làm việc dư thừa. Con cứ tới bệnh viện thường xuyên, dù không được vào cũng phải thể hiện đủ mọi sắc thái đau khổ. Còn thằng bé Tạ Bách an đó, có thể nghĩ ra cách để hai người có được quan hệ mẹ con” “Tên nhóc đó không biết đã biến đi đâu rồi, con tìm khắp nơi không thấy” mẫu thân mệnh lệnh, tâm bất cam tình bất nguyện lên tiếng, “Ta đã biết” “Vậy tiếp tục tìm đi’’.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.